Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 41: Điều giáo

“Hoàng đệ, chúng ta xuống xe cứu họ đi."

Quốc không muốn quá để ý nhưng Lê Thuần đã mở miệng đành gật đầu.

Xe dừng lại, Đại Lâm cùng Lê An ( - quản gia phủ Tự Vương) mang theo bánh đã chuẩn bị qua, Lê Thuần cầm lấy phát cẩn thận cho từng người, nhận được sự giúp đỡ, dân chúng quỳ sụp xuống, hô:

“Cảm tạ công tử. Người thiện lương như công tử sẽ được Đức Phật ủng hộ."

“Chúng tôi cảm ơn, chúng tôi sẽ ngày ngày cầu chúc cho gia đình công tử hạnh phúc.”

Lê Thuần cười:

“Mọi người đứng lên đi. Chúng tôi cũng chỉ là tiệm tay.”

Số người kéo lại mỗi lúc một nhiều nhưng lượng bánh mang theo có hạn, Lê Thuần ngượng ngùng:

“Đã hết. Chúng tôi sẽ đi mua và trở lại sau.”

Nhưng đám nạn dân vừa chạy tới, đâu cam, bắt đầu nài nỉ:

“Không cần. Công tử cho chúng tôi tiền, chúng tôi đi mua được.”

“Cầu giúp đỡ. Tôi đói chết mất rồi.”

Thấy nói hoài, mà Lê Thuần vẫn lên xe, cả đám chuyển sang mạnh miệng:

“ Hừ. Đúng là loại mua danh chuộc tiếng.”

“ Không có thì cút mẹ về nhà. Đừng cố mà ra vẻ ta đây.”

“ Ông nguyền rủa nhà cái ngươi ra đường bị xe đâm chết. Con sinh ra không có mắt…”

Chứng kiến sự lật mặt 360 độ cùng lần đầu bị tấn công bằng ngôn ngữ, Lê Thuần uỷ khuất, nước mắt rưng rưng:

“Hoàng đệ, hoàng huynh đã làm gì sai?"

Những việc như thế này trước đây Quốc đã nghe chán nên sớm vô cảm nhưng Lê Thuần thâm thụ nho giáo, việc này đã đi quá sức tưởng tượng, nói:

“Thưa hoàng huynh, đứng trước một hoàn cảnh có rất nhiều con đường để đi và vượt qua, nhưng cũng có một bộ phận chấp nhận buông thả, lựa chọn sống bằng sự thương hại. Những người đó thường đi kèm sự 'vô ơn' nên hoàng huynh đừng quá để ý ngôn từ của đám người đó, chúng ta cứ giúp hết mình, không thẹn với lòng là được."

Lê Thuần thở dài, sắc mặt thêm nghiêm trọng. Đúng lúc này, Đại Lâm tiến lại, cung kính;

“Thưa Vương gia, đám nạn dân tổ chức chặn đường, chúng yêu cầu phải thả lương xuống. Nói là làm thiện nguyện phải làm tận gốc. Có vài kẻ đã lao vào, muốn cướp.”


Quốc lạnh giọng:

“ Bảo bọn chúng cút ra, nếu không toàn giết.”

“ Rõ.” Đại Lâm đáp.

Không lâu bên ngoài vang tiếng cãi cọ, tiếng binh khí va chạm, đám nạn dân chặn đường toàn bộ bị giết. Chứng kiến sự việc, Lê Thuần run run:

“ Xin lỗi hoàng đệ, chút nữa vì hoàng huynh đã để mọi người tai vạ.”

Quốc đáp:

“Cái này không trách hoàng huynh được. Trước đây khi vừa rời Đông Kinh hoàng đệ cũng vậy. Sau này đi nhiều nên biết đôi lúc cần mạnh bạo, không thể mãi khoan dung được."

Xong vỗ vai, thâm ý tiếp:

"Muốn giải quyết tận gốc vấn đề thì chúng ta cần có quyền lực tuyệt đối trong tay, cố lên hoàng huynh."

Lê Thuần gật đầu, nhưng tính cách luôn là thứ khó thay đổi, nhất là với người từ nhỏ sớm được dậy bảo trong sự tốt đẹp của lễ nghi, nên trên đường khi gặp kẻ đáng thương, Lê Thuần vẫn âm thầm để cho Lê An ném cái bánh trợ giúp. Nhưng không ngờ, hành động này không thể giúp mà khiến người được giúp chết nhanh hơn, bởi miếng bánh thu hút những con người đói, cả đám lao vào điên cuồng mà giành giật. Cuối cùng miếng bánh được tẩm máu, được kẻ chiến thắng ăn ngồm ngoàm. Liên tục bị bồi những cú trí mạng, tam quan Lê Thuần vỡ vụn, cả người ngơ ngơ như xác không hồn, Lê An gương mặt lo lắng, Quốc cười:

"Điều này cần hoàng huynh tự cảm ngộ. Với tư chất của hoàng huynh rất dễ dàng. Chúng ta yên lặng đợi là được."

" Đại Lâm, Tìm khách sạn nghỉ lại."

*

Hôm sau, Lê Thuần điệu bộ như cũ, trạng thái ngơ ngẩn, ăn được vài miếng xong bỏ, Lê An như hình như bóng bước theo sau, ánh mắt nhìn Quốc không khỏi căm tức. Trước thái độ này Quốc vô cùng bình tĩnh, bởi hắn biết đây là bình thường.

Ngày thứ hai, sau khi dùng bữa xong, Quốc đang buông cần câu cá thì Lê Thuần bước đến ngồi xuống, nhẹ giọng:

"Cảm ơn hoàng đệ."

