Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 38: Tu La điện ( Cầu ủng hộ, đề cử)

“Các ngươi thu dọn sạch sẽ, không để xót lại thứ gì."

Đám người gật đầu nhanh chóng thực hiện, đầu tiên là tên nỏ xong đến giáp, quan trọng là túi tiền bên hông. Quả nhiên sát thủ rất giàu, chỉ vài tên mà tổng cộng lên tới 1 vạn quan. Quốc híp mắt:

"Trần Phong ngươi mang theo nhánh người đi thu dọn trại phỉ. Chúng ta tìm một quán trọ để nghỉ ngơi."

Bên cạnh, Hương nói:

"Thưa Vương gia, cô gái kia đã ngất, xử lý thế nào."

Quốc đáp:

"Mang theo."

Mà cách đó không xa, Hắc Vô Thường ôm lấy cánh tay chảy máu, hừ lạnh:

"Haha..ta sẽ để các ngươi phải trả giá thật đắt cho những gì xảy ra hôm nay."

*

Tam Điệp là tuyến quan đạo huyết mạch nối liền Nam Bắc, nên không quá để Quốc tìm được một quán nghỉ ngơi. Sau khi dùng bữa xong, chuẩn bị đi nghỉ thì nhìn Hương ngập ngừng, cười:

"Ngươi có gì muốn nói?"

Hương nhỏ giọng:

"Vương gia, cô gái kia không thể giữ."

Quốc cười:

"Tại sao?"

Hương đáp:

"Nô tỳ sợ rằng đó là mỹ nhân kế. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

Quốc cốc nhẹ lên trán, nói:

"Lại suy nghĩ lung tung. Bản vương giữ lại là có chủ ý của mình. Gọi Vũ Nhị cho ta."

Hương uỷ khuất gật đầu, không lâu Vũ Nhị tới, sắc mặt nghiêm trọng:

"Thưa Vương gia, tiểu nhân đã phân tích đống nỏ của đám sát thủ. Dù chất lượng cùng kiểu dáng khác xa bản mà Vương gia cấp lên cho Công bộ, nhưng cơ chế cò tương tự. E rằng người của Hắc Sát điện trà trộn bên trong. Đúng là đám chó má người Hán, chỉ nhăm nhăm đi sao chép và làm nhái."

Quốc sầm mặt:

"Sao chép cũng là một kỹ năng a. Truyền tin cho Vũ Đáo vận dụng lực lượng để điều tra."

Vũ Nhị đáp:

"Vâng."

*

Buổi chiều, Nhã Ngọc mới tỉnh, nhớ lại tình cảnh đã xảy ra, khuôn mặt đầy hàn băng, dù Bạch Vô Thường không phải sư phụ nhưng đối với nàng rất tốt, không ngờ nàng lại chứng kiến cái chết trước mặt mà không thể làm gì. Hít một hơi thu liễn khí tức, Nhã Ngọc trở lại với bộ dáng yểu điệu thướt tha bước ra ngoài, nhìn thấy tên lính canh phòng, nhẹ giọng:

"Thưa Đại Ca, không biết Vương gia ở đâu, tiểu nữ muốn lên được cảm ơn."

Mị hoặc phát huy, tên lính hơi ngơ ngác xong chỉ về vị trí trên lầu. Nhã Ngọc gật đầu cười e thẹn xong đi lên, một tiếng gõ cửa, Quốc trầm giọng:

"Vào đi."

Nhã Ngọc cung kính:

"Tiểu nữ tham kiến Thông Vương gia, đội ơn Vương gia cứu mạng."

Quốc cười:

"Ngồi đi, mà bản Vương chưa gặp ngươi, sao có thể biết."

Nhã Ngọc biết mình lỡ lời, nhưng nhanh chóng biện ra lý do, đáp:

"Thưa Vương gia, cha tiểu nữ là Lê Bắc - Tri huyện Yên Mô, nên cách ăn mặc cùng chuyện trong triều tiểu nữ cũng biết chút, thông qua suy đoán là được."

