Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 46: Mị Nguyệt (Kỷ niệm 78 năm Ngày Cách mạng tháng Tám thành công)

“Vương gia…”

Ở khoảng cách gần, Quốc dần quan sát rõ ràng, mặt trứng ngỗng trắng muốt, mày lá liễu, chiếc mũi bé dọc dừa, thêm vào đó đôi môi nhỏ đỏ au. Dù không trang điểm, nhưng cũng lộ ra nét đẹp kinh diễm khó tả. Quốc cho tay xuống dưới, vỗ mạnh vào cặp mông đẫy đà rồi xoa xoa nắn nắn một hồi, xác nhận không sai, cười ma mị cúi sát, nói:

"Tiền bản vương có thể miễn, nhưng hôm nay ngươi phục vụ bản vương."

Lời ra khiến cả đám chế trụ, bởi không ngờ đường đường một Vương gia khẩu vị mặn đến thế, nên nhớ Mị Nguyệt bộ dáng là phụ nữ đã ngoài bốn mươi, đám người Đại Lâm nhanh chóng hiểu ý, dẫn Khánh Huyền và Trần Đức đang ngơ ngác rời đi, xong đóng lại cửa phòng.

Đến đây Mị Nguyệt cũng lấy lại bình tĩnh, đáp:

"Trong phòng không có đồ, xin phép Vương gia để nô tỳ đi chuẩn bị."

Quốc híp mắt, cười:

"Được, nhưng nhanh đó, không bản vương buồn buồn giúp Hợp Hoan Lâu đêm nay sáng nhất Đông Kinh."

Mị Nguyệt cười nhẹ:

"Vâng."

Xong bước ra ngoài.

*

Thời gian dần trôi, đã một tuần trà qua, bóng người chưa trở lại, Quốc híp mắt vơ cuốn sách trên bàn đưa tới gần ngọn nến, lửa nhanh chóng bùng lên, nhưng còn chưa kịp bước tiếp theo thì Mị Nguyệt bước vào, theo sau là hai tiểu nhị bưng mâm đầy ắp thức ăn, Mị Nguyệt gương mặt trắng bệch, nói:

"Mong Vương gia lượng thứ, lần đầu ngài tới chơi, nô tỳ không rõ sở thích nên bảo người hầu làm mỗi món một cái, lên hơi lâu."

Quốc ném cuốn sách xuống đất, tiến lên tát mạnh. "Bốp." - âm thanh chát chúa vang, Mị Nguyệt lảo đảo lui lại. Xong Quốc làm như chưa có gì xảy ra, xoa xoa bụng, đáp:

"Haha, chậm chút có thêm món thịt xông khói, ngồi xuống cùng bản Vương thưởng thức."

Mị Nguyệt hiểu ý thu liễm nỗi lòng, xong tiến đến bên cạnh, rót ba ly đầy, cung kính:

"Nô tỳ xin tự phạt ba chén."

" Chén thứ nhất, xin lỗi vì biết Vương gia trở về mà chưa tới chào hỏi."

"Chén thứ hai, xin lỗi vì để Vương gia mất hứng."

"Chén thứ ba, xin lỗi vì để Vương gia chờ đợi lâu."

Từng hơi từng hơi hết cạn, vết bầm khi nẫy có rượu vào, nhìn càng thêm đẹp mắt, Quốc cười:

"Rất tốt, không hổ bà chủ, tửu lượng rất khá a. Có rượu có người đẹp, bản vương cao hứng ngâm bài."

Chậm rãi ngân:

"Lẩn thẩn ngày qua tháng qua,

Một phen xuân tới một phen già.

Ái ưu vằng vặc trăng in nước,

Danh lợi lâng lâng gió thổi hoa.

Án sách hãy còn án sách cũ,

Nước non bạn với nước non nhà

Cuộc cờ đua chí dù cao thấp,

Ta muốn thanh nhàn thú vị ta."

Nghe xong, Mị Nguyệt vỗ tay:

"Quả nhiên thơ hay, Thông Vương văn võ toàn tài a. Đúng là thế nhân người đánh giá thấp."

Quốc đắc ý:

"Haha, ánh mắt sùng bái của ngươi làm bản vương thích thú a, nhưng thơ đó là Tiểu Đào làm giúp bản vương đi trang bức. Haha, ăn thôi kẻo nóng."

Sau đó cả hai chậm rãi vừa trò chuyện, vừa thưởng thức, trên bàn thức ăn dần vơi, từng bầu rượu dần thấy đáy. Quốc lựa chọn những vấn đề đầy tính nhạy cảm bàn luận, chỉ cần Mị Nguyệt bàn sâu sẽ tìm được dấu vết, nhưng sau 30 phút đấu trí, Mị Nguyệt rất khéo đưa đẩy, đúng điểm là dừng, không lộ ra chút sơ hở nào để có thể bắt bẻ.

Khi giọt rượu cuối cùng cạn, Mị Nguyệt ánh mắt long lanh nước, nhẹ giọng:

"Vương gia, để nô tỳ đi gọi thêm."

Quốc lung lay liên tục khoát tay:

"Không...không...bản vương chịu hết nổi rồi. Muốn đi nằm nghỉ."

Mị Nguyệt trong lòng đắc ý, xong chậm rãi dìu tới giường, mà Quốc nhân lúc này phát lực cưỡng ép đè xuống, miệng nhanh chóng tập kích môi. Quả bất ngờ và bỡ ngỡ, Mị Nguyệt bị chế trụ, nhân lúc này Quốc thò tay tham lam thọc sâu, bóp mạnh hai đôi gò. Một sự trơn, mềm và vừa tay.

