Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 40: Làng Sóc

"Thưa Vương gia, chúng ta tiếp theo như thế nào?"

Quốc lắc đầu:

"Sắp xếp để Đại Lâm và Minh Nguyệt vào, còn đưa bản vương tới trang viên."

Lan Hương còn chưa kịp trả lời, Đại Lâm quỳ gối:

"Vương gia, người ở đâu nô tài theo đấy."

Quốc nhíu mày:

"Bản vương nói thì nghe. Trang viên an toàn không kém Hoàng cung, không cần lo lắng."

Thấy thái độ trên, Đại Lâm đành im lặng.

*

Sau khi chứng kiến Đại Lâm, Minh Nguyệt khuất trong đoàn người đi vào không gây lên chú ý, Lan Hương bắt đầu điều khiển xe men theo dòng sông Hồng, băng qua một khu rừng đi khoảng chừng 5km tới làng Sóc. Khi đoàn xe xuất hiện, vô số ánh mắt đã nhìn sang, nếu không phải Vũ Nhị sớm chào hỏi, có lẽ vô số thao tác đã nhằm vào.

Sở dĩ nói an toàn ở làng Sóc không hề thua kém hoàng cung. Thứ nhất, trang viên nằm ở trong khu rừng, rất ít người qua lại. Thứ hai, dân chúng trong làng đều từng là những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi ở cổng chùa, được Quốc âm thầm cưu mang nuôi dưỡng, độ trung thành tuyệt đối. Chỉ cần có người lạ bén bảng trong tầm 2km, dân chúng trong làng đã sẵn sàng trong trạng thái chiến đấu. Thứ ba, làng có hai tầng ngầm. Mỗi tầng cách mặt đất lần lượt 3 và 6m. Lương thực đảm bảo ăn uống cho 2000 người trong vòng 6 tháng. Thứ ba, sức chiến đấu khá tốt, tuy không có cao thủ Cửu phẩm trở lên, nhưng Thất phẩm đi đầy đất, nội lực không thua kém Đông A phái, Tiêu Sơn phái là bao.

Khi xe dừng hẳn, Quốc chậm rãi bước xuống, rất nhanh có người nhận ra, vui sướng:

"Công tử...công tử trở về."

Âm thanh vang vọng, nhiều người dù bận rộn công việc ra sao cũng từ bỏ chạy lại, hô vang:

"Công tử...công tử người trở về."

Quốc mỉm cười đáp lại, ôm lấy một bé gái, nhẹ giọng:

"Bông, lớn nhanh nha, có nhớ anh không."

Bé gái hôn lên má Quốc, hì hì:

"Bông nhớ anh Quốc nhất."

Quốc hài lòng dùng tay xoa đầu nhỏ, tiếp;

"Từ khi anh đi, trong làng có gì vui không?."

Được sự động viên, bé gái bắt đầu miệng liến thoắng, Quốc yên lặng lắng nghe thỉnh thoảng điểm phụ hoạ, bầu không khí vui vẻ.

*

Mấy ngày sau, Quốc mặc thân áo sam mầu nâu gụ, vừa làm ruộng vừa hỏi han tình hình từng người trong làng. Khác với đám người Đại Lâm, Lan Hương...còn mang theo kiểu cách, dân chúng trong làng nói chuyện vô cùng thoải mái không câu nệ. Đây cũng là thứ khiến Quốc bớt nhớ phần nào về cuộc sống trước khi xuyên không, dần dần tâm trạng vốn căng cứng nhiều ngày buông lỏng. Quốc dần khôi phục bộ dạng 'Vương gia cá ướp muối' như thường lệ.

Nhưng cũng không có thể tận hưởng qua lâu. Ba ngày sau, Đại Lâm xuất hiện, gương mặt tươi rói:

"Thưa Vương gia, tiểu nhân đã khoẻ hẳn."

Quốc cũng không muốn vạch trần, gật đầu:

"Đã tìm được danh tính người đứng ra thuê ám sát bản vương?"

Đại Lâm đáp:

"Thưa Vương gia, trụ sở của Thiên Sát điện và Tu La điện trong Đông Kinh đã bị đánh tan, người nào bắt được, tiểu nhân đều giết. Còn ở các nơi phủ khác, người của chúng ta không vươn tới được, tiểu nhân đã để người nạc danh tố cáo cho Cẩm Y Vệ. Còn thông tin người thuê thì vẫn không có manh mối?"

Quốc nhẹ giọng:

"Chậm rãi tìm kiếm. Mà ngươi đưa thư cho hoàng huynh, hoàng huynh xem xong bảo sao?"

Đại Lâm đáp:

"Tự Vương hẹn Vương gia sáng mai ở quán trà Đạo bên Hồ Tây."

Quốc thở dài;

"Điều gì đến cũng nên đến a."

*

Hôm sau, mặt trời rất sớm xuất hiện, tia nắng chói chang len lẻn qua các nhánh liễu rủ, tạo lên hình ảnh các thiếu nữ đang e thẹn toả mình giữa thiên nhiên, trên lầu gác, một thanh niên tuấn tú đang phe phẩy quạt ngâm nga bài thơ. Bỗng tiếng cạch cửa vang, đưa người đàn ông quay trở về thực tại, khi nhìn thấy người tiến vào, khuôn mặt sung sướng bước đến, vỗ vai:

"Hoàng đệ đã trở lại, nhìn hoàng đệ đi nửa năm mà khoẻ khoắn ra nhiều."

