Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 32: Kế hoạch đánh Cù Lao Chàm

Hôm sau, Quốc dẫn theo Trần Bắc Hàn, Trần Ngọc Nhi cùng Phúc 'nghẹo' làm quen với mọi người. Tất cả đồng thanh:

“Chúc mừng Vương gia có thêm nhân tài."

Quốc gật đầu:

"Cảm ơn mọi người đã vất vả cùng Bản Vương đi tới và xây dựng nơi này. Bản Vương một lần nữa xin hứa Quảng Nam sẽ không chỉ phát triển như bây giờ mà càng tươi đẹp hơn."

Xong nhìn qua Trần Bắc Hàn, nói:

"Ngươi thông thạo Cù Lao Chàm nhất, trình bày cho mọi người bố phòng nơi đó."

Trần Bắc Hàn trải ra bản đồ, nói:

"Thưa các vị, Thuỷ trại Chim Lạc đóng ở khu vực Bãi Làng, từ cửa sông Thu Bồn di chuyển tới khoảng 12 hải lý bằng 4 giờ di chuyển. Có 1 vạn người, trong đó trai tráng 4000 người. Thuyền có 2 Lâu Thuyền và 10 Mông Đông.

Bố trí 4 trạm gác tại Hòn Lá, Hòn Dài và Hòn Tai: 1000 người và bến Bãi Làng 7000 người."

Quốc gật đầu:

"Ai đã nghĩ ra cách đánh?"

Phạm Ôn cung kính:

"Thưa Vương gia, quân chúng ta chỉ có 3000 người, nên hạ quan đề nghị đánh trực diện vào khu vực Bãi Làng. Đầu tiên hai thuyền Mông Đông sẽ xuất hiện xung quanh đảo Hòn Lá và Hòn Tai, đóng vai trò chim mồi, đánh lạc hướng, qua đó dụ chủ lực địch. Tiếp theo, hai Lâu thuyền chở theo quân lính đổ bộ lần lượt vào phía Tây và phía Đông Hòn Dài, chiến lấy nơi này làm căn cứ. Sau cùng, lợi dụng tầm nhìn hạn chế về đêm bất ngờ đổ bộ vào Bãi Làng, kết hợp với nội ứng, trong đánh ra và ngoài đánh vào."

Quốc nhìn quanh, nói:

"Chúng ta đây là bàn luận, ai có ý kiến gì về kế hoạch trên không?"

Lê Hoàn đáp:

"Thưa Vương gia, cách này vẫn còn rất nhiều vấn đề. Thứ nhất, liệu chúng có mắc mưu không? hay càng thêm tăng cường phòng thủ. Bởi dù không lành nghề thì cũng biết Hòn Lá và Hòn Tai thất thủ, cũng không quá ảnh hưởng. Chỉ cần Hòn Dài vẫn an toàn là được. Thứ hai, dù mọi chuyện theo đúng kế hoạch, chiếm được Hòn Dài không hao binh, dùng 3000 người công thuỷ trại do 7000 người phòng thủ vẫn quá mạo hiểm. Thứ ba, khi ta tấn công Bãi Làng, chắc chắn quân ở Hòn Lá và Hòn Tai sẽ kéo về hỗ trợ, hình thành thế trận sẽ thành bánh mỳ kẹp thịt, dù có thắng cũng là thắng thảm."

Trần Đắc Hàn cười khổ:

"Dù hơi phũ phàng nhưng tôi nghĩ Lê tướng quân đã quá đề cao tính tác chiến và tinh thần Hải tặc chúng tôi. Bởi phần lớn là nạn dân đầu nhập, bè phái rất nhiều. Khi quân ta công trực diện, kèm kêu gọi đầu hàng, 1/3 sẽ quay giáo. Còn đám người ở Hòn Lá và Hòn Tai sẽ mang của chạy vội, tội gì quay lại."

Lê Hoàn trầm mặc:

"Trong chiến trận không có nếu như và không bao giờ được coi thường kẻ thù. Khi bị dồn vào đường cùng, một người có thể bộc phát sức mạnh khó mà tưởng tượng."

Xong nhìn Quốc:

"Thưa Vương gia, hạ quan nghĩ chia đều quân, đánh chiếm Hòn Lá, Hòn Tai và Hòn Dài. Sau khi thành công, tiến hành thế trận bao vây và tuyên truyền. Thiếu lương thực, thiếu nước, sĩ khí suy yếu thì 7000 người không đáng lo. Có thể sử dụng đám tù binh làm bia ngắm, bằng cách hứa hẹn, nếu sống sót sẽ xóa bỏ tội lỗi và thưởng gạo."

Quốc hài lòng, nhưng khi bấm ngón tay, thở dài:

"Hơn một tháng nữa là tết và sinh nhật Lê Đào, bản vương sớm phải trở lại Kinh và lần này để rút ngắn thời gian sẽ theo đường biển, nên Bản Vương muốn thắng lợi trong vòng 1 tuần."

Nghe thế, mọi người trầm mặc, một lúc Phúc ‘nghẹo’ đáp:

"Thưa Vương gia, thuộc hạ kiến nghị dùng chủ lực tiến đánh Hòn Dài, còn dùng chim mồi với Hòn Tai và Hòn Tai, bởi như thế bên kia sẽ mắc lừa. Chưa kể, Hòn Dài là tiền đồn, chúng ta có thể giả dạng thương nhân người Chiêm Thành lên đảo và bất ngờ đánh úp, dễ dàng phong toả tin tức. Tiếp theo lấy đó làm chung chuyển, vòng xuống đổ bộ vào eo Gió. Thông qua đường mòn tới sau Thuỷ trại, đánh từ sau lên, có thể vô hiệu hoá lợi ích từ thuyền của chúng."

