Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 29: (Cầu đề cử, tặng quà)

"Tham kiến Minh Nguyệt tỷ."

Minh Nguyệt lướt qua, cười:

"Ngươi thiên phú thật tốt, vậy mà sắp bước vào cảnh giới của chúng ta."

Xong ho nhẹ, một vệt máu trên tay áo, Đại Lâm cả kinh:

"Tỷ thụ thương."

Minh Nguyệt nhẹ giọng:

"Thiên ngoại hữu thiên mà việc này trước không cần nói cho hắn, mà phòng của ta nơi nào."

Đại Lâm đáp:

"Ở khu Đông, phòng 303."

Khi thân hình biến mất, ánh mắt Đại Lâm đầy dị sắc, bởi hắn không ngờ Đại Tông Sư cũng có thể thụ thương, phải biết cả nước mới trên mặt nổi chỉ có 5 người và cũng chính là con bài tẩy giúp Hoàng gia đánh đuổi quân xâm lực, chấn nhiếp gian hồ lập lên nên cơ đồ nhà Lê. Hít một hơi giữ tỉnh táo, tới chỗ nhìn Đại Hùng:

"Tăng cường canh gác, bất kỳ kẻ nào bén bảng xung quanh phủ cũng theo dõi cho ta."

Đại Hùng đáp:

"Rõ."

*

Hôm sau, mặt trời đứng bóng Quốc mới tỉnh, than:

"Đúng là rượu nhiều không tốt.”

Xong nhìn Hương đang hầu hạ, cằn nhằn:

"Ngươi theo bản vương biết bản vương tửu lượng thế nào, vậy mà lúc đó còn mang ra, các ngươi muốn hại chết bản vương ư."

Hương giọng yếu ớt:

"Lúc đó Vương gia rất hung, nô tỳ...nô tỳ.."

Quốc xua tay:

"Thôi, lần sau nhớ đó. Đưa bản vương ra ngoài phơi nắng."

Hương gật đầu. Khi Quốc đang nằm dài thì Đại Lâm cũng có mặt, nhẹ giọng kể chuyện hôm qua Minh Nguyệt trở lại; với hành tung bí ẩn của người chị kết nghĩa này Quốc sớm quen, nghi hoặc:

"Thụ thương? bảo Trịnh Long qua chưa."

Đại Lâm đáp:

"Tiểu nhân xem là nội thương, Trịnh Long qua cũng không tác dụng, Minh Nguyệt tỷ phải tự mình điều dưỡng hai ba ngày là được.”

Quốc cau mày:

"Bệnh tật không thể nói trước được, ngươi bảo Trịnh Long bốc thứ đắt nhất, tốt nhất.”

Xong nghi hoặc:

“Mà tỷ ấy lợi hại thế còn thụ thương, chẳng lẽ bị Đại Tông Sư vây công. Đúng là lớn rồi mà không an phận. Chẳng may chọc phải đám không dễ trêu thì bản vương khéo cũng đi theo xúi quẩy."

Đại Lâm đáp:

"Vương gia nói đúng."

Một âm thanh lanh lảnh vọng tới:

"Haha. Bây giờ là chán ghét ta rồi ư? Để ta tự đi vậy."

Quốc vội đứng dậy, cười:

"Tỷ ngồi đi, mà sắc mặt vẫn chưa tốt, để đệ kêu Trịnh Long đến thăm khám."

Minh Nguyệt lắc đầu:

"Không chết được."

Quốc nói:

"Ai trọng thương tỷ, cho đệ cái tên để đệ đi trả thù."

Minh Nguyệt liếc xéo:

"Đệ dám đi."

Quốc vỗ ngực:

"Tất nhiên. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chỉ cần tỷ nói, thứ kia nghiên cứu ra, đệ cho người đi tiêu diệt, kể cả Đại Tông Sư cũng phải chết.”

