Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 37: Hắc Sát điện

Núi Tam Điệp (Phủ Trường Yên, xứ Sơn Nam), ánh trăng xuyên qua kẽ lá rọi xuống đất bằng tạo lên những bông hoa đủ chủng loại. Một thân cây cổ thủ, một người trang phục đen kịt, gậy gỗ kẹp bên lách. Một người mặc áo trắng tay cầm phiến quạt phe phẩy. Hắc Vô Thường giọng ồm ồm, nhíu mày:

“Diêm Vương lần này bảo cả hai chúng ta đi lấy mạng, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.”

Bạch Vô Thường lắc đầu:

“Bên cạnh tên này có Đại Tông Sư, Diêm Vương bảo hai chúng ta đi giết nhanh rút gọn, tránh cho đám Tu La điện đánh hơi được quấy rối. Chưa kể cũng muốn thông qua đây để nhắn cho tên Hiến Tông kia, bớt để Cấm Vệ Quân quản chuyện giang hồ, hắn không đủ tài trí bằng cha hắn mà khiến chúng ta e sợ.”

Hắc Vô Thường nhíu mày:

“Ngươi định thế nào? Theo cách cũ chứ?"

Bạch Vô Thường lắc đầu:

“Không, lần này chia tách từng bộ phận đánh lẻ. Đầu tiên ngươi xuất hiện dẫn dụ tên Đại Tông Sư đang bảo vệ Thông Vương ra. Sau đó đám phỉ sẽ diễn vở ‘cường đạo cướp gái nhà lành’, tên Thông Vương mới 16 tuổi, miệng còn hôi sữa, chắc chắn không biết giang hồ hiểm ác, sẽ cho người cứu. Đám Phỉ sẽ vừa trốn vừa đánh dụ chúng vào rừng. Cuối cùng ta mang theo Kim bài sát thủ tấn công, nhân cơ hội một kích tất sát.”

Hắc Vô Thường trầm giọng:

"Ta đề nghị để cho đồ đệ ta là Nhã Ngọc đóng giả dân nữ. Nếu không thể giết thì cũng thực hiện phương án hai, giống cách làm với Thánh Tông năm xưa. Con bài Triệu Vương đã thất bại và dần bị lộ, lần này có thể lợi dụng thặng dư cuối cùng, khiến hắn thành bàn đạp chiến công. Nếu tên này thượng vị, thì tình cảnh Hắc Sát điện tốt hơn, có thể vận dụng Cấm Vệ Quân phối hợp đuổi đám Tu La điện ra. Còn không, cũng chặt truy tra của đám Cấm Vệ Quân, làm một con cờ mới."

Bạch Vô Thường cười:

“Được.”

Sau đó hai người nhìn nhao, một kích lao về mái nhà. Kiên 'sẹo' là thủ lĩnh phỉ, cũng là Thất phảm cao thủ, nhanh chóng né tránh, nhưng chưa qua ba chiêu kiếm đã kề trên cổ Kiên ‘sẹo’ quỳ gối, ánh mắt không cam, hừ lạnh:

“Các ngươi không giảng quy củ giang hồ."

Bạch Vô Thường nhẹ giọng:

“Quy củ chỉ dành cho kẻ yếu, ta hỏi ngươi thuần phục hoặc là chết.”

Kiên ‘sẹo’ cả người bị đè ép, gật đầu. Bạch Vô Thường ném qua viên thuốc đỏ sẫm, tiếp:

“Uống đi.”

Đợi Kiên 'sẹo' nuốt xong, Bạch Vô Thường cười:

“Đó là Âm Đan, nếu không phục dụng Dương đan, sau hai ngày ngươi sẽ lục phủ ngũ tạng thối rữa mà chết."

Kiên ‘sẹo’ biến sắc, cung kính:

“Không biết ngài muốn tiểu nhân làm gì.”

Bạch Vô Thường ném qua tờ giấy, đáp:

“Diễn 1 vở kịch..."

Kiên ‘sẹo’ đọc xong, ánh mắt sáng lên, cung kính:

“Tiểu nhân sẽ không khiến đại nhân thất vọng.”

Khi ngẩng đầu hai thân ảnh đã biến mất. Kiên ‘sẹo’ khôi phục dáng vẻ thường ngày, xong bắt đầu ra ngoài tập hợp dưới trướng.