Quốc gật đầu:

"Chắc hẳn danh tiếng Bản Vương rất xấu a. Mà nhà ngươi ở đâu, để bản vương cho người đưa về."

Nhã Ngọc sụt sùi:

"Thưa Vương gia, mẹ mất sớm, tiểu nữ tử nhỏ sống với cha. Những người thân thích đã bị đám phỉ đó giết sạch. Nếu không phải chúng thèm tư sắc, sợ rằng tiểu nữ không thể sống sót tới khi Vương gia đến."

Quốc nhíu mày:

"Cha cô là mệnh quan triều đình, sao đi ra ngoài ít người vậy."

Nhã Ngọc nói:

"Đám Phỉ này thân căn đế cô, cha tiểu nữ mới đến lên mong muốn lập chiến công, lên thường xuyên tới để thuyết giáo, khuyên chúng tự nguyện quy hàng. Nhiều lần không sao, không ngờ hôm nay lại xảy ra sự này...Tiểu nữ xin một lần nữa cảm ơn Vương gia."

Khi cúi đầu, thân thể lộ ra phong quang mê người, thấy Quốc bị thu hút, tiếp:

"Thưa Vương gia, tiểu nữ đã cửa tan nhà nát, xin Vương gia thu lưu, làm một tỳ nữ bên cạnh."

Quốc đứng lên đỡ dậy, khuôn mặt hơi đỏ, đáp:

"Cô nương là con gái mệnh quan triều đình, vì triều đình mà bị giết hại. Bản Vương tiện đường sẽ đưa cô nương về Kinh giao cho người nhà và hỗ trợ một khoản kinh phí để làm lại."

Nhã Ngọc ánh mắt trong vắt nói:

"Thưa Vương gia, tiểu nữ vì sắc đẹp mới khiến cha bị hại, mà vào kinh thân cô thế cô, ăn nhờ ở đậu cũng không phải tốt lành gì."

Xong trút hết quần áo thể hiện 1 cơ thể hoàn mỹ, nói:

"Vương gia cứu tiểu nữ, tiểu nữ không có gì báo đáp chỉ có thể có thân thể này, mong vương gia thu nhận

Hương sớm ngứa mắt, hừ lạnh:

"Cô nương xin tự trọng."

Nhã Ngọc không để ý mà ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Quốc. Quốc hơi nuốt nước bọt, cầm lấy áo khoác vòng lên vai, thở dài:

"Cô nương làm thế này, người không biết sợ rằng Bản Vương đây là cháy nhà hôi của."

Nhã Ngọc trực trực nước mắt:

"Tiểu nữ không dám, nhưng Vương gia không chấp nhận đây là chê thân thể tiểu nữ bị phỉ đụng chạm nên dơ dáy."

Quốc lắc đầu:

"Tất nhiên là không, thân thể ngươi rất đẹp."

Lời vừa dứt Quốc cũng cảm thấy sai sai, Nhã Ngọc lấy hết dũng khí nói:

"Vương gia đã nhìn hết thân thể tiểu nữ, tiểu nữ sau không thể lấy chồng, xin vương gia quý trọng."

Quốc thở dài:

"Bản Vương có chút mệt, cô nương về trước đi."

Đợi Nhã Ngọc rời đi, Quốc nhìn phía dưới căng phồng, lắc đầu ngao ngán.

*

Bên ngoài khách sạn, Hắc Vô Thường đang bị vây công, xung quanh là ba người đàn ông đeo mặt lạ, cười:

"Ông bạn, có cần tôi giúp không?"

Hắc Vô Thường hừ lạnh:

"Chuyện của Thiên Sát điện chúng ta, không cần Tu La điện nhúng tay. Cút."

Người đàn ông xưng Đông Vương cười:

“Haha. Đám chó nhà có tang cút đi. Uỷ thác này chúng ta nhận."