Minh Nguyệt ánh mắt thoáng lên vui vẻ, thở dài:

"Không nghĩ qua từng ấy năm không chỉ ta mà hắn cũng tiến bộ, có chút chủ quan. May mắn cuối cùng giết sạch. Giờ không còn vướng bận, ta ở lại Vương phủ coi như môn khách, có gì cho ta làm không?"

Quốc lắc đầu:

"Tỷ cứ lo chữa thương đi, tốn bao nhiêu đệ lo"

Minh Nguyệt than:

"Ta sợ ta không làm, có ngày bị đuổi ra lúc nào không hay.”

Đúng lúc này, Phạm Ôn chạy lại, nhìn thấy Minh Nguyệt, cung kính:

"Tham kiến Minh Nguyệt tỷ."

Quốc liếc xéo:

"Có việc gì mà sáng sớm đã qua đây.”

Phạm Ôn đáp

"Thưa huynh, là vấn để lập đội nữ binh, binh lính đệ đã mộ đủ nhưng chưa quyết đĩnh ai đứng đầu, qua thảm khảo ý kiến của huynh.”

Quốc còn chưa nói, Minh Nguyệt hứng khởi:

"Để ta?"

Quốc nhíu mày:

"Đánh trận là phát huy sức mạnh tập thể, không phải chỉ tự thân?”

Minh Nguyệt cười:

“Tất nhiên. Nếu một tháng huấn luyện không ra hình dạng, ta trả đệ, cũng không tốn bao nhiêu.”

Nghe vậy, Quốc nhìn qua Phạm Ôn:

“Cứ vậy đi.”

Sau đó Minh Nguyệt hứng khởi cùng Phạm Ôn ra ngoài.

*

Mà Quốc nằm thêm 1 lúc cũng đứng dậy đi dùng bữa nhưng lúc này Đại Hùng tiến vào, cung kính:

"Thưa Vương gia, bên ngoài có người xin cầu kiến, hắn tự xưng mình là thương nhân buôn muối."

Quốc nhíu mày:

"Cho vào đi."

Khi tới nơi, Tùng ‘khỉ’ dẫn đầu, quỳ xuống cung kính:

"Thảo dân tham kiến Vương gia!"

Quốc lắc đầu:

"Đứng dậy nói chuyện, có việc gì mà tìm bản vương?"

Tùng ‘khỉ’ vẫn quỳ, hô lớn:

"Thảo dân tới là để tố giác. Mấy tên hải tặc trên đảo Cù Lao Chàm đã vi phạm chính lệnh của Vương gia, ngang nhiên cướp bóc hàng hóa giao thương.”

Quốc nhíu mày:

"Bọn chúng cướp ai."

Tùng ‘khỉ’ đáp:

“Thưa Vương gia chính là thảo dân. Số muối đó chính là gia sản cả đời thảo dân tích xúc. Mong Vương gia vì thảo dân chủ trì công đạo.”

Quốc bật cười:

"Ngươi là dân buôn lậu muối, bản thân liền đã phạm pháp, thế mà còn dám tới gặp bản vương.”

Tùng ‘khỉ’ đáp:

“Thảo dân tới trong thành đã mấy ngày, dùng thời gian đó để đọc và hiểu rõ chính lệnh, nên biết mình không phạm tội gì.”

Đúng là lưu manh không sợ chỉ sợ lưu manh có tri thức, Quốc nhẹ giọng:

"Bản vương đối với đám hải tặc đó cũng hận thấu xương, thế nhưng chúng trên biển, đi tới đi lui hành động bất định. Nên bản vương dù muốn thay ngươi làm chủ cũng không được.”

Tùng ‘khỉ’ lôi từ trong ngực một mảnh vải trải ra đáp:

"Thưa Vương gia, người không cần lo, đây chính là bản đồ và la bàn, chỉ cần có nó vương gia có thể tìm được hang ổ của chúng.”

Quốc nhìn xem qua, dù không chi tiết và đủ như bản đồ Hồng Đức, nhưng lại ký hiệu rõ bố trí Cù Lao Chàm và đánh dấu các thế lực trên biển, hứng thú:

"Biết đường nhưng cũng không thể làm gì? Ngươi cũng biết Quảng Nam không có thuyền.”

Tùng ‘khỉ’ đáp:

“Thảo dân còn 2 Lâu thuyền xin dâng lên.”

Quốc gõ gõ tay lên bàn, nhẹ giọng:

"Theo thông tin bản vương có thì trên Cù lao chàm ít nhất có một vạn người. Hai Lâu thuyền cùng lắm chở được 2000 người. Đây là ngươi muốn để bản vương đi chết.”

Tùng ‘khỉ’ cả người phát run, lắp bắp:

“Mong Vương gia tha tội! Bọn chúng khoe khoảng có 1 vạn người nhưng phần lớn là người già và trẻ con. Có khả năng chiến đấu chỉ khoảng 4000 người."

Quốc lạnh giọng:

"Hai ngàn người là đối thủ của 4000 người sao? Ngươi cho là bản vương ngu xuẩn dễ lừa gạt. Người đâu.”

Tùng ‘khỉ” dập đầu:

"Mong Vương gia bớt giận! Thảo dân làm ăn lâu năm cũng có quen biết, có thể đi nhờ vả, ít nhất thêm 2 thuyền cùng 2000 người, cùng Vương gia chung sức, trừ hại cho dân.”

Quốc thở dài:

"Ngươi trong Quảng Nam vài ngày cũng biết, bản vương vì phát triển móc rỗng ngân khố, giờ uống cháo sống qua ngày, lấy đâu tài lực để đi đánh. Cổ nhân từng dậy: Khoan thư sức dân tính kế bền lâu, nên đơn này bản vương tiếp nhận nhưng sẽ chậm rãi chờ cơ hội.”

Tùng ‘khỉ’ cắn răng:

“Vương gia, bọn chúng cướp bóc nhiều năm, bạc ít nhất vạn lượng. Cộng thêm lấy được hàng, thảo dân xin hiếu kính vương gia 50%.”

Quốc lắc đầu:

"Đó chỉ là giả thiết, vạn nhất không thành thì Quảng Nam thêm đối địch, nghèo thêm nghèo. Ý bản vương đã quyết. Ngươi đi đi.”

Tùng ‘khỉ’ nhào đến ôm chân:

"Vương gia, chỉ cần diệt đám Hải tặc này, thông thương thuận, nguồn lợi Quảng Nam có thể bù đắp.”

Quốc cười:

"Nếu không như này đi, bản vương phát hiện ngươi là nhân tài hiếm có, nổi lên lòng quý trọng người tài. Ngươi giờ cũng không nơi ăn chốn ở, không bằng lưu lại Vương phủ làm việc, bản vương sẽ lo ăn mặ cùng trả 2 quan /1 tháng. Thế nào?”

Tùng ‘khỉ’ muốn chửi bậy, nhưng bất thình lình Đại Lâm xuất hiện sau lưng, biết mình không thể không tuân theo, đáp:

“Thảo dân đội ơn Vương gia.”

Quốc hài lòng nhìn sang Đại Hùng:

“Mang hắn đi sắp xếp chỗ ở và tiếp nhận thuyền."

Đợi người khuất, Đại Lâm nói:

“Thưa Vương gia, kẻ này là nữ giả nam trang, chưa kể mang một thân tục khí nhưng lễ nghi tỉ mỉ, lời nói nho nhã, đem lại cảm giác không hài hòa, giống như tận lực huấn luyện qua.”

Quốc gật đầu:

“Suốt ngày, sẽ chỉ chém chém giết giết. Bản vương lưu lại có thâm ý, ngươi cho người giỏi ẩn nấp giám sát."

Đại Lâm cười trừ:

“Vâng.”..