Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 34: Thành Vô - băng

Một bữa tiệc mừng công được tổ chức với những món ăn ngon lành mang theo đặc trưng của cả đất liền và biển cả. Quốc cầm lên ly rượu, cao giọng:

"Trận chiến này không chỉ mang lại sự an toàn cho dân chúng mà còn khẳng định, chỉ cần chúng ta đồng lòng, không có khó khăn nào là không thể vượt qua. Tất cả cùng nâng ly chúc mừng những anh hùng của nhân dân đã trở về."

Một tiếng dô vang, sau đó là tiếng nói cười. Những tân binh kể về những gì trải qua. Tình yêu nước, yêu dân tộc dần lan toả, kết nối những con người xa lạ lại với nhau.

Trên bàn an, Quốc nhìn Phạm Ôn khuôn mặt u sầu, vỗ vai

"Ở đây không có ai, hiền đệ nói cho huynh xem chuyện gì xảy ra"

Phạm Ôn thở dài:

"Sau niềm vui lúc đầu khi thắng trận, giờ đệ cùng nhiều tướng lĩnh đều cảm thấy tâm trạng không vui, dễ nổi nóng. Nghiêm trọng nhất là đám tân binh, trạng thái tỉnh tỉnh ngơ ngơ, không thể tập trung."

Nghe tới đây, Quốc cũng day trán thở dài:

"Đám Phỉ đó đáng chết thật, nhưng việc giết chúng khi không còn sức phản kháng sẽ dẫn đến hiện tượng 'Shock Chiến Tranh'. Đệ rơi vào trạng thái nhẹ, mấy ngày tiếp theo buông bỏ sự vụ, bia rượu đi dạo hoặc lên chùa tĩnh tâm. Còn những tân binh, huynh sẽ để mấy người sang làm liệu pháp tâm lý cùng cho phục dụng những liều thuốc đông y an thần mạnh. Nếu họ vượt qua được sẽ trở thành những người lính suất sắc, còn không vượt qua thì cho giải ngũ sớm và hỗ trợ kinh phí để hoà nhập lại."

Phạm Ôn đáp:

"Vâng, đệ cảm ơn huynh."

*

Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài cửa Nam thành Thăng Bình, một đám người khuôn mặt bặm trợn, mang theo vẻ mệt mỏi đã tụ tập. Binh lính chuẩn bị hạ cổng thành, trông vậy run run:

"Ngươi đi gọi Tướng quân."

Không lâu Lê Trung có mặt, nắm bắt được sự việc, quát lớn:

"Ta cho các ngươi 1 tuần trà để rời đi, không thì nằm lại nơi đây."

Dứt lời, một mũi tên xé gió hất tung mũ sắt của một tên đang đứng. Khác với tưởng tượng, đám này sẽ bỏ chạy, tất cả khuôn mặt vui sướng, đáp:

"Thưa Tướng quân, chúng tôi là những nhóm Phỉ ở hai phủ Tư Nghĩa và Hoài Nhơn, nể phục trước uy nghiêm Vương gia lên tới tự thú."

"Đúng...đúng...chúng tôi hối hận về những gì mình đã làm. Mong Vương gia cho chúng tôi một cơ hội để làm lại cuộc đời.

"Nếu tướng quân không tin, chúng tôi có thể tự trói tay mình."

Thế là một cảnh tượng kỳ hoa diễn ra, những tên bặm trợn ném hết vũ khí, quay đầu buộc tay chân giúp nhau, như những cặp bánh tét. Lê Trung nhìn tên lính đứng bên, cười khổ:

"Ngươi ở đây canh chừng, ta đi hỏi ý kiến Vương gia."

*

Quốc tới nơi, đã rất nhiều dân chúng hiếu kỳ có mặt, một người nhìn thấy hô:

"Vương gia tới."

