Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 33: Thắng lợi

"Quảng Nam tươi đẹp như hôm nay là nhờ máu và nước mắt của bao người chúng ta. Thế mà đám giặc Phỉ nhăm nhe muốn phá hoại. Cho nên, hôm nay chúng ta có mặt ở đây chiến đấu để bảo vệ quê hương, bảo vệ gia viên và nụ cười trên môi người thân gia đình. Quyết chiến."

Âm thanh dồn vang:

"Quyết chiến."

Sau đó chậm rãi xuất phát.

*

Vùng biển Cù Lao Chàm, khi hai thuyền Mông Đông mang theo cờ Đại Việt tiến vào khu vực Hòn Lá và Hòn Dài, trên vọng gác, tên Hoa tiêu nhanh chóng phát hiện, vội vã dùng tù - và báo hiệu. Nhưng đáp lại chỉ là những âm thanh chửi rủa:

"Mẹ kiếp, không để ai ngủ ư?"

"Thằng chó, bố ra thì biết tay."

Trong căn nhà to lớn nhất đảo, Huy - Đầu lĩnh, gương mặt bực dọc đẩy ra người nằm bên, gằn giọng:

"Gọi tên Hoa Tiêu đến cho ta."

Người phụ nữ tâm trạng uể oải, vội mặc lại quần áo chạy ra ngoài. Không lâu mang theo một người đàn ông gầy còm tiến vào. Huy trầm giọng:

"Nói lý do cho hành động vừa rồi? Không hợp lý thì chết."

Người đàn ông lau mồ hôi trên trán, đáp:

"Thưa Đầu lĩnh, vừa tiểu nhân phát hiện thuyền của quan binh Quảng Nam, sợ chúng tấn công đảo nên...."

Huy ngưng trọng:

"Có bao nhiêu."

Người đàn ông đáp:

"Sương mù, tầm nhìn hạn chế, mới phát hiện một thuyền Mông Đông."

Huy thở phào:

"Ngươi tiếp tục quan sát, phát hiện bất thường, báo lại cho ta. Còn cô kêu tất cả tăng cường canh gác và báo về Bãi Làng."

Hai người gật đầu, hoàn cảnh tương tự diễn ra ở Hòn Lá.

*

Còn ở Hòn Tai, Lê Trung trong trang phục người Chăm chậm rãi tiếp cận. Vừa xuống bến, một nhóm người đã cầm theo vũ khí bao vây, Toàn (- Đầu lĩnh) hất hàm:

"Các ngươi nhìn khá lạ mặt, có giấy thông hành không?"

Lê Trung khom người, đáp:

"Thưa đại ca, em đi lần đầu, mong đại ca giúp đỡ."

Xong khéo léo đưa qua 1 túi vải, Toàn cầm ước lượng khoảng 10 lượng bạc, trong lòng khá vui nhưng gương mặt vẫn làm vẻ xoắn xuýt, nói:

"Cái này làm khó a. Dạo này Đại Đương gia sợ mật thám triều đình trà trộn đang làm rất căng..."

Lê Trung gương mặt khẩn khoản, đáp:

"Em buôn bán nhỏ có chút đó mong đại ca cố gắng giúp đỡ. Trên thuyền còn 10 bình rượu cùng chút thịt rừng, em xin làm bữa tiệc nhỏ hiếu kính đại ca."

Toàn híp mắt, vỗ vai:

"Haha. Ta lần đầu gặp cậu mà ngỡ quen biết đã lâu. Người đâu, chuẩn bị nhà cho khách nhân ở lại."

Đám người Lê Trung thuận lợi lên đảo.

*

Không lâu, bữa tiệc rượu diễn ra, Toàn gương mặt đỏ ửng, cười lớn:

"Tội gì đi buôn bán cho khổ, chú mày ở đây với anh, sống vui vẻ."

Lê Trung đáp:

"Vâng, vâng cảm ơn anh. Mà em có thể mượn anh một thứ được không?"

Toàn nói:

"Tất nhiên..anh em với nhau."