Phạm Ôn nhíu mày:

"Không được, bọn chúng có thể bỏ trại lên thuyền mà chạy, như thế sau này chúng ta sẽ phải đối phó với rắc rối hơn nhiều."

Tất cả vò đầu bứt tai, bởi cách nào cũng có ưu điểm khuyết điểm riêng, muốn đạt yêu cầu: ít quân, thương vong ít, thời gian nhanh, không để Hải tặc bỏ trốn...đúng là vô kế, không phải Quốc đang ngồi đó thì cả đám sớm chửi bậy. Cuối cùng không ai bảo ai quay sang nhìn Quốc, ánh mắt cầu khẩn. Quốc biết mình không thể tiếp tục im lặng, nói:

"Theo Bản Vương, chúng ta sẽ làm theo cách của Phúc 'nghẹo'. Còn vấn đề chạy trốn thì bản vương sớm tính và chế tạo ra dụng cụ để phá huỷ thuyền. Chỉ cần thuyền không còn, bọn chúng chỉ như những con vịt mắc cạn chờ giết thịt."

Tất cả sáng mắt, tò mò:

"Thưa Vương gia, không biết lợi khí đó là gì?"

Quốc cười:

"Đi theo ta ra khu Hoả khí."

****

Khi mọi người tới nơi, Vũ Nhị sớm chuẩn bị xong, nói:

"Mời các vị xem."

Đầu tiên, một hai thuyền nhỏ với 4 tay chèo nhanh chóng tăng tốc, khi tới một tường gạch cao 3m mổ phỏng công sự, một người cầm một vật châm lửa và ném mạnh vào. Một tiếng nổ chua chát, những hình nộm phía sau rách tươm, tường gạch cũng rung lắc.

Tiếp theo, cũng con thuyền này, chỉ khác là dụng cụ trên tay, khi áp sát tấm gỗ dày mô phỏng thuyền, dụng cụ trên được đâm mạnh vào và châm lửa. Khi thuyền nhỏ điên cuồng chèo ra xa thì tiếng nổ lớn vang: "Bùm." Sau khi khói tan, tấm gỗ thủng miếng lớn.

Chứng kiến hai thí nghiệm đám người á khẩu, Quốc cười:

"Năm xưa Hưng Đạo Vương để Yết Kiêu đâm thủng thuyền giặc, đã chứng minh cách đánh Hải chiến nhanh nhất và đỡ tốn kém nhất đó chính là ánh đắm thuyền. Thứ mà người ki sử dụng lần lượt là lựu đạn và Bom Ba Càng - một loại thuỷ lôi."

Phạm Ôn lẩm bẩm:

"Tất cả mọi thứ đã học là sai ư?"

Quốc vỗ vai:

"Sao vậy hiền đệ?"

Phạm Ôn lắc đầu không trả lời, Phúc 'nghẹo' dường như chung nỗi niềm, đáp:

"Thưa Vương gia, trước đây thời Đinh - Tiền Lê đối mặt với quân Tống xâm lược, không thể đóng được thuyền to, nên chúng ta mới bất đắc dĩ sáng tạo ra thuyền Mông Đông để lợi dụng sự luồn lách, dụ chúng vào bãi cọc. Sau này thời Lý - Trần kinh tế phát triển, quân đội đóng những thuyền cỡ lớn, bọc thép như Lâu Thuyền, Thuyền Hải Cốt....để tăng chở quân, tiến hành đâm va và tránh sự chênh lệch quá lớn với đối thủ bên kia biên giới. Sau này Hồ Nguyên Trừng sáng tạo ra súng Thần Công, Thái Tổ cho lắp lên thuyền phát huy tác dụng lớn. Cuối cùng hầu như trong sách Binh gia và các Tướng lĩnh đều cho rằng: Khi Hải chiến, thuyền lớn, súng to, giáp dày là chiếm ưu thế. Triều đình cũng đổ rất nhiều tiền vào chạy đua nâng cấp thuyền, giáp và súng.

Nhưng Bom Ba Càng và Lựu đạn đã lật đổ học thuyết quân sự trên. Một Lâu Thuyền cỡ 10 quả là đủ tan tành."

Quốc cười:

"Mỗi cái ưu điểm riêng, nếu súng thần công nâng cao tầm bắn thì rất có ưu thế khi đánh từ xa, còn dùng Bom Ba Càng, lựu đạn dùng để thủ, không còn phải nhảy thuyền chém giết nhưng cũng rất nguy hiểm cho binh sĩ thực hiện. Cách này hiện đang phù hợp với Quảng Nam. Sau này thuyền của chúng ta đóng sẽ không tập trung vào tăng kích thước mà nâng cao tốc độ di chuyển."

Xong chỉ vào bốn rương gỗ, tiếp:

"Trong này là toàn bộ lựu đạn và Bom Ba Càng, xưởng Hoả Khí chế tạo được. Các ngươi mang về huấn luyện và sử dụng đánh trận cho tốt. Ta chờ tin chiến thắng sớm về."

Tất cả đồng thanh:

"Cảm ơn Vương gia, có hai thứ thần khí này, chúng hạ quan(thuộc hạ) sẽ không để người thất vọng."

Những ngày sau, dân chúng liên tục được nghe tiếng nổ giòn tan từ khu Trại Tân Kỳ cũ vọng ra, nhiều người nói đó là trời đang khu trừ tà ác do đám phỉ trước đây gây ra, nên không ai bén bảng, mà không biết rằng đó là tín hiệu mở màn cho chiến tranh...