Thế là không ai bảo ai nhanh chóng nhường đường. Quốc chậm rãi hỏi chuyện, đám người này dần dần lộ ra mục tiêu tới đây là do sợ, thế là quay sang Lê Hoàn:

"Ngươi đem người áp giải lại, sau đó thẩm tra kỹ, nghi vào sổ nô lệ để quản lý. Xong chia thành từng chai, lốc, hộp. Mỗi chai 10 người, 10 chai bằng 1 lốc; 10 lốc bằng 1 hộp. Sau đó phân cho 1 khu đất sinh hoạt, với 4 điều kiện: Thứ nhất, một người bỏ trốn chém cả chai; một chai bỏ trốn chém cả lốc; một lốc bỏ trốn chém cả hộp. Thứ hai, mỗi người phải lao động theo sai xử trong vòng 10 năm thì được trả tự do. Thứ ba, không được phép rời khỏi thành, nếu muốn rời khỏi phải xin phép. Thứ tư, thời gian có thể rút ngắn nếu lập được công lao hoặc cải tạo tốt."

Lê Trung gật đầu, xong truyền đạt lại, cả đám vui mừng khuôn xiết, hô vang:

"Vương gia thiên tuế! Vương gia thiên tuế!"

Thành Quảng Nam thêm 2000 nhân công miễn phí. Và giờ đây ở phủ Tư nghĩa và Hoài Nhơn, đàn bà con gái vô tư đi dạo mà không cần quá lo sợ, một khung cảnh thời Hồng Đức Thịnh Thế hiện về.

*

Phủ Vương gia, nhìn đám người Đại Lâm đang tất bật thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho việc Hồi Kinh, Quốc thở dài. Ban đầu, hắn chỉ muốn lét lút quay về dự sinh nhật Lê Đào, đợi ăn tết xong thì về lại Quảng Nam. Không ngờ, hôm qua Khương Chủng cùng 50 Cấm Vệ Quân mang theo Thánh Chỉ tới, nội dung yêu cầu hắn trở về Đông Kinh ăn tết và chuẩn bị tham dự lễ thành niên và hội thề Đồng Cổ. Nhìn như đơn giản nhưng dựa vào thông tin Vũ Đáo cùng Lê Đào truyền lại gần đây, Quốc cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân phía sau. Đó là sau vụ việc với Bạch Yến, sức khoẻ Hiến Tông càng ngày càng suy giảm. Mà ngôi Thái Tử chưa định, nên lần này gọi về để xem xét. Biết rằng việc máu tanh không thể tránh khỏi, Quốc nhìn Đại Lâm:

"Gọi mọi người đến cho ta."

Không lâu tất cả có mặt, Quốc trầm giọng:

"Bản Vương lần này về Kinh nhanh nhất cũng phải một năm mới có thể trở lại. Quảng Nam trong lúc đó vẫn phải phát triển, nên Bản Vương sẽ thay đổi sắp xếp một số nhân sự. Mặc dù đây là chức thực quyền chưa thực danh, nhưng bản vương hy vọng các ngươi làm thật tốt, không phụ kỳ vọng của bản Vương cũng như nhân dân. Ai

1.Lương Đắc Bằng làm Tri Phủ Tư Nghĩa kiêm Thừa Tuyên Sứ

2.Phạm Ôn làm Đô Tổng Binh Sứ

3. Lê Hoàn làm Hiến Sát Sứ kiêm Tổng binh đồng tri

4.Lê Doãn Phúc làm Tri phủ Hoà Nhơn

5.Lê Trung làm Tổng binh Thiêm Sự.

6. Lê Nại làm Hiệu trưởng trường Chu Văn An

7. Minh Nguyệt làm Viện Trưởng Cô Nhi Viện

8. Vũ Nhị, Giám Đốc Khu Công Nghiệp.

Những chức vụ còn thiếu các ngươi bàn bạc và biểu quyết. Những việc phát sinh cũng như vậy."