Một lời ngắn ngọn bao hàm nhiều thứ, Quốc đáp:

"Hoành huynh đã ổn, chúng ta cũng lên đường về Kinh thôi. Lê Đào muội ấy đã giương nanh ở Đông Kinh."

Lê Thuần nghe xong, mỉm cười, bởi tình cảm gia đình chính là thứ mà hoàng tộc nhà Lê thiếu nhất.

*

Con đường tiếp theo dần thông thuận, số lượng nạn dân ít, thay vào đó là những thương đội đi ngang qua. Nhân lúc nghỉ ngơi trong quán trà ven đường, Lê Thuần đi qua bắt chuyện. Ban đầu phần lớn mang thái độ kiêng dè nhưng nhìn tiếp xúc lâu, gương mặt nho nhã, cùng giọng nói trầm ổn của Lê Thuần dần khiến đoàn người buông lỏng, vui vẻ trò chuyện. Quốc ánh mắt sáng lên, quả nhiên kỹ năng thu phục nhân tâm, điều khiển tâm lý của hoàng huynh lại tiến bộ, tiệm cận ngưỡng lô hoả thuần thục, nói như cách hiện nay là mang tướng cách 'sinh ra để làm Sếp'.

Ngày thứ tư, xe ngựa đi tới ngã ba, Lê Thuần nhíu mày:

"Hoàng huynh nghe mấy thương đội nói đi theo con đường bên phải thì nhanh hơn nhưng mấy năm gần đây các thương hội đi qua, thỉnh thoảng gặp sự mất tích không rõ lý do, quan phủ truy tra cũng chưa được. Hay ta đi bên trái, vòng xa hơn chút, nhưng an toàn."

Quốc cười:

"Hoàng đệ từ nhỏ không tin thần tin quỷ, sự khác thường ắt có nguyên do. Cộng thêm thời gian tới sinh nhật Lê Đào không còn sớm, nếu đi đường vòng hoàng đệ có nhiều thứ cần tự tay làm, sợ không kịp."

Nghe thế, Lê Thuần gật đầu, đoàn xe theo con đường bên phải.

*

Chẳng mấy chốc, một con đường độc đạo xuất hiện trước mặt, hai sườn dốc, cây cối hai bên um tùm, Lê Thuần nhìn địa thế, nói:

“Nơi đây rất dễ dàng bị mai phục đánh úp, mọi người cẩn thận.”

Lời vừa dứt, thì từ hai bên, hơn năm mươi quần áo rách rưới, cầm theo gậy gộc chạy ra, đồng thời hô vang:

“Ô ~~ Ô!!!!”

Đại Lâm khẽ đánh mắt, tất cả hiểu ý, nhanh chóng rút từ dưới xe ra vũ khí. Khi toàn bộ vòng qua bao vây, tên trung niên Trần Tĩnh – là thủ lĩnh của cả đám, cầm một thanh đao bước ra, lạnh giọng:

“ Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua đây phải nộp tiền lộ phí.”

Đại Lâm tiến lên một chút, lịch sự chắp tay:

“ Mong các vị thông cảm, chúng tôi chỉ là người buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền nuôi mẹ già con thơ. Hôm nay có việc cần đi qua đây, mong các vị làm ơn mắt nhắm mắt mở, cho chúng tôi một con đường.”

Trần Tĩnh khinh bỉ:

“ Ta không cần biết bọn mày làm buôn lớn hay buôn nhỏ. Chúng mày nuôi vợ nuôi con, chả nhẽ chúng ta không? Hãy để lại hàng hóa rồi cút đi, không tao cho nên thớt giờ.”

Thấy nhẹ không ưa, Đại Lâm hừ lạnh:

“ Thật mạnh miệng.”

Vừa nói vừa dùng tiêu, ném thẳng cắm trước, mũi chân tên này. Trần Tĩnh run người, hơi chút lùi lại. Đại Lâm ném qua 100 đồng, tiếp:

“Đây coi như là tiền đi đường, mong các vị nhận cho rồi tránh sang một bên, nếu không thì đừng trách.”

Trần Tĩnh run run nhận lấy và cho người tránh ra. Đợi bóng người khuất, một tên cười:

“Hừ. Con dê béo này, ta không ăn được, nhưng cũng không thể để cho chúng an lành. Ngươi cho người báo cho Đại Ca.”

Nhưng vừa dứt lời, một loạt tên tới, tiếng la vang lên. Trần Tĩnh bị mũi tên xuyên cổ họng, ngã xuống. Cả đám chỉ là lũ ô hợp tụ tập, nhìn Trần Tĩnh chết toán loạn bỏ chạy. Trên xe Lê Thuần nhíu mày:

"Bọn họ như vậy cũng có trách nhiệm không nhỏ do Hoàng gia chúng ta. Bỏ qua được thì lên bỏ qua."

Quốc biết Lê Thuần tuy đã biến hoá nhưng đứng ở góc nhìn Đế Vương xem toàn cục, vẫn có chút không lỡ, nhất là câu nói 'đẩy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân' đã trở thành lời răn của mỗi bậc đế vương. Quốc không phân bua, nhẹ giọng:

"Ác giả ác báo, hoàng đệ đứng trên lập trường bản thân, vì an toàn không thể để cho biến cố nào xuất hiện. Đó là nhân chi thường tình."

Lê Thuần nghe xong, lại nhớ lại những chuyện Quốc vừa trải qua, im lặng ngẫm nghĩ...