Vừa dứt lời, một ánh chùy thủ loé qua và cắm vào giữa ngực, Toàn lắp bắp:

"Ngươi....ngươi...." Xong ngã xuống, kèm theo tiếng bát vỡ. Mấy người đi theo nghe được ám hiệu, cũng ra tay quyết liệt, một bữa Hồng Môn Yến hoàn hảo kết thúc.

Tâm 'tít' thông qua khe hở nhìn ra ngoài, thở phào:

"May mắn không ai phát hiện mà khu vực bến chỉ có khoảng 20 tên."

Lê Trung đáp:

"Theo kế hoạch ban đầu tiến hành. Đặt an toàn lên hàng đầu."

*

Một lúc sau Tâm 'Tít' gương mặt đỏ ửng đi ra, nhìn hai tên đô con đang trò chuyện, bé giọng:

"Thưa hai anh, không biết nhà vệ sinh đi chỗ nào."

Một tên cười ồ, khoe hàm răng vàng choé, đáp:

"Rừng cây bao la, tìm đại 1 chỗ giải quyết."

Tâm 'tít' lí nhí:

"Các anh có thể đi cùng em không? Em sợ bất ngờ có thú dữ lao ra."

Hai tên nghe thế sáng mắt:

"Được."

Sau đó ưỡn ngực đi theo, nhưng vừa đến góc khuất, hai thanh chuỳ thủ loé lên kết liễu. Cũng bài tương tự một nửa số Phỉ trên bến bị tiêu diệt.

Bất ngờ lúc này, ở khu nhà ở, lửa bốc lên nghi ngút, mấy tên khuôn mặt trắng bệch:

"Con mẹ thằng nào ngu xuẩn."

Xong hấp tấp qua cứu cùng đi gọi Toàn, mà đây là cơ hội, cả đám Tâm 'tít' nhảy xuống chiếm những con thuyền Mông Đông điên cuồng chèo ra ngoài.

Bên kia, dù cháy nhưng chẳng mấy người giúp đỡ, hầu hết đứng ngoài chỉ chỏ, dù sao Hải Tặc là đám người ô hợp chỉ vì mục đích bản thân. Lê Trung thấy đã đủ nhiều, liên tục ném bốn quả lựu đạn xong rời đi. "Bùm..bùm..bùm..bùm." những âm thanh chát chúa vang, sự kinh sợ chậm rãi bao trùm.

Lâu Thuyền đỗ cách đó không xa, nghe thấy tiếng nổ nhanh chóng tăng tốc tiến vào bến Hòn Tai. Lê Hoàn phất cờ lên cao, binh lính cầm bên hông những lựu đạn, đốt cháy ném xuống, hàng loạt âm thanh chát chúa san phẳng trở ngại còn lại. Đợi khói tán, 1000 lính trang bị Quang Minh Khải Giáp theo cầu gỗ đi xuống, Lê Hoàn nhìn đám Phỉ đang run sợ, cao giọng:

"Không muốn chết thì bỏ vũ khí quỳ xuống đầu hàng."

Phần lớn người nghe theo, nhưng cũng có kẻ hừ lạnh:

"Đám quan binh không phải loại tốt đẹp gì. Thà xông lên liều 1 mạng sống."

Nhưng lời vừa dứt, một kiếm xuyên thẳng yết hầu, máu trào ra như thác, thân hình đổ sập, Lê Hoàn cười lạnh:

"Ta ra lệnh không phải thương lượng."

Tất cả từ bỏ phản kháng, quỳ xuống đầu hàng.

*

Thu phục được đảo Hòn Tai, ngay trong đêm xuất phát tiến về Eo Gió. Kế hoạch này ban đầu ai cũng phản đối, bởi thời này tầm nhìn ban đêm rất hạn chế, đi lại nguy hiểm. Quốc không khỏi một lần nữa phổ cập kiến thức:

"Mọi người lâu ngày sống trong điều kiện thiếu ánh sáng, nên mắc bệnh quáng gà, thị lực suy giảm. Nhưng chỉ cần chăm ăn rau dền đỏ, trứng gà luộc trong vòng 3 tháng thì sẽ có đủ các vi chất cải thiện thị lực."

