Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 45: Hợp hoan lâu

Cô gái khẽ lộ ra một nụ cười mỉm, đôi mắt đẹp nhìn khắp xung quanh. Ánh mắt như có một ma lực thần bí làm cho người khác nhìn đã một lần không thể không nhìn lần thứ hai. Bất kể nam hay nữ trong đại sảnh đưởng đều sững sờ nhìn lại, như tất cả đều bị cô gái thu mất hồn vía vậy.

Cô gái che miệng cười khẽ, dịu dàng nói:

" Tiểu nữ Khánh Huyền, xin có lễ với mọi người."

Lời dứt, cả đám lại nhao nhao, người được gọi Trần công tử mới nho nhã đứng lên, cao giọng nói:

" Tại hạ Trần Đức xin được gửi lời hỏi thăm Khánh Huyền cô nương."

Rồi quay sang tú bà:

" Nguyệt nương, nghi lại, Trần mỗ tặng 1000 lượng bạc cho Khánh Huyền cô nương."

Mị Nguyệt cười như hoa nở:

" Được. Cảm ơn Trần công tử."

Phía trên, Khánh Huyền cũng khom người, cười thật tươi:

" Cảm ơn Trần công tử chiếu cố."

Trần Đức nhẹ giọng:

" Haha. Không có gì. Khánh Huyền cô nương một nụ cười đáng giá ngàn vàng. "

Có người mở đầu, nhanh chóng đám người nhao nhao tỏ vẻ, số bạc thưởng càng nhiều hơn, hàng người nhốn nháo. Phía dưới, Quốc lắc đầu, cười:

" Thật là chết vì gái là có thật."

Xong đứng dậy bước ra ngoài. Nhưng vừa quay đầu, bên trên Khánh Huyền giọng vang lên:

" Vị công tử xin dừng bước được không?"

Quốc xoay người, ngạc nhiên đáp, trong ánh mắt căm tức của những người xung quanh:

" Không biết Khánh Huyền cô nương có chuyện gì."

Khánh Huyền mỉm cười, nói:

" Tiểu nữ vừa gẩy đàn, các vị ở đây ai nấy đều khen hay. Chỉ có mỗi công tử chê, nếu chưa được ở đâu. Mong công tử chỉ giáo để tiểu nữ sửa sai ạ."

Nghe vậy, Quốc híp mắt cầm trong người tờ ngân phiếu 100 quan tiến lên vỗ nhẹ mụ tú bà, cười:

"Tiếng đàn cô nương rất hay, vừa tại hạ ngơ ngẩn mà quên mất. Cả người có chút bạc xin được tặng cô nương."

Tuy vậy, xung quanh đám người vậy nhao nhao:

"Hừ. Lại một kẻ định xem chùa. "

"Chắc bọn tỉnh lẻ lên. Không hiểu quy củ còn học đòi phong lưu."

"Nhìn xa cứ tưởng hình người. Lại gần mới biết súc sinh không bằng."

........

Trong lòng Lê Đào, hoàng huynh luôn là nhất, thấy đám người nói như vậy với Quốc hừ lạnh, muốn bùng bổ thì Quốc đã kéo tay đi ra ngoài. Tới khi ngồi trên xe, Lê Đào căm tức:

"Đám chó mắt mù đó khinh người quá đáng, hoàng huynh chúng ta đi báo cho quan phủ, tới gô cổ lại."

Quốc lắc đầu:

"Hoàng muội đi theo Lan Hương về, hoàng huynh cùng Đại Lâm đi một chuyến."

Lê Đào định làm bộ để theo nhưng nhìn ánh mắt trong veo của Quốc, liền rụt đầu, ngoan ngoan theo Lan Hương rời đi. Đợi xung quanh không còn ai, Đại Lâm nhẹ giọng:

"Thưa Vương gia, chúng ta đi đâu."

Quốc nhếch mép:

"Gọi thêm đám Vũ Đáo, Trần Long tới. Lâu rồi bốn chúng ta chưa đi gom tiền."

Dù không quá hiểu nhưng Đại Lâm gật đầu, một ám hiệu ra, chẳng mấy chốc Vũ Đáo và Trần Long có mặt, bốn thân hình quỷ dị biến mất trong bóng đêm.

*

Bốn người nhanh chóng trở lại Hợp Hoan Lâu, dù không biết võ công, nhưng dưới trợ giúp của Đại Lâm, Quốc cũng dễ dàng đột nhập được vào gian phòng trên gác. Người bên trong nhanh chóng bị đánh ngất, một bàn được trà được dọn, Quốc cắn hạt dưa quan sát toàn bộ mọi thứ phía dưới, nhẹ giọng:

"Các ngươi đánh cuộc không? Cá người thắng."

Trần Long đáp:

"Thưa Vương gia, thuộc hạ đoán tên Quách Công Tử đó, bởi từ lúc bắt đầu, hắn là người luôn chiếm thế thượng phong."

Vũ Đáo tiếp:

"Theo Thuộc hạ thì tên Vũ Công Tử, hắn tài hoa không bằng người nhưng được miệng lưỡi hoạt ngôn, rất được lòng người đẹp."

Quốc híp mắt:

"Bản Vương chọn tên Trần Đức, ra 1000 quan."

Trần Long cùng Vũ Đáo cũng nhanh chóng xuống tiền, bởi đi theo Vương gia lâu, số đó với họ chỉ là nhỏ. Chưa kể cá cược chỉ là giết thời gian, khiến Vương gia vui vẻ, thắng thua cũng không quá quan trọng.

*

Theo thời gian, các vòng thi đối, nghệ thuật, tranh luận....nhanh chóng hoàn thành, cuối cùng Trần Đức dùng kỳ tích 'trong vòng bảy bước làm thơ' chiếm được ưu ái của người đẹp. Xem kết quả, ba người Đại Lâm nhìn sang, ánh mắt kính nể:

"Vương gia anh minh."

Quốc nhấp chén trà, cười:

"Việc đó từ đầu đã xác định."

Vũ Đáo nghe đề điểm, giật mình:

"Ý Vương gia là Trần Đức, Khánh Huyền và mụ Mị Nguyệt là cùng một bọn. Chúng tổ chức hội thơ chủ yếu là để vơ vét tiền của đám người đến dự. Nhất là mấy lần Trần Đức cố tình thưởng rất cao, kích thích sự hiếu thắng của đám công tử kia."

Quốc gật đầu:

"Chính xác, nhưng so với mưu kế trên bản vương muốn xem thứ đứng đằng sau đám người này?"

Trần Long nghi hoặc:

"Thưa Vương gia, không phải đã rõ là Trần Đức ư? Từ đó suy rộng, thì kẻ hợp tác cùng chắc chắn là Trần Cảo ( - họ Trần Kinh Bắc), người của Uy Vương Tuấn."

Quốc cười:

"Với bản lĩnh lịch duyệt, thì một vỗ mông kia bản vương đã đoán mụ tú bà kia trẻ hơn tuổi bên ngoài rất nhiều. Một nơi mọc lên nhanh chóng, ai cũng là mang theo diễn kỹ, có thể đơn giản. Đi thôi, cùng bản vương đi tuần núi."

Ba người nín cười theo sau.

*

Khi tới gian phòng xa hoa nhất, nhìn vào thì bên trong không có cảnh xyz mà ba người đang vui sướng đếm tiền. Ngoài Trần Đức 'mõm' thì thu gần 5000 quan, thu nhập vô cùng khả quan. Đợi đếm xong, Quốc đẩy cửa phe phẩy quạt bước vào, cười:

"Thật giàu a, không chia cho bản vương chút."

Ba người giật mình, Mị Nguyệt đon đả:

"Haha, biết Thông Vương về, thảo dân cũng định đi tới hiếu kính, không ngờ Thông Vương đến tận đây, thật hân hạnh. Thảo dân xin hiếu kính Vương gia 1000 quan."

Quốc cười lạnh:

"Ngươi định đuổi ăn mày ư? Toàn bộ số đó về bản vương, không thiếu một đồng."

Trần Đức vốn không ưa Quốc, đứng ra, đáp

"Thưa Vương gia, ngài thế là cướp của trắng trợn, không xem pháp luật ra gì."

Quốc đá thẳng bộ hạ, quát:

"Ngươi là cái thá gì mà dám chất vấn bản vương, bản vương sớm nhìn lão già nhà ngươi ngứa mắt, hôm nay lấy ngươi phát tiết vậy."

Sau đó liên tục đấm đá, Khánh Huyền và Minh Nguyệt định lên can thì đằng sau ba người Đại Lâm nhìn chằm chằm, khí thế áp đảo khiến cả hai bị chế trụ, giương mắt nhìn Trần Đức bị giày vò

Đánh thoả thê xong, Quốc lấy trà uống cạn, xong nhìn Trần Đức người đầy thương thế ánh mắt hình viên đạn nhìn mình, cười lạnh:

"Về mách lão già nhà ngươi đi, để hắn đi cáo trạng cùng phụ hoàng. Nhưng Bản Vương nói trước, bản vương chịu một ngươi chịu lại 10. Chỉ cần cho đám Ngự sử đài đâm đơn hạch tội, ngươi đường đường quan lại mà ngang nhiên đi kỹ viện chơi gái. Cộng thêm lan truyền người cấu kết Hợp Hoan Lâu lừa bạn bè...chặc chặc.."

Từng câu từng chữ phá tan oán khí của Trần Đức. Thứ nhất, luật lệ nghiêm cấm quan viên đi kỹ viện, chẳng qua xưa nay ai đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng đang thời kỳ mẫn cảm, chỉ cần lộ ra sơ hở, đối thủ sẽ nhằm mãi vào cắn, chuyện này rất nhỏ có thể hoá to, lan tới triều hội. Thứ hai, vòng tròn quan hệ con em quan lại trong Kinh vốn rất nhỏ, xem trọng chữ tín, chỉ cần việc hôm nay lộ, hắn rất có thể bị bài xích, muốn tiến lên rất khó, phụ thân hắn có thể vì lợi ích tối đa cho gia tộc có thể từ bỏ hắn khỏi ngôi kế thừa tương lai. Quả nhiên Thông Vương khó chơi, Trần Đức cúi đầu:

"Xin lỗi Vương gia. Mai hạ quan sẽ mang lễ qua bồi tội."

Quốc lắc đầu:

"Không thú vị."..