Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 42: Làng Ngọc Cục

Không bao lâu, đoàn người lại gặp được nhóm cướp thứ hai, nhưng so với lúc nãy đám này có thêm đao kiếm, Đại Lâm theo đúng ban đầu lặp lại:

“ Mong các vị thông cảm, chúng tôi chỉ là người buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền nuôi mẹ già con thơ. Hôm nay có việc cần đi qua đây, mong các vị làm ơn mắt nhắm mắt mở, cho chúng tôi một con đường.”

Đầu lĩnh Trần Kiên cười lạnh:

“ Ngươi lừa được tên Trần Tĩnh ngu ngu khờ khờ. Chứ đừng hòng lừa được ta. Ta biết thừa cái lũ thương nhân lẻo mép các ngươi. Khôn hồn bỏ lại rồi cút, không tao cho các ngươi đi chầu ông bà hết giờ?”

Đại Lâm khúm núm:

“ Tôi xin ra 10 quan để mua đường. Mong các vị chiếu cố.”

Trần Kiên vẻ mặt đầy không kiên nhẫn, đáp:

“ Ngươi đây là tính đuổi ăn mày ư? Với mày nói hơi nhiều đó. Ta nhắc lại lần lữa, một là tự làm, hai là chúng ta tới lấy.”

Đại Lâm sợ sệt:

“ Thật là chỉ có thể chọn một trong hai. Vậy tôi chọn…Chết…”

Dứt lời, hàng loạt tiêu phóng ra. Vài tên còn chưa kịp định thần, ngã xuống, Trần Kiên đỏ mắt:

“ Chó con, các ngươi dám. Anh em đâu theo ta giết.”

Dứt lời hai bên lao vào quần ẩu. Tiếng vũ khí va chạm tạo lên âm thanh đinh tai nhức óc. Dần dần có người ngã xuống, mà biết rõ, giết giặc phải giết tướng. Đại Lâm để Trịnh Hà tập trung bao vây Trần Kiên. Dù vô cùng cảnh giác cộng thêm võ công cao cường nhưng dưới quân số áp đảo, Trần Tĩnh bị chém sượt qua vai. Tiếng hét đau đớn vang lên:

“ Giết! Giết!”

Một kích toàn lực chém ra, uy lực lớn khiến mấy người đang đón đỡ bị sức chấn lui lại phía sau. Trần Kiên cười lớn:

“Haha. Chết đi.”

Đại Lâm vốn muốn dùng đám này cho người phía dưới luyện tay, nhưng thấy Trịnh Hà dần thất thế, thở dài, một tiêu từ ống tay áo bay ra, cắm xuyên cổ họng. Máu tươi chậm rãi chảy, Trần Kiên trợn tròn mắt, không cam lòng ngã xuống, Trịnh Hà nhanh chóng xuất hiện, chém lìa tay, chặt đứt tứ chi, rồi túm tóc, giơ cao đầu, quát:

“Ai Dám.”

Cả đám lùi lại sợ sệt. Đại Lâm trầm giọng:

“ Buông xuống vũ khí! Đầu hàng. Nếu không toàn bộ giết!”

Dưới sự uy hiếp, toàn bộ run run, gào thét:.

“Tha mạng! Tha mạng.”

Tránh thêm khúc mắc cùng Lê Thuần, Quốc cũng không tiếp tục sát sinh. Toàn bộ được trói gô cổ, để Trịnh Hà đem giao cho quan phủ địa phương.

*

Giải quyết xong, những tưởng mọi việc sẽ thông thuận, nhưng không ngờ, cướp không gặp, lại bị một người chặn đường, da mặt trắng bệt, lắp bắp chạy ra. quỳ gối:

“ Cầu xin các ngài cứu tôi với. Nếu không tôi chết mất.”

Đại Lâm nhìn xung quanh, xác nhận phía sau không còn ai, bước tới:

“ Có việc gì vậy. Ông mau nói.”

Người đàn ông thổn thức:

“ Thưa đại nhân. Tôi hôm trước dẫn người đi tới một khu làng, thì bị dân chúng ở đó chộp lại. Họ nhốt trong hầm, thỉnh thoảng xẻo thịt vài người để cuống người thờ tự. Tôi nay nhân trời mưa lớn, đánh ngất kê canh mà chạy.”

Đại Lâm trở lại báo cáo. Nghe xong, Quốc và Lê Thuần nhíu mày. Bởi rất có thể điều mất tích bí ẩn mà đám thương nhân nói là đây. Cần phải biết trong lịch sử những chuyện như thế này cũng không phải hiếm. Thời Đinh, Nguyễn Bặc sau khi bắt được Đỗ Thích "bắt đem chém, đập nát xương, băm thịt ra từng mảnh, chia cho người trong nước ăn, chẳng ai không tranh lấy mà nhai nuốt". Thời Trần có kẻ tiểu nhân tên là Phẫu bị lăng trì, "nhưng chưa kịp hành hình thì gia nô của Thiệu Võ, con của Trần Quốc Chẩn, đã ăn sống hết cả thịt của nó". Hay truyện Tấm Cám, Tấm giết Cám, rồi làm mắm cô ả này và gửi cho dì ghẻ ăn.

Quốc bước ra, ánh mắt lạnh lẽo xoi thẳng tim gan người phía trước, trầm giọng:

“Ngươi dám hứa mình chỉ là kẻ bị hại, không phải kẻ làm chuyện ác, bất nhân bất nghĩa.”

Người đàn ông ngẩng cao đầu, đáp:

“ Tôi xin thề với trời với đất. Nếu tôi nói sai, thì cả nhà, cả họ tôi sẽ chết. Mãi mãi không được siêu sinh.”

Quốc trở lại trong xe nhìn Lê Thuần, nhẹ giọng:

“ Hoàng huynh ở đây, để hoàng đệ mang theo Đại Lâm vào xem sao. Lê An bảo vệ tốt hoàng huynh."

Lê Thuần muốn đi theo nhưng biết việc này bản thân cũng không giúp được nhiều, vỗ vai:

"Cẩn thận."

Quốc gật đầu đi ra, sau đó Quốc cùng đoàn người Đại Lâm theo sự chỉ dẫn của người đàn ông tới một ngôi làng. Vừa nhìn thấy chữ Ngọc Cục, Quốc hoàn toàn tin lời người đàn ông nói. Bởi ai từng đọc Vũ Trung Tuỳ Bút của Phạm Đình Hổ đều biết cái tên này. Đại Lâm nhận ra sự khác lạ, nhẹ giọng:

“Vương gia, hay người ở ngoài cùng Trịnh Hà. Để tiểu nhân đi vào trong.”

Quốc cười:

“ Đã tới thì vào thôi. Họ đều là những con người khốn khổ.”

*

Khi hai người xuất hiện, từ trong các dẫy nhà ven đường, những cặp mắt đen láy nhìn ra. Cuối cùng đi tới giữa thôn, cả hai mới thấy một đứa trẻ đang chơi đùa một mình, Quốc cười:

“ Bé con, có biết nhà trưởng thôn ở đâu không, chỉ cho chú với. Nếu được, chú cho cháu thanh kẹo này.”

Đứa trẻ nhìn thấy khẽ liếm mép, gật đầu. Sau đó chậm rãi đi, Quốc cùng Đại Lâm theo bước. Cuối cùng đám người tới một ngôi nhà gỗ gần đình, đứa bé chỉ chỉ tay, nói:

“ Đó.”

Quốc gật đầu, đưa cho que kẹo rồi lại gần, nhìn người đàn ông đang cắt hoa, cao giọng:

“ Thưa bác, cho con gặp Trưởng thôn,”

Người đàn ông ngoảnh lại, ánh mắt lập tức trợn to miệng cười khặc khặc chảy cả nước bọt, cộng với kéo cầm trên tay. Hai người có chút dựng tóc gáy. Từ bên trong, tiếng một người phụ nữ vang lên:

“ Ta đây, các cậu tìm ta có việc gì không?”

Vừa nói vừa đi ra, nhưng tay vẫn thoăn thoắt băm thịt. Quốc cười:

“Con đến thăm hỏi mấy việc mất tích gần đây xung quanh làng.

Bà lão gật đầu:

“ Mời cậu vào trong.”

Quốc đi theo. Nhưng vừa vào trong đã ngửi thấy mùi xì xèo khó chịu từ chảo đang rang thịt, Quốc cố nín nhịn, sắc mặt bình tĩnh, nói:

“ Hôm nay, con có gặp một người báo án, tình tiết giống các vụ lần trước. Quan trên đoán trong thôn có kẻ giết người đang lẩn trốn. Nên muốn tới hỏi Trưởng thôn, mong người phối hợp.”

Bà lão đáp:

“ À thì ra là chuyện này. Trước đây cũng có mấy người từng hỏi. Cũng có người từng đến tra xét, nhưng cũng không ra. Cậu tiếp tục cho người điều tra cũng vô ích. Sợ là do đám sơn tặc giết, rồi đổ cho làng chúng tôi.”

Nhưng đúng lúc này, một tiếng kẻng vang, bà lão cười:

“Đến giờ thu rác. Để tôi ra vất.”

Quốc nhẹ gật đầu, nhưng vừa thấy ánh mắt đó, Đại Lâm theo bản năng ôm Quốc nhảy ra ngoài. Quả nhiên, xung quanh đã bị bao vây bởi đống thôn dân, ai cũng lăm lăm đao. Cả đám nhao nhao:

“ Haha. Hai con lợn béo tốt đây.”

“ Mọi người chú ý hứng lại, lấy tiết, ta còn làm lòng rồi.”

Đứa bé vừa nãy, cầm một ngón tay vừa gặm vừa nhẹ giọng:

“ Bà ơi, bao giờ con mới được ăn.”

Bà lão vuốt ve đầu cháu gái, cười khà khà:

“ Nhanh thôi.”

Dứt lời nhìn toàn bộ, quát:

“ Xông lên đi. Tên này quá tỉnh, nó mà kêu om lên thì xung quanh có người lại biết.”

Cả đám lao vào. Quốc thở dài:

“ Làm sao đến nông nỗi này.”

Lời vừa dứt, Đại Lâm vung kiếm, những người này không chịu được 1 kích, nhao nhao ngã xuống, đầu rơi lăn lốc. Từ ngoài, theo tín hiệu Trịnh Hà xông vào, một cơn mưa tên diệt sát. Tiếng la hét dần dần tắt, Quốc lạnh giọng:

“ Làm lại một kiếp người đi. Đúng là thời đại khốn nạn.”

Đợi toàn bộ cháy xong, Đại Lâm cho người đào một hố, xác bị ném xuống. Dầu được ném xuống, đốt một lượt. Tiếp theo là vôi rắc, lấp đất. Một dòng chữ được Lê Thuần khắc:

“ Thiên hạ Thái Bình muôn dân muốn/ Sống mòn giết hại, độ kiếp sinh.”

Mà sau khi tin tức được truyền ra, các sư thầy nghe xong, không ai bảo ai tự giác có mặt, chậm rãi gõ mõ tụng kinh để siêu thoát. Chặng đường tiếp theo trầm lặng hơn cho tới tận Đông Kinh...