Quốc cười:

"Cảm ơn hoàng huynh quan tâm. Hoàng đệ không muốn trưởng thành cũng không được?"

Sau đó kể những gì mình đã trải qua trên đường, Lê Thuần đập mạnh bàn, phẫn nộ:

"Đám chó chết đó, đúng là ăn gan hùm mật gấu động người hoàng gia, mai hoàng huynh sẽ điều Cấm Vệ Quân truy sát và tìm ra kẻ chủ mưu."

Lời này nói không hề quá đáng bởi việc tách Đình Úy ra khỏi Cấm Vệ Quân, vào trao cho đám người Đàm Văn Lễ, chính là Lê Hiến Tông gián tiếp đưa cho Lê Thuần một lợi khí để cạnh tranh ngôi vua, Quốc đáp:

"Hoành huynh bớt lo. Đám người đó đã bị hoàng đệ chơi chết. Lần này hẹn gặp hoàng huynh là muốn hỏi lại lần nữa, lời của hoàng huynh hôm đó?"

Lê Thuần nắm chặt chén trà, nói:

"Tất nhiên, những kẻ đó vì đạt được mục đích mà ra tay không từ thủ đoạn, hoàng huynh quyết không để chúng đạt được mục tiêu."

Quốc ánh mắt nhìn chăm chú:

"Không biết hoàng đệ có thể tin tưởng hoàng huynh được không?"

Trước câu hỏi bất ngờ Lê Thuần có chút giật mình, nhưng nhanh chóng đáp:

"Được. Hoàng huynh có thể thề với trời với đất..."

Quốc cắt ngang:

"Hoàng đệ chỉ cần thái độ là được, còn hoàng huynh thế nào hoàng đệ rõ hơn ai hết. Hy vọng sau khi Hoàng huynh thượng vị, hoàng đệ có thể thoải mái làm một Tiêu dao Vương."

Lê Thuần đáp:

"Hoàng đệ có tài, đợi hoàng huynh thượng vị, hai huynh đệ ta cùng chung tay xử lý tấu chương vì một Đại Việt phồn vinh."

Quốc lắc đầu:

"Cảm ơn, nhưng hoàng huynh biết hoàng đệ nghét nhất là đám nho quan cổ hủ đó. Hoàng đệ mà thượng triều sợ rằng Sử ký lại thêm dòng 'Vương đánh quan xong cười hô hố."

Nghe thế, Lê Thuần cũng thở dài, bởi đứa em này cái gì cũng tốt chỉ có mỗi lễ nghi, nhất là hồi bé cầm lửa đốt cháy đền thờ Khổng Tử trong văn miếu. Đạt thành mục đích, nói chuyện một lúc, Quốc nói:

"Hoàng huynh bận không, chúng ta đi dạo chứ?"

Lê Thuần cười:

"Được, dù sao lâu rồi hoàng huynh cũng thật lâu không rời khỏi Đông Kinh."

Sau đó hai cỗ xe ngựa chậm rãi rời đi.

*

Ban đầu cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, những phiên chợ đầy ắp tiếng cười, trẻ em xúng xính áo mới chuẩn bị chào đón tết sang, Lê Thuần cười:

"Đại Việt có hôm nào đẹp như hôm nay."

Nhưng khi cách kinh thành dần xa, mọi thứ biến đổi hoàn toàn, thỉnh thoảng gặp nạn dân, có đủ nam nữ già trẻ, ai nấy trên người mặc quần áo rách rưới, đang vươn tay chờ bố thí. Xa hơn vài người nằm chết bên đường cho diều tha quạ mổ, tiếng ruồi muỗi vi vo xung quanh. Lê Thuần khẽ lẩm bẩm:

“Địa ngục trần gian? Tại sao có việc này?”

Quốc thở dài:

“Phụ hoàng tuổi cao, bị đám thái giám xu nịnh lên không sắt xao việc triều chính. Cộng thêm quan viên trong triều cấu kết lẫn nhau, thu lợi về mình, người nông dân thân phận thấp kém nhất, nên cảnh tượng này là dễ hiểu."

Lê Thuần nhíu mày:

"Nhưng tấu chương đệ trình lên, hoàng huynh xem qua, rất đẹp. Hoàng huynh không tin, nhà Lê chúng ta đã thối nát đến trình độ này."

Quốc cười:

"Các số liệu được trình lên đã qua một quy trình làm đẹp. Nhiều quan viên làm ăn qua loa dễ bị qua mặt."

Thấy Lê Thuần chưa hiểu, Quốc tiếp:

"Cách làm rất đơn giản, những kẻ không có ruộng, hoặc đói nghèo, chúng đuổi ra ngoài, coi thành nạn dân. Nên phụ hoàng điều quan bên trên xuống thì không thấy, cứ vậy báo lên."

Lê Thuần thở dài:

“ Thật ư.”

Quốc biết việc này Lê Thuần rất khó tiếp thu, dù sao chúng có chút phá vỡ tam quan, không trả lời mà để Đại Lâm điều khiển xe tiếp tục hành trình...