Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 39: Kế Trong Kế

"Thưa Vương gia, có lẽ chúng đã hoàn toàn lộ diện, để nô tỳ chỉ huy người phản công."

Quốc đưa tay hứng những giọt mưa tanh nồng mùi máu, nỉ non:

"Ừm nhưng mưa này hiệu quả lựu đạn giảm rất nhiều. Trời có lẽ cũng muốn hại bản vương. "

Hương gương mặt sốt sắng:

"Hay Vương gia để Quản gia cùng Minh Nguyệt tỷ mang đi, nô tỳ thực hiện xong ở lại chặn hậu."

Quốc không đáp mà tiếp tục thưởng trà, nhưng bàn tay run run khó che đậy được nỗi sợ trong lòng. Dù lường trước trên đường sẽ bị chặn giết, nhưng không ngờ đối phó một ‘phế vương’ như hắn, thủ bút thật lớn: một Đô Ty, Thiên Sát điện và Tu La điện phái ra 5 Đại Tông Sư truy sát.

Quả nhiên như lường trước, lựu đạn ném ra phần lớn xịt, không gây được chuyển biến tích cực nào mà trái lại càng thúc giục chiến ý của đám người truy sát, chênh lệch dần hiện ra. Đại Lâm cùng Minh Nguyệt sau thời gian kiên trì lấy 2 địch ba cũng dần rơi vào hạ phong, không ngừng ho ra máu lùi lại. Còn quân Thiên Quan của Lê Quân chạy tới cứu viện, sức bền bỉ suy giảm, mười không còn một. Chiến trường thu nhỏ lại trong phạm vi ngôi nhà, Lê Quân ánh mắt đỏ như máu, gào lên:

"Giết cường địch, báo hoàng ân."

Những binh sĩ đi theo hô vang. Kể từ sau khi xuyên lại, Quốc lần đầu mới chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng gần như vậy: máu thành dòng, não trắng xóa như đậu hũ…. Đôi mắt ngấn lệ. Đông Vương thấy đã làm chủ thế trận, liếm mép cười:

"Haha. Thông Vương ngươi rất giỏi, nhưng rất tiếc quả quýt dày có móng tay nhọn. Ngoan ngoãn đầu hàng đi.”

Quốc còn chưa kịp trả lời, thì phía sau Nhã Ngọc vốn im lặng bước lên, đôi mắt long lanh ngập nước:

“Đại nhân, tiểu nữ không liên quan gì Thông Vương, mong đại nhân tha cho tiểu nữ 1 mạng.”

Hương cùng đám tướng sĩ nghe vậy, hừ lạnh:

“Đồ đàn bà lẳng lơ, ăn cháo đá bát.”

Nhã Ngọc cười:

“Tiểu nữ từng chết hụt một lần nên rất trân trọng mạng sống.”

Vừa nói mị hoặc phát ra một cách mãnh liệt, cổ áo trễ xuống để hiện làn da trắng bóc, hai tay không xương ôm lấy cổ Đông Vương, nhẹ giọng:

“Tiểu nữ vẫn còn trong trắng, đại nhân chỉ cần tha cho tiểu nữ 1 mạng. Tiểu nữ có thể vì đại nhân làm bất cứ thứ gì.”

Xong kiễng lên dùng miệng nhỏ hôn lấy Đông Vương, nhưng khác với tưởng tượng, Đông Vương bóp mạnh cổ, hừ lạnh:

“Kim trong miệng, muốn dùng cách này giết ta ư. Quá ngây thơ.”

Dứt lời ném mạnh Nhã Ngọc ra xa, kèm theo một kim sắt. Nhã Ngọc đập mạnh vào tường, ho ra máu, xong nhìn Quốc:

“Xin lỗi Vương gia. Tiểu nữ chỉ có thể làm vậy, tiểu nữ xin phép đi trước.”

Các tướng sĩ bị cảnh tưởng trên xúc động càng thêm chiến ý, hét vang:

“Giết cường địch báo hoàng ân. Giết cường địch báo hoàng ân.”

Quốc đợi âm thanh dừng, đặt xuống ly trà, cười:

"Thả bản vương đi, hắn cho ngươi thứ gì, bản vương trả gấp bội."

Đông Vương đáp:

"Tốt, nếu Thông Vương quy thuận, chúng ta sẽ trợ lực người lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Đổi lại, Tu La điện sẽ được tự do hoạt động ở Đại Việt và triều đình không được quản."

Quốc nhíu mày thật lâu, đáp:

"Được."

Mọi người còn sống nhìn lại Quốc ánh mắt khác lạ, Lê Quân run run:

"Vương gia, hạ quan không nghĩ người tham sống sợ chết vậy. Nếu Vương gia đồng ý thì xin bước qua xác của hạ quan."

Sau đó những binh sĩ cũng quay lại đầu giáo. Chỉ còn đám người Đại Lâm vẫn vòng quanh. Quốc đặt xuống ly trà, cười:

"Giết."

Được lệnh, đám người Minh Nguyệt và Đại Lâm nhanh chóng vung kiếm, ánh sáng lóe lên vô số đầu người rơi xuống, kèm theo là ánh mắt không thể tin tưởng, họ không nghĩ mình sẽ chết dưới chính tay của người mình bảo vệ, Đông Vương chứng kiến toàn bộ, vỗ tay:

"Hảo quyết đoán a, đúng là khí phách của người làm việc lớn.”

