Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 30: Nổ

"Chuyện gì? Đi tìm hiểu cho bản vương."

Đại Lâm còn chưa đi thì Lê Hoàn sắc mặt mệt mỏi chạy tới:

"Thưa Vương gia, khu Hoả khí điều chế tỉ lệ pha trộn xảy ra sai xót, nên gây hoả hoạn, đám lửa đã khống chế để không lan sang khu vực xung quanh."

Quốc thở phào:

"Có ai bị thương không?"

Lê Hoàn đáp:

"Thưa Vương gia, mắn lúc đó phần lớn tan tầm, mấy người còn lại chạy cũng nhanh lên không có thiệt hại."

Quốc gật đầu:

"Đi, chúng ta qua xem."

Sau đó ngồi lên xe ngựa tới nơi, một đống hoang phế đập vào mắt, những cột khói bốc lên nghi ngút, trên tường vết đen loang lổ, mấy người quần áo nhếch nhác quỳ gối, nói:

"Chúng hạ quan sơ xuất, mong Vương gia trách tội."

Quốc cười:

"Đứng lên đi. Coi như của đi thay người. Mà thứ bản vương đưa các ngươi nghiên cứu đến đâu rồi."

Kiên - chủ sự khu Hoả Khí lôi trong bọc mấy dụng cụ nói:

"Thưa Vương gia, vừa hoả hạn nổ gần hết, chỉ còn 1 quả này. Trọng lượng 1.5 kg, trong đó: vỏ làm bằng gang mỏng 0.5 kg. Thuốc nổ loại mới 1kg. Theo thực nghiệm thì, tầm bay xa 10-12m. Vùng sát thương bán kính 1m."

Quốc cười:

"Rất tốt."

Xong đưa qua Đại Lâm:

"Ngươi cầm nó, đốt dây và ném ra xa cho bản vương."

Đại Lâm gật đầu, một loạt thao tác thuần thục, khi vừa chạm đất, một tiếng nổ vang, xung quanh bán kính 1m bị san phẳng. Ngoài đám người khu Hoả khí sớm quen thuộc, hầu hết cảm thấy kinh ngạc, Đại Lâm nói:

"Thưa Vương gia, nó sánh ngang 1 kích cửu phẩm cao thủ. Số lượng đủ nhiều, sợ là Đại Tông Sư cũng phải ăn quả đắng."

Lê Hoàn sung sướng:

"Haha, có thứ này thì đám Phỉ không phải vấn đề. Mong Vương gia cấp cho quân đội."

Quốc cười:

"Thứ này vẫn còn cần cải tiến nhiều. Khi nào ổn sẽ đem ra diễn luyện."

Xong quay sang bên:

"Mang giấy và bút cho bản vương."

Hương từ tay nải cẩn thận đưa tới, Quốc không lo bụi bẩn, ngồi xuống đất, đặt giấy lên tấm bê tông, tô tô vẽ vẽ. Gần 1 tiếng mới ưng ý ngừng đưa cho Kiên, nói:

"Thứ vừa nãy, sau gọi là Lựu đạn, ngươi cần cải tiến phần vỏ gang mỏng, khoét cách rãnh dọc và ngang tạo thành những múi đa giác, khi nổ vỏ gang sẽ dễ rách, tạo thêm một lớp sát thương từ mảnh vụn văng.

Còn vật tiếp theo đó là bom ba càng. Nguyên lý tương tự lựu đạn, chỉ là kích thước lớn hơn, chứa ước chừng 20-30kg thuốc nổ. Cắm trên gậy gỗ dài 2m, trên đầu có ba thanh nhọn, dễ đâm xuyên vào vỏ gỗ."

Kiên và đám người trong cục Hoả khí kích động:

"Cảm ơn Vương gia, chúng hạ quan nguyện hết sức vì Vương gia."

Quốc hài lòng, nói:

"Lê Hoàn, nhanh chóng bố trí cho cục Hoả khí nơi ở mới trong khi sửa sang nơi đây. Tăng cường canh phòng, có kê khả nghi có thể chém bất luận tội."

"Rõ." Lê Hoàn đáp.

*

Một tháng sau, thành Thăng Bình lột xác hoàn toàn: Những đê quây to lớn hoàn thành, các con đường đất dần được lát gạch hoặc trải đá dăm; Trường học Nữ Sinh, Cô Nhi Viện thành lập. Thiên Lâu mở thêm chi nhánh....mà Tùng 'khỉ' cũng được đối đãi rất tốt, không có một sự khó chịu. Mọi nơi trong phủ nàng đều có thể đi lại. Ra khỏi thành cũng không hạn chế. Đặc biệt nhất là những bữa cơm không hề phân tôn ti trật tự, mọi người ngồi ăn thoải mái. Tạo thành không khí của một đại gia đình hơn phủ đệ. Tâm cảnh nàng cũng biến ảo.

Hôm nay nàng cũng định đi dạo thì bất ngờ Quốc xuất hiện, nàng cung kính:

“Tham kiến Vương gia.”

Quốc hài lòng:

“Ngồi đi, gần đây bản vương bận rộn công việc, nên chưa tới thăm hỏi, không biết ngươi có thoải mái với hoàn cảnh nơi đây."

Tùng ‘khỉ’ cúi đầu:

“Cảm tạ Vương gia. Đây cũng là cuộc sống mà thảo dân mong ước."

Quốc cười:

"Ừm, muốn thì ở lại, theo bản vương kiếm đồng tiền lớn chứ vất vả cả năm được mấy ngàn lượng bạc không đáng."

Tùng 'khỉ' đáp:

"Cảm ơn Vương gia. Thảo dân nguyện ý."

Quốc bất ngờ trầm giọng:

"Mà hôm nay bản vương đến còn có việc muốn hỏi, không biết cô nương có sẵn lòng giải đáp."

Tùng 'khỉ' run run:

“Vương gia....ngài nói gì thảo dân không hiểu."

Quốc lắc đầu chỉ vào Đại Lâm đang đứng bên, tiếp:

"Theo giang hồ hắn chính là Đại Tông sư. Cô nương nghĩ mình giả nam trang, không ai nhận ra ư?"

Tùng 'khỉ' cúi đầu:

"Mong Vương gia tha tội."

Quốc thở dài:

"Cô hiểu quy cách trong phủ rồi đó, chúng ta là gia đình, đừng động 1 chút là quỳ, đứng lên đi. Bản Vương muốn hỏi ngươi đến đây là ai sai xử và có mục đích gì?"

Xong trầm giọng, tiếp:

"bản vương cũng không quen làm khó người, nếu cô nương không muốn nói thì quay người đi qua cửa. Mọi chuyện bản vương cũng sẽ bỏ qua, từ nay cô nương và bản vương không còn liên hệ."

Tùng 'khỉ' thấp giọng:

"Thật? Thảo dân nói Vương gia sẽ bỏ qua."

Quốc cười:

"Bản vương thể với trời, sẽ bỏ qua mọi khúc mắc với cô nương đây."

Thời nay, lời thề rất đáng giá, cô gái nói:

"Thưa Vương gia, Tùng 'khỉ' là biệt danh của tiểu nữ khi thay cha đi buôn bán, còn tên thật là Trần Ngọc Nhi. Từ nhỏ đã theo cha sống ở Quảng Nam. Ban đầu cũng săn bắn, trồng lương sống qua ngày. Nhưng không ngờ hạn hán cùng trộm cướp hoành hành, cha tiểu nữ là Trần Bắc Hàn, tập hợp mọi người thành lập Bang Chim Lạc, chiếm cứ đảo Cù Lao Chàm, chủ yếu vẫn săn bắn, trồng trọt xong trao đổi với đám người Chăm, Johor...đi qua. Chưa từng giết hại dân thường.

Vốn cứ thế an ổn qua ngày thì mấy hôm trước, Hải 'lú' mang theo tàn dư trại Tân Kỳ qua nương tựa, cha nể tình giang hồ cứu trợ. Không ngờ đó là rước sói vào nhà, Phúc 'nghẹo' bầy mưu khiến Hải ' lú' dần thu được nhân tâm và trở thành Đại Đương gia còn cha tiểu nữ bị giam lỏng

Việc tiểu nữ đến đây cũng là một tay Phúc 'ghẹo' bắt ép, hắn để tiểu nữ đưa thông tin giả, dụ Vương gia tấn công Cù Lao Chàm, sau đó đánh bại và đưa ra điều kiện cộng đồng cai quản.

Nhưng Vương gia giữ tiểu nữ lại khiến kế hoạch thay đổi, tiểu nữ được phân công thăm dò bố trí trong phủ và trong thành để báo lại.

Tiểu nữ cảm thấy hổ thẹn với niềm tin của Vương gia."

Quốc nghi hoặc:

"bản vương có để người canh chừng, nhưng không thấy cô nương tiếp xúc người lạ và cũng không có chim câu."

Ngọc Nhi ngượng ngùng, đáp:

"Mỗi ngày tiểu nữ đào chút đất, thả vào túi và đưa ra ngoài, khi thành hình sẽ căn cứ vẽ một đường thẳng đối diện, người bên ngoài sẽ dựa vào đó đào từ ngoài vào để kết nối, lấy đi tài liệu. Mời Vương gia xem."

Quốc đi theo, quả nhiên dưới giường có 1 thông đạo, chỉ đủ 1 trẻ con bò. Quốc nhớ lại seri vượt ngục từng xem cũng không hơn là bao, cười:

"Tên Phúc 'nghẹo' kia khá có mưu đó chứ. Có thông tin gì không?"

Đại Lâm đáp:

"Thưa Vương gia, ban đầu hắn là người băng Phỉ Phạm Ân, Phạm Lang; khi Trần Phong đuổi tới hang ổ, hắn dùng kế thoát đi. Lần đánh trại Tân Kỳ cũng vậy, theo tù nhân chúng ta bắt được khai ra thì hắn là túi khôn của Tân Kỳ."

Quốc nghe xong, hứng thú:

"Ngươi đi mời hắn về cho bản vương. Còn Lan Hương lập mưu, theo dấu vết bắt sạch những tàn dư của chúng."

Lan Hương nói:

"Thưa Vương gia, như thế rất dễ rút dây động rừng."

Quốc lắc đầu:

"Chúng không đánh, bản vương cũng sớm khai chiến, đây coi như làm nóng người."

Ngọc Nhi quỳ gối, nước mắt rưng rưng:

"Thưa Vương gia, tiểu nữ to gan, xin Vương gia bảo Tổng quản cứu thêm cha tiểu nữ. Tiểu nữ nguyện làm trâu ngựa đền đáp và hiến kế để bắt được Cù Lao Chàm ít hao tổn nhất."

Quốc gật đầu:

"Được, nhưng trước khi có kết quả mời cô nương chịu khổ."

Dứt lời, Đại Hùng có mặt lôi Ngọc Nhi đi. Không còn ai, Đại Lâm quỳ gối:

"Mong vương gia trách tội, tiểu nhân sơ xuất chút ủ thành hoạ."

Quốc thở dài:

"Thất bại là mẹ thành công. Bản vương không muốn có lần sau. Đi sớm về sớm."

Đại Lâm đáp:

"Vâng."..