Quanh người khí thế lên, Hắc Vô Thường cũng nhanh chóng đáp trả, đè ép được Đông Vương, nhưng bên cạnh hai người Tây Vương và Bắc Vương trợ giúp, cộng thêm thương thế nhanh chóng khoé miệng trào ra máu, lui lại vài bước. Đông Vương thêm phách lối:

"Khôn hồn thì cút, đừng ép chúng ta không giảng nghĩa khí giang hồ mà ra tay."

Hắc Vô Thường hừ lạnh, xong quay người rời đi. Đợi bóng hình biến mất, Đông Vương nhíu mày:

"Sao không hợp tác cùng hắn, đợi khi chiến đâu, mượn dao giết người."

Bắc Vương lắc đầu:

"Chuyện này quan trọng, không thể cho bất cứ biến cố nào xảy ra. Đám Thiên Sát điện cái gì cũng làm, sợ hợp tác chúng ta trộm gà không thành lại mất thóc."

Tây Vương đáp:

"Giết hắn thì thế lực Thiên Sát điện sẽ suy yếu, chúng ta đạt đỉnh phong, sẽ bị nhằm vào. Bọn chúng còn tác dụng."

Đông Vương nhìn sắc trời âm u, nói:

"Đám Trần Phong chưa về, chúng ta tấn công thôi."

Bắc Vương trầm giọng:

"Tin Thông Vương tập kích đã lan ra cả Thừa tuyên Sơn Nam, chúng ta đợi xem có ai động binh đi cứu, qua đó cũng có cái báo lại cho người đó. Nếu câu được cá to thì càng tốt."

Tới đây, ba bóng người cũng quỷ mị biến mất

*

Quả nhiên như dự đoán, giờ Dần, Lê Quân - Đô Tổng Binh Thiên Quan có mặt, cung kính:

“Tham kiến Vương gia, thần cứu giá chậm trễ, đã để Vương gia lo sợ."

Quốc tiến lên đỡ dậy, cười:

"Không sao, chỉ là đám giặc cỏ thôi. Đã vất vả Tướng quân mệt nhọc."

Lê Quân đáp:

"Đó là trách nhiệm của hạ quan."

Khách sáo vài câu, Lê Quân rời đi cho người canh phòng nghiêm ngặt. Đúng 12h, một chi kỵ binh xông lên, hô:

"Giết." Kèm theo những mũi tên vun vút phóng tới. Lê Quân cao giọng:

"Bầy trận."

Những Khiên xếp lên thành từng hàng, Tiếng va chạm giữa kim loại, vang lên đinh tai nhức óc:

“ Keng. Keng. Keng.”

Liên tục là bốn, năm đợt, nhưng chỉ có vài ba người ngã xuống. Lê Quân cũng nhận ra thủ lĩnh phe tấn công là Lê Phúc - Đô Tổng binh Trường Yên hừ lạnh:

“Đám nghịch tặc, ăn lộc nhà Lê mà giết hại tôn thất nhà Lê. Các ngươi không cảm thấy sự hổ thẹn ư? Không sợ tổ tiên bị sỉ vả ư?”

Lê Phúc cười:

“ Nhà Lê..haha..trung thành....nhưng ngươi xem ta bán mạng cho họ nhận được cái gì...trấn thủ nơi khỉ ho cò gáy này...huynh đệ cơm không đủ ăn."

Xong nhìn binh lính, nói:

"Xông lên giết cho ta. Ai lấy được đầu, ban thưởng 1 ngàn lượng bạc, mỹ nữ hai người”

Cá chết vì mồi, người chết vì tiếng. Cả đám áo lên điên cuồng, rồi không sợ chết lao vào. Bắt đầu cảnh ngươi bổ 1 đao, ta sẽ bổ trả một đao. Dần dần máu văng lên tung tóe, óc văng tứ tung. Biết tiếp không phải cách hay, Đông Vương quát:

“ Haha. Có chút bản sự. Xông lên thôi."

Tây Vương cùng Bắc Vương hiện hình, thân hình như quỷ mị, xông vào. Đại Lâm cùng Minh Nguyệt lấy hai địch ba, giao tranh nhất thời cân bằng...