*

Sáng ngày sau, theo đúng lịch trình, đầu giờ Ngọ, đoàn người của Quốc tới núi Tam Điệp, vừa tới gần đã nghe được tiếng la hét cùng chém giết. Khi tới tận nơi xác người nằm la liệt, đầu tay mỗi thứ văng vãi 1 nơi. Nhã Ngọc hóa thân thành một cô gái dáng người thướt tha yểu điệu, mặc một trương áo hồng đang cầm kiếm chỉ về phía trước, giọng run run:

"Không được lại đây đám súc sinh."

Kiên ‘sẹo’ cởi phăng áo ngoài để lộ trên ngực chi chít sẹo, nhếch mép:

"Mỹ nhân ngon nào theo ta lên núi làm áp trại phu nhân, ta chắc chắn nhường nàng hưởng thụ được nhân gian cực lạc.”

Nhã Ngọc lùi lại vài bước, không may vấp phải chướng ngại vật ngã nhào, một bên áo tuột xuống để lộ thân thể trắng bóc không gầy không béo, khuôn mặt đỏ ửng:

"Không được lại đây."

Xong như vô tình nhìn thấy đoàn người Quốc, đầy nước mắt, hét gào:

“Các vị đại nhân cứu tôi với.”

Kiên ‘sẹo’ ôm bụng cười:

“Haha. Cô nương chưa nghe câu đêm là giặc, cướp ngày là quan. Ngoan ngoãn theo ta đừng phản kháng mà chịu đau khổ."

Xong không thèm để ý Quốc, quay sang đám đàn em:

“Hủy thi diệt tích xong chúng ta trở về hưởng dụng mỹ nhân,"

Đám đàn em hô lớn:

"Phải! Phải.”

Xong nhanh chóng đem từng xác chặt đứt ném xuống vực, cô gái giọng nũng nịu nỉ non:

“Quan gia cứu tôi với.”

Bên cạnh Lan Hương nhẹ giọng:

"Thưa Vương gia, đám này có gian trá, cô nương kia bước đi vững vàng không phải là kẻ yếu đuối, cũng như những tên phỉ kia dù hành động nhưng chân run run chứng tỏ chúng không thường xuyên làm như thế này."

Quốc đôi mắt hờ hững, đáp:

"Ta biết." Xong ra nhìn Trần Phong;

“Ngươi lên đi.”

Trần phong gật đầu, xong điểm mấy người xung quanh, cao giọng:

“Vương gia có lệnh, theo ta xông lên, trừ gian diệt ác."

"Giết!" Hơn năm mươi người hừng hực khí thế xông lên.

*

Mà lúc này ở một ngọn núi xa, Đại Lâm tay ôm kiếm nhìn về Hắc Vô Thường trước mặt, hừ giọng:

“Năm đó Thiên Sát điện các ngươi bị Thánh Tông cho người truy sát, phải cúi đầu nhận tội, trốn về Trung Nguyên. Vậy mà giờ lại lần sang, đúng là chưa rõ viết chữ chết thế nào?"

Hắc Vô Thường phe phẩy quạt, đáp:

“Haha. Tiểu Thái giám mới tân tấn cảnh giới mà ăn nói cuồng vọng. Hôm nay ta cho ngươi chứng kiến sức mạnh thực sự của Thiên Sát điện, sự trả thù của chúng ta sắp bắt đầu rồi."

Đại Lâm cười lạnh:

“Vịt con mạnh miệng, dùng nắm đấm nói chuyện đi."

Dứt lời, kiếm đâm tới. Mà Hắc Vô Thường cũng không chậm, quạt gỗ vung lên, hai cỗ uy lực va đập khiến xung quanh cây cối đổ rạp, tiếng đất đá rơi. Hắc Vô thường nhếch mép:

"Thú vị."

Một cuộc so tài diễn ra, khó mà nhanh chóng phân thắng bại.

*

Trở lại quan đạo, Trần Long dẫn theo người nhanh chóng giao tranh, tiếng vũ khí va chạm vang lên âm thanh đinh tai nhức óc. Dù số lượng ít hơn, nhưng đám người Trần Long với sự rèn luyện bài bản, nhanh chiếm thế chủ đạo, Kiên ‘sẹo’ liên tục bại lui, Trần Long hừ lạnh:

“Giao ra cô gái và ngoan ngoãn chịu trói ta sẽ cho ngươi 1 cái chết êm ái.”

Kiên ‘sẹo’ vung kiếm lên đón đỡ, lui lại một đoạn xong đẩy Nhã Ngọc bên người qua, đáp:

“Mơ đi.”

Dứt lời quay đầu bỏ chay, đám người Trần Phong nhanh chóng đuổi theo.