Di chuyển lần này là thuận gió nên chưa tới 2 giờ mọi người đã đổ bộ vào bờ, 1 hàng rồng rắn nối đuôi nhau đột nhập vào Trại. Cần phải nói, tuy Hải 'lú' cùng Đạt K nhận tin cũng cho người canh gác nghiêm mật, nhưng không ai nghĩ quân Triều đình đánh đằng sau, thế là lợi dụng bóng đêm, cùng nội gián, từng người như tử thần lấy mạng, phút chốc gần 3000 người âm thầm ra đi không một tiếng động.

Nhưng giấy không gói được lửa, khi định đánh vào trại trung tâm, thì bị phát hiện, một tiếng hét lớn:

"Quan binh tập kích...quan binh tập kích."

Lập tức các căn nhà sáng đèn, Lê Hoàn nhếch mép:

"Bọn chúng muốn sớm đi gặp Diêm Vương, chúng ta làm người tốt vậy."

Một loạt lựu đạn nhắm thẳng những ánh đèn tiến tới:

"Bùm...bùm...bùm."

Âm thanh kêu than, sợ hãi từ từ nổi lên:

“Cháy…cháy rồi.”

“Aaaaaa…..Cứu với, cứu tôi với.”

Dù không còn Phúc 'nghẹo' quân sư, nhưng bản lĩnh trải qua nhìu cuộc chiến sinh tử, Hải 'lú' nhanh chóng nhận ra sai lầm, quát:

“Tản ra hai bên….Đừng đứng im đấy. Làm bia cho nó bắn à.”

"Tắt đèn cho ta. Lũ ngu xuẩn."

Phạm Ôn cười lạnh:

“Xông lên! Xung phong!”

3000 Binh sĩ trang bị Quang Minh Khải Giáp nhanh chóng chiến đấu. Mười phút giằng co, do quân số suy giảm, đám Phỉ sức dần rơi vào thế yếu, Quân K quay sang Hải 'lú':

"Không đánh tiếp nữa, chúng ta chạy ra bến, leo lên thuyền để trốn."

Dứt lời chia thành hai đường mà đi. Đám Hải Tặc không phải loại sĩ khí gì cho cam, nhìn Đại Đương Gia và Nhị Đương gia bỏ chạy, cũng theo đít mà đi. Phạm Ôn quay sang Lê Hoàn bất đắc dĩ:

"Chưa đã nghiền a."

Lê Hoàn vỗ vai xong nhìn về binh lính sau lưng, lạnh giọng:

"Ném."

Những quả lựu đạn phóng tới tấp. Từng đám người đổ xuống, nhưng bản năng sinh tồn trỗi dậy, ai cũng phát huy 200% sức mạnh, bỏ qua đau đớn, chỉ muốn chạy ra bến, vì 1 cơ hội sống sót. Và Quân K và Hải 'lú' may mắn nhảy lên 1 lầu thuyền và điên cuồng chèo. Đợi cách bến tầm 200m, Quân K thở phào:

"Thoát a."

Nhung lời vừa dứt, trên biển bất ngờ xuất hiện các đốm sáng, giống như những con bướm thiêu thân điên cùng lao vào ngọn lửa. Quân K cùng Hải 'lú' nhìn nhau ánh mắt mờ mịt chưa hiểu ra sao thì 10 tiếng nổ chua chát, Lâu Thuyền thủng lỗ chỗ từ từ chìm xuống, kèm theo là tiếng kêu la thảm thiết.

Mà ở các đảo Hòn Dài, hòn Lá cũng tương tự, Lê Trung dựa vào màn đêm, âm thầm áp sát và đốt cháy tầu, khiến đám Phỉ trên hai đảo điên cuồng chửi rủa cùng gào thét. Và khi bình định Bãi Làng xong, Phạm Ôn dẫn theo người chậm rãi đổ bộ, tiến hành đồ sát. Máu hoà trộn vào cát, vẽ lên một mốc đẹp đẽ cho thắng lợi...