"Rõ." Tất cả đồng thanh. Quốc hài lòng trải ra bản đồ, tiếp:

"Đây là bản đồ Bản Vương định hướng quy hoạch Quảng Nam, gồm ba mục tiêu: an toàn, ổn định và phát triển. Đầu tiên, nâng cấp mở rộng thành Thăng Bình cũng như thành Hoài Nhơn theo mẫu mới. Biến chúng thành tấm khiên vững chắc bảo vệ Quảng Nam từ những mối hoạ bên ngoài. Thứ hai, chuyển dịch tất cả giao thương ra bên ngoài, nơi đó nằm ở bờ bắc sông Nhật Lệ, Bản Vương gọi là Hội An. Thứ ba, xây dựng thêm doanh trại Tư Nghĩa và Hoài Nhơn. Đồng thời xây dựng 3 tiền đồn lần lượt ở Hội An, Cù Lao Chàm và Lý Sơn, qua đó đảm bảo giao thương đi lại an toàn, và tránh người Chiêm tập kích."

Mấy vấn đề kia mọi người sớm thảo luận, nên không mấy ai thắc mắc, nhưng nhìn bản thiết kế tương lai của thành Hoài Nhơn, Thăng Bình, ai nấy kinh ngạc:

“Thành trì này quá đặc biệt… quá to lớn…"

Quốc sớm lường trước, bởi mẫu đưa ra chính là thành Vô - Băng, khác hẳn với các thành trì của Đại Việt hiện nay nói riêng hay phương Đông nói chung, nơi mà thành có dạng hình chữ nhật, các cạnh bằng phẳng và kéo dài.

Thành Vô - Băng thực ra là cả một hệ thống phức hợp các công trình kiến trúc liên quan mật thiết với nhau và mang tính phòng thủ toàn diện từ tường thành, pháo đài, đài giác bảo, pháo môn, tường bắn… cho đến hào thành và đường bao ngoài hào. Đặt trong thời kỳ vũ khí lạnh vẫn chiếm ưu thế sẽ là "vùng đất bất khả xâm phạm”

Nói như vậy không phải phóng đại mà là sự thực, bởi tường thành Vô - băng là gấp khúc, khiến ngay bước đầu tiên là lựa chọn mặt tấn công đã khó khăn. Nếu lựa chọn mặt nhô ra thì diện tích nhỏ, số quân dùng 1 lần hạn chế; chưa kể binh lính không phải chỉ chịu tấn công từ trực diện mà còn cả hai bên của cạnh nhô phía trái phải. Còn dùng lực lượng tấn công cạnh bằng phẳng thì càng khó khăn, bởi cấu trúc như miệng phễu này sẽ khiến binh lính chịu tấn công từ 4 phía: hai cạnh nhô ra hai bên sẽ sẽ tấn công vào sườn và sau lưng. Cạnh phẳng sẽ tấn công chính diện.

Có thể nói Vô - băng tuy xây dựng mệt mỏi nhưng nếu đã xây thành công thì là một loại kiến trúc rất khó chịu cho phe công thành.

Phạm Ôn sáng mắt:

"Thưa Vương gia, người quả thực thiên tài, với thành Vô Băng này chỉ với 2000 quân thủ thành đủ lương thực thì hai vạn quân công thành cũng đừng mong đánh hạ."

Quốc gật đầu bởi trong lịch sử, Lê Văn Khôi ( con trai Lê Văn Duyệt) dùng thành Bát quái với 2000 quân thủ vững trong 3 năm trước sự tấn công ồ ạt của quân Nguyễn dưới thời Minh Mạng.

Lương Đắc Bằng nghi hoặc:

"Khối lượng công việc xây dựng hai thành này khá mất thời gian, không biết Vương gia định bắt đầu khi nào?"

Quốc đáp:

"Sau vụ Xuân sẽ bắt đầu, trước tiến hành ở Hoà Nhơn. Trong khi chờ đợi, các ngươi cũng cần đi khảo sát địa hình, địa chất, để khi xây dựng an toàn. Mỗi thành Vô - băng không chỉ bảo vệ tính mạng, công nghệ mà là trái tim của Quảng Nam nên bản vương không cho bất kỳ sai xót nào được xảy ra

Tất cả đồng thanh:

"Chúng hạ quan (thuộc hạ) xin tuân lệnh."..