Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 28: Uống rượu luận anh hùng

"Mỗi ngày 5h sáng, thức dậy, huấn luyện luyện chạy đều 8km trong 1 tiếng. Ra chiến trường chạy đủ nhanh, sẽ không bị chém tới, như vậy sẽ chết. Nếu chết trận thì cái gì cũng không còn."

Lê Trung hơi ngẩn người, sau đó hiểu rõ, cung kính:

"Vương gia dậy phải, Binh quý thần tốc, hạ quan sẽ cho binh lính làm theo."

Quốc hài lòng:

"Tốt, huấn luyện làm sao chạy chỉnh tề, chạy ra khí thế."

Lê Trung muốn hỏi nhưng Quốc đã rời đi, khuôn mặt đầy nghi hoặc, sầu lo.

*

Nhìn mặt trời khuất dần sau dẫy núi, Quốc cũng không tiếp tục thăm thú mà trở lại phía Vương phủ. Trong lúc chờ đợi, Hương và Quỳnh dọn thức ăn lên, một con chim bồ câu xà xuống trên mái gác, Đại Lâm phi thân lên, từ ống tre lấy ra một mảnh giấy, nói:

"Thưa Vương gia, Công chúa Lê Đào gửi thư tới."

Quốc cầm lấy, hơ nhẹ trên lửa, nội dung nhanh chóng hiện ra, xem xong, thở dài:

"Mỗi lần đều là những chuyện này, rất nhàm chán."

Sở dĩ nói vậy là thư Quốc viết đều nói sinh hoạt bản thân cũng như hỏi thăm tình hình sức khoẻ phụ hoàng, mẫu hậu và người thân, còn Lê Đào lúc nào cũng kể về chuyện triều đình, ai lên nắm quyền, ai xuống chức. Đúng lúc này Lương Đắc Bằng tiến vào, Quốc ném qua, than:

"Huynh xem một chút đi. Trịnh Tuy và Nguyễn Linh đánh nhau, hai nhà sớm đã vạch mặt. Ngô Hoá là môn khách phủ Dụ An Hầu Trịnh Trọng Ngạn? Làm sao Bá Xuyên Hầu Nguyễn Đình Phú đột nhiên nói đỡ?"

Lương Đắc Bằng cười:

"Hiền đệ, đây chính là chỗ tàn nhẫn của Bá Xuyên Hầu. Ngô Hoán từng giữ chức Đông Các hiệu thư trong "Tao Đàn nhị thập bát tú", thể hiện sự ưu ái của Thánh Tông. Nên dù tội 'nói chuyện triều đình với người ngoài' có bằng chứng rõ ràng thì Bệ hạ cũng không thể xử tội chết, cùng lắm là xoá bỏ quan chức. Mà Ngô Hoán ngoài Trịnh Trọng Ngạn thì có quan hệ rất tốt với mấy vị Thượng thư, nên sau một thời gian rất dễ dàng phục chức.

Bá Xuyên Hầu nói là xin nhưng thực ra muốn đẩy Ngô Hoán ra khỏi Kinh thành. Khi đó dù có tài năng, có quen biết nhưng theo Luật Hồng Đức ít nhất cũng mười năm mới được trở lại Kinh. Mà mười năm biết bao việc xảy ra?"

Quốc thở dài:

"Đúng là quan trường khốc liệt? