Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 44: Ban đêm ( Cảm ơn bạn Nhím Su 1821 tặng tác hai cốc bia, Robert Bosmans, Điện Biên Phủ, Trương Hà, wMioq26581

"Thông Vương, tiểu nữ đợi ngài đã lâu, đêm nay đến nhé!"

"Ôi...chết mất...Thông Vương thật đẹp trai."

Quốc cũng híp mắt quan sát, đáp:

“Ăn gì mà quá béo rồi."

"Chặc...chặc...vẫn là đôi chân dài miên man đó."

Mấy người Đại Lâm sớm quen thuộc, nhắm mắt làm ngơ, chậm rãi cho xe tiến về phủ Thông Vương. Mà ở một quán nước, Lê Oanh khinh bỉ:

"Hoàng huynh đánh giá cao hắn rồi, dù có người ra sức thì bột nhão không thể gột lên hồ."

Lê Sùng nhẹ giọng:

"Đã bước vào con đường này, chúng ta không thể dừng lại, nên dấu hiệu có dù là nhỏ nhất cũng không được bỏ qua. Tránh rơi vào vạn kiếp bất phục,"

Nhấp một ngụm trà, tiếp:

"Hoàng đệ thăm dò thì thấy Nguyễn Kim thế nào?"

Lê Oanh ánh mắt hiện lên tinh quang, đáp:

"Hoàng huynh quả nhiên tinh tường, qua vài sự vụ, hoàng đệ nhận thấy Nguyễn Kim suy nghĩ vô cùng cẩn trọng, làm việc gì cũng đi một tính hai, đúng là người mà chúng ta cần."

Lê Sùng cười:

"Tốt, mai hoàng đệ hẹn hắn đến phủ, hoàng huynh muốn trực tiếp gặp mặt."

Lê Oanh đáp:

"Vâng."

*

Phía Quốc sau khi về phủ lập tức lăn ra ngủ, chạng vạng chiều mới lò mò dậy, khi bước ra sảnh thấy Lê Đào đang trầm tư, tiến lên xoa đầu:

"Tới lâu chưa? Sao không gọi hoàng huynh dậy."

Lê Đào cười hì hì:

“Hoàng muội cũng vừa mới đến thôi, biết hoàng huynh đi đường xa mệt nhọc nên không dám phiền."

Quốc ngồi xuống, ánh mắt nhìn một lượt, chặc lưỡi:

"Mới nửa năm chưa gặp mà hoàng muội phát triển thật tốt, ra dáng đại mỹ nữ rồi. Không biết đã có công tử nhà ai lọt vào mắt chưa?"

Lê Đào thở dài:

"Hoàng huynh đừng nhắc nữa, một đám như ruồi nhặng suốt ngày vò vẽ sau lưng. Mà từ hôm nay, hoàng muội sẽ ở lại đây."

Quốc nhíu mày:

"Hoàng muội ở bao lâu cũng được, nhưng sợ mẫu phi biết sẽ la rầy."

Lê Đào bĩu môi:

"Thế cũng được, còn hơn ngày nào từ sáng sớm cũng bị người xông vào phủ làm phiền."

Nghe xong, Quốc nghi hoặc:

"Với thân phận của hoàng muội, cũng có kẻ dám vậy ư?"

Lê Đào hừ lạnh:

"Không phải nắm phúc phận của hoàng huynh sao?"

Thấy Quốc chưa hiểu, tiếp:

"Khi hoàng huynh rời Kinh không lâu thì Mẫu phi nói rằng sẽ mai mối Nhữ Thị Thục cho hoàng huynh, bảo hoàng muội đi điều tra. Vốn ban đầu chỉ kết bạn, luận bàn mấy vấn đề chính sự, sáng tác thơ ca.....không ngờ trong lúc vô tình thấy hoàng muội giải bài "Gà vịt trăm chân" một cách đơn giản và nhanh, cô ta suốt ngày bám dính lấy không tha. Chưa kể cô ta thỉnh thoảng tặng quà, làm thơ dỗ Mẫu phi vui, đánh bài tâm lý, khiến hoàng muội không thể thẳng thừng từ chối."

Quốc đáp:

“Cái đó cũng không có gì, hoàng muội dậy cũng được, cần che giấu làm gì?"

Lê Đào lắc đầu:

"Đó là bí mật của hoàng muội và hoàng huynh, không thể để kẻ thứ ba biết được."

Quốc nhìn bộ mặt ngạo kiều của Lê Đào, không khỏi cười khổ.

*

Bữa cơm chiều nhanh chóng dùng xong, Đông Kinh chậm rãi lên đèn, mà thật lâu chưa chơi đêm, Quốc để Đại Lâm hoá trang, chuẩn bị vi hành, nhưng vừa tới cửa phủ đã thấy Lê Đào trong trang phục nam trang, kiếm dắt bên hông, đắc ý:

"Hoàng muội biết ngay mà, chúng ta đi thôi, vì dân trừ loạn."

Quốc lắc đầu:

"Gần tết, ban đêm quá nguy hiểm, hoàng muội ở nhà thôi."

Lê Đào buông kiếm xuống, chạy tới ôm lấy cánh tay Quốc, lắc lắc:

"Đi mà, từ khi hoàng huynh rời đi, hoàng muội bị Mẫu phi quản thật nghiêm, chưa từng được ra ngoài vào ban đêm."

Nhìn bộ dáng làm nũng này, Quốc không thể làm căng, thở dài:

"Được. Nhưng phải nghe lời Hoàng huynh. Từ giờ Hoàng huynh sẽ là Công Tử Hoàng Ái Quốc, người buôn Vải. Còn hoàng muội và Đại Lâm sẽ là người hầu."

Lê Đào cười, đáp:

"Công tử yên tâm, thuộc hạ rõ."

Sau đó cả ba lên xe rời khỏi phủ.

*

Đông Kinh ban đêm rất ít thú vui, ngoài quầy ăn vặt, chỉ có thả đèn hoa đăng....Loanh quanh hơn 1 tiếng cũng mệt, cả ba định đi tới Thiên Lâu Các ngồi thưởng trà nhưng vừa đến ngã ba thấy một đoàn người vội vã chạy về cửa Bắc, Quốc chặn lại một người đi qua, ôm quyền:

"Tiểu đệ đi lâu ngày mới trở về, không biết nơi này làm gì mà đông đúc thế huynh đài."

Gã thanh niên trước mắt bị chặn vốn không vui, nhưng thấy Đại Lâm đưa qua vài đồng tiền, đáp:

"Hợp Hoan Lâu nhân 1 tháng khai trương, tổ chức đấu giá đêm đầu tiên của Khánh Huyền cô nương - hoa khôi của quán, nên đêm nay hầu hết các công tử trong thành đều sớm có mặt, nghe nói có cả Thông Vương....Chúng ta dù không có cơ hội, nhưng cũng vào coi như chiêm ngưỡng, ta đi đây không hết chỗ."

Quốc nghe xong nhíu mày, bởi bản thân vừa vào Kinh đã bị lợi dụng để marketing, Đại Lâm nhẹ giọng:

"Thưa Vương gia, đám này thật to gan, cần tiểu nhân đi xử lý không?"

Quốc chưa đáp thì Lê Đào đã hứng khởi, kéo tay:

"Danh tiếng hoàng huynh trong Kinh thối sẵn rồi thối hơn có sao đâu. Đi thôi không hết chỗ. "

Nghe vậy, Quốc cười khổ không thôi.

*

Tới nơi, các dẫy bàn ghế đã bị chen kín, một số lớn đã bắt đầu phải đứng. Đại Lâm tiến lên một chỗ, nhẹ giọng thầm thì, lát sau người đó sắc mặt trắng bệch đứng lên, Quốc và Lê Đào thoải mái an vị.

Dần dần tiếng nhạc vang, bà chủ chậm rãi đi lên, cả người thân mỡ rục rịch nói:

"Thật hân hạnh khi được mọi người chiếu cố. Thay mặt Hợp Hoan Lâu xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất tới mọi người."

Lời dứt, phía dưới liên tục tiếng vỗ tay, kèm âm thanh huyên náo:

"Mau để Khánh Huyền cô nương ra mặt đi."

"Khánh Huyền cô nương, tôi yêu cô."

"Đêm nay ta chắc chắn được."

......

Đợi âm thanh dần dịu, Nguyệt Mị khẽ cười:

"Chắc chắn sẽ không để các vị phải đợi lâu nữa. Bắt đầu."

Rèm buông xuống, một thân hình kiều mị tay gẩy trên phím đàn, từng chuỗi âm thanh chầm chậm vang lên. Đầu tiên nhẹ nhàng như nước thanh tuyền nhỏ xuống, dần dần tiết tấu gấp gáp hơn như mưa bụi đầu xuân lắc rắc rơi. Tiếng đàn mang theo một ma lực kỳ lạ như đang thì thầm kể lại những tâm sự thiếu nữ. Hiền dịu mềm mại ôn hoà lại mang theo sự u oán.

"Lũng thủ vân phi, giang biên nhật vãn, yên ba mãn mục bằng lan cửu....."

Khi nốt nhạc cuối cùng ngân xong, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, một thanh niên mặc bộ áo lam, phe phẩy quạt, cao giọng:

"Hôm nay nghe được khúc ca này quả là hiếm thấy. Thưởng 100 quan tiền."

Mấy thanh niên khác cũng không yếu thế nhao đứng lên:

"Quả nhiên Tuyệt thế giai nhân, thưởng 150 quan tiền."

"Một điệu nhạc vẽ lên nỗi lòng, thưởng 200 quan."

........

Mà mấy người này, rất nhanh bị nhận ra, thỉnh thoảng âm thanh kinh hô, be bé vang lên:

"Đó là Quách công tử, con quan Đô Ngự Sử."

"Vũ Công Tử, con quan Thượng Thư thật khí phách..."

"Haha...ban đầu thôi, nổi tiếng ra tay xa hoa nhất vẫn là Trần công tử, đêm nay người chắc chắn của Trần Công tử."

......

Mà ngồi ăn dưa, Lê Đào kinh ngạc:

"Bọn chúng thật giàu, hoàng muội còn chưa bao giờ có tiền nhiều như vậy?"

Quốc cười nhạt:

"Làm quan lương là phụ, lậu mới là chính."

Lê Đào nắm tay nhỏ:

"Mấy lần hoàng muội vào cung thấy phụ hoàng bạc đầu vì Quốc khố trống rỗng, đâu đâu cũng cần tiền. Nghe mẫu phi nói trong cung thời gian tới phải cắt giảm chi tiêu. Thế mà đám con cháu các quan tiêu phí xa hoa thế này, chắc chắn tham ô nhiều, mai hoàng muội phải vào cung nói chuyện này với phụ hoàng."

Quốc xoa đầu, đáp:

"Tra cũng không ra được đâu, đám này dám tham chắc chắn đã làm sạch sẽ sổ sách. Chưa kể, đám này đủ thông minh thì chỉ cần dùng uy danh để 'bảo kê' thì không cần làm gì tiền cũng tự mò đến."

Nghe xong, Lê Đào bĩu môi:

"Thôi, hoàng huynh lại bắt đầu bài ca, hôm nay chúng ta ra ngoài để vui vẻ, xem tiếp thôi."

Quốc bật cười, quả nhiên mỗi lần ở bên Lê Đào hắn rất thích nói nhiều.

P/s: Nay hai chương...