Mị Nguyệt sau cảm giác khoái hoạt cũng dần tỉnh, nước mắt trực trào rơi mang theo tủi nhục và phẫn nộ, bởi đây là lần đầu tiên nàng bị một người con trai xúc phạm như thế, lửa nóng bao trùm đầu, Mị Nguyệt thò tay lấy con dao thủ sẵn ở đầu giường, bổ tới muốn xả giận, nhưng khi lưỡi dao còn cách cổ vài cm, sống lưng lạnh toát, mồ hôi đầm đìa, Mị Nguyệt dần tỉnh táo, lại nhìn thấy Quốc đang khò khò, lẩm bẩm:

“ Coi như nhà ngươi tốt số. Không phải vì sự nghiệp, lão nương dù chết cũng băm xác ngươi ra ngàn mảnh.”

Xong hít sâu một hơi, khép cửa bước ra ngoài.

*

Thời gian dần trôi, xác định xung quanh an tĩnh không một bóng người, Quốc mở hai mắt, cười:

“Mẹ nó. Tú bà gì. Đây là xử nữ. Nhìn cơ thể sinh học, đoán chừng đây mới là cô gái khoảng hai mươi. Nhất là cặp mông nẩy nở, không gym làm sao có được..quên thời này chỉ có luyện võ. Hợp Hoan Lâu quả có dị biệt."

Sau đó bắt đầu đánh giá xung quanh, phải nói căn phòng này đầy đủ các dụng cụ từ quần áo bàn tủ giường chiếu, phấn son. Nhưng điều lạ là chúng được sắp xếp ngọn ngàng như mới, không có lấy hạt bụi. Mà sự sạch sẽ càng làm cho Quốc thấy căn phòng không bình thường. Hai từ ‘mật thất’ hiện lên trong đầu.

Quốc nhẹ rời giường. Lật giường… không có… kéo tủ cũng không…. Xoay xoay mấy bức tượng xem có giống trong phim không cũng chẳng tác dụng gì. Đành quay về giường

Cuối cùng sau gần hai tiếng Mị Nguyệt ang theo trang phục mới trở lại, châm đèn, ngồi trước gương trải tóc, Quốc vốn muốn ở lại qua đêm tranh thủ thời gian cho đám Đại Lâm tìm hiểu, nhưng nhìn ánh đèn chiếu rọi thẳng mặt biết mình bị đuổi khéo, lồm cồm thức dậy, còn chưa kịp nói thì Mị Nguyệt giọng ỏn ẻn:

"Vương gia...người thật hung mãnh a.”

Quốc trong lòng chửi rủa, miệng hắc hắc:

“ Chả qua ngươi đẹp quá mà thôi.”

Vừa nói vừa muốn tiến lại trêu đùa, Mị Nguyệt tránh né, hai tay ôm chặt:

"Vương gia, lâu không vận động....nô tỳ còn đau.”

Quốc lắc đầu, mặc lên y phục, định rời đi. Mị Nguyệt gương mặt ngợp nước:

“Vương gia....hành hạ thiếp thế..không biết ngài có hài lòng.”

Quốc vô thức gật đầu, quay sang đã thấy Mị Nguyệt nũng nịu:

"Vậy tiền kia mong Vương gia cho nô tỳ để phấn son cho các chị em, dù sao Thanh Lâu chi tiêu cũng kém."

Quốc gật đầu, sau đó cùng đám Đại Lâm lên xe ngựa Lan Hương đã đợi sẵn rời đi, Mị Nguyệt khẽ thở phào, nhưng Khánh Huyền đã chạy tới, hốt hoảng:

"Thưa nương, 5000 lượng đột nhiên biến mất. Con tìm mãi không thấy."

Mị Nguyệt nhìn xe ngựa khuất dần, ánh mắt căm tức:

"Những gì ngày hôm nay, ta sẽ để ngươi trả giá gấp nhiều lần."

Xong quay sang Khánh Huyền:

"Thuê tiền để đám ăn mày và trẻ con lan tin, hôm qua Thông Vương đại chiến quần hùng ở Hợp Hoan Lâu."

Khánh Huyền có chút e dè định hỏi lại, nhưng thấy nương ánh mắt băng lãnh đành thôi.

*

Mà ngồi trên xe, Quốc cười:

"Chặc chặc, là xử nữ còn cực phẩm nữa. Mà kết quả điều tra thế nào?"

Vũ Đáo đáp:

"Thưa Vương gia, thuộc hạ phát hiện đỉnh của căn phòng thấp hơn bên ngoài, rất có thể mật thất giấu ở trên. Sàn biểu diễn chỉ là nguỵ trang."

Đại Lâm tiếp:

"Thiên Hương Lâu có khoảng 100 hộ vệ, trong đó thấp nhất là bát phẩm. Đặc biệt bốn tên gia đinh lảng vảng xung quanh căn phòng đó dù tận lực che giấu nhưng đều đã là Tông Sư, chưa kể dường như có thể phối hợp cùng nhau tạo thành trận thế, ngang tay Đại Tông Sư."

Trần Long nói:

"Những cô nương trong quán hầu hết là người Chiêm."

Quốc trầm ngâm:

"Từ mai tăng cường điều tra, bản vương muốn biết chân tướng thực sự đằng sau đám này."

Cả ba đồng thanh:

"Vâng."

p/s: Cảm ơn bạn Thắng Đôn và Trần Thu Hiền đã tặng quà..