Xong lấy trong ngực ra một tở giấy đặt lên bàn, tiếp:

“Vương gia đọc xong, nếu đồng ý thì điểm chỉ."

Quốc nhìn qua, thở dài:

"Các ngươi có vẻ chuẩn bị khá đủ a."

Nói xong khi cầm lên bút, lúc này bất thình lình cả thân phát nổ:

"Ầm..ầm.."

Dù cảnh giác bao nhiêu, đám Đông Vương cũng không ngờ tới Quốc lặp lại chiêu này. Lượng thuốc nổ lớn hơn khiến ba người Đông Vương đều thương nghiêm trọng.

*

Binh lính bên ngoài, cũng bất ngờ không kịp hiểu ra sao thì đằng sau đã vang lên tiếng vó ngựa, kèm theo tiếng: “Sát…sát ngập trời.” Chẳng mấy chốc Lê Phát cùng đám quân Trường Yên bị giết sạch, xác chồng lại thành từng gò nhỏ đang bị ngọn lửa thiêu đốt.

Ở góc tối, Nhã Ngọc dùng tay lau khóe miệng lồm cồm bò dậy thì một ánh kiếm sắc lạnh đặt trên cổ, Lan Hương hừ lạnh:

“Giỏi lắm cho con đàn bà lẳng lơ. Ban đầu diễn kẻ bị hại để tiếp cận Vương gia. Thấy tình cảnh Vương gia rơi vào tử cục lại diễn mỹ nữ cứu anh hùng, qua đó tìm đường trốn. Nhưng đã vào phủ Vương gia thì đừng mơ có thể rời đi.”

Nhã Ngọc muốn trả lời thì Lan Hương đã đạp mạnh vào bụng, xong ném thân hình hôn mê bất tỉnh vào bao, vác đi.

*

Cách đó không xa, xung quanh từng hàng từng lớp binh sĩ mặc quanh minh khải giáp sáng bóc bảo vệ xung quanh xe ngựa, bên trong, Quốc nhìn bốn vị Đại Tông Sư trước mặt, cười lạnh:

“Cho bản vương cớ để không giết các ngươi.”

Bạch Vô Thường nỉ non:

“Haha. Ngươi quả nhiên trí giả giả ngu, dùng thế thân bại toàn bộ.

Đầu tiên ở Tam Điệp, sau khi bầy kế trọng thương ta, ngươi cố tình cởi giáp cùng cười lớn cho những kẻ dòm ngó thấy được chân thân. Sau đó điều Trần Long đi, tạo lên cảnh ngươi thông minh nhưng tự đắc, là kẻ chưa quá trải. Khiến đám Tu La điện không nghi ngờ ngươi có hậu chiêu. Cuối cùng sập bẫy.”

Tây Vương nhìn chằm chằm:

“Tại sao ngươi biết Lê Quân là người của ta mà giết.”

Quốc cười:

“Dễ đoán thôi. Từ khi bản vương bị tập kích cũng đến khi quân Thiên Quan đến chỉ có vài tiếng. Dù có lòng đi cứu viện nhưng việc tập hợp quân và di chuyển mấy chục km không thể nhanh như vậy. Chưa kể, Kỵ binh di chuyển quãng đường dài rất dễ mệt mỏi, nhưng ngựa của Lê Quân lại không, nên ta đoán được Lê Quân chính là con bài thứ hai trong vỡ diễn 'hộ giá', đưa than sưởi ấm trong ngày giá rét. Bản Vương đoán dù các ngươi thành công hay thất bại thì Lê Quân sẽ không thể chết, và dựa vào chiến tích vào sinh ra tử, thì các ngươi dễ dàng có 1 con bài giám sát. Không thể nói kế của ngươi rất tốt, kế trong kế. Nhưng tiếc rằng trong ván cờ này bản vương cao tay hơn.”

Đại Lâm nói:

“Thưa Vương gia, xử lý thế nào.”

Quốc thở dài:

“Bản Vương rất muốn thu phục nhưng chưa có được thứ kia thì mang theo đám này như đeo bom hẹn giờ. Giết đi.”

Được lệnh, ánh kiếm lóe lên. Cứ như vậy, bốn Đại Tông Sư hô phong hoán vũ giang hồ mấy chục năm chết đi. Quốc lúc này mới chú ý tới Đại Lâm và Minh Nguyệt đan thụ thương, nghiêm túc:

"Ổn không.”

Đại Lâm đáp:

"Thưa Vương gia, điều dưỡng vài ngày là được. Không ngờ uy lực Thuốc nổ trắng kinh khủng đến vậy."

Quốc hơi gật đầu nhìn Lan Hương:

"Lên đường về Kinh."

Ba xe ngựa trong đêm phi cấp tốc. Nhưng Quốc không ngủ, ánh mắt xa xăm nhìn vào màn đêm mang theo phẫn nộ. Vốn hắn muốn bình yên không quản, nhưng không ngờ có kẻ vì ngôi vị kia điều gì cũng dám làm. Hắn sẽ khiến kẻ làm ra chuyện này trả 1 cái giá đắt.

*

Ở một ngọn núi xa xăm, xung quanh mây mù ẩn hiển, hai lão già đang đánh cờ nhìn chén trà vỡ đôi, thở dài:

"Sau này Thiên Sát điện cùng Tu La điện từ bỏ mọi nhiệm vụ liên quan đến Thông Vương."..