*

Kiên ‘sẹo’ chạy cũng chạy không xa, khi tới thung lũng cách quan đạo chừng 800m dừng lại, nhìn đám người Trần Long lọt vào, hừ lạnh:

“Đúng là Thông Vương non trẻ không qua được cố sự anh hùng cứu mỹ nhân này. Đóng cửa thả chó. "

Theo lời nói từ bìa rừng, hơn 800 người ùa ra, khó thế hừng hực, Kiên ‘sẹo’ châm chọc:

"Đây là tử cục. Ngươi bỏ vũ khí xuống, ngoan ngoãn chịu trói, ta cho ngươi một cái chết êm ái."

Phía sau đám đàn em cười lớn. Trần Long nói:

“Chết đi.”

Một đoản đao phi qua, đâm thẳng yết hầu, một tên phỉ ngay cạnh Kiên 'sẹo' ngã xuống, Kiên ‘sẹo’ lui lại vài bước, lau mồ hôi trên trán, quát:

“Người đâu bắn tên.”

Hơn 30 tên phỉ kéo căng, một loạt tên bay ra, vừa chạm kiếm một chất nhờn màu xanh rơi ra, Trần Long lạnh giọng:

"Có độc cẩn thận."

Đợi loạt tên qua, tiếp:

"Vương gia có lệnh, không giữ lại ai, giết!"

Cả đám đặt tay bên hông, lựu đạn trên tay, một loạt thao tác thuần thục 'ầm...ầm." xong lui lại. Đám Phỉ quá bất ngờ không kịp tránh né nhanh chóng bị nổ toang, máu bắn toa toét kèm theo tiếng kêu rên. Đợi khói tản, Trần Long dẫn người tiến lên đồ sát. Thủ lĩnh chết, bị tiếng nổ doạ choáng, đám phỉ hoảng loạn bỏ chạy. Đuổi giết thành bị phản sát xong phản sát, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt.

*

Bên ngoài quan đạo, sau khi đám người Trần Long bị dẫn đi, những bụi cây di động chậm rãi hiện lên, vừa di chuyển vừa dùng nỏ bắn tên tới tấp. Nhanh chóng binh sĩ ngã xuống, máu tươi trào ra. Khi thấy chỉ còn hơn 50 binh lính sống sót, đang vây quanh xe ngựa, hô lớn:

"Thà chết cũng bảo vệ Vương gi. Giết Cường địch báo Hoàng ân."

Bạch Vô Thường nhún chân bay lên, trên tay gậy gỗ mang theo tốc độ kinh người nhắm thẳng xe ngựa:

"Phốc phốc phốc. . ." âm thanh truyền ra cùng máu tươi trào ra, cộng thêm nỏ tới tấp cắm vào, Bạch Vô Thường tâm tình căng thẳng cuối cùng buông lỏng, trong miệng nở nụ cươi thích ý. Nhưng thế cuộc bất ngờ đổi, các binh sĩ còn lại không xông vào cứu giá mà điên cuồng chạy ra ngoài, Bạch Vô Thường chưa kịp hiểu sao thì một âm thanh chát chúa vang:

"Oành oành...."

Cả thân hình như diều đứt dây đập vào vách núi, hôn mê bất tỉnh, Minh Nguyệt thân ảnh quỷ dị có mặt, bắt lấy.

Lúc này những binh sĩ vốn đã chết cũng vùng dậy, ném bên nách túi máu lợn đã vỡ tung, cầm kiếm xông lên. Đám Kim bài sát thủ muốn bỏ trốn nhưng dưới sự bao vây của Đại Tông sư Minh Nguyệt, Cửu phẩm cao thủ Lan Hương, Vũ Nhị nhanh chóng bị đánh ngất.

Hắc Vô Thường đang đấu pháp, nghe tiếng nổ bên kia biết không hay, chấp nhận 1 thương quay đổi bỏ chạy. Đại Lâm vuốt ve vết máu trên kiếm xong trở lại.

Lúc này, Quốc mới cởi bỏ một hộ giáp che kín từ đầu tới thân ra, nhìn về vũ khí thu thập cùng tiền bên người đám sát thủ. Trần Phong cầm theo thủ cốc Kiên 'sẹo' đưa lên:

"Thưa Vương gia người quả nhiên trí dũng song toàn. Đám phỉ bị diệt bên ta chỉ bị thương 10 người."

Quốc gương mặt sảng khoái, cười lớn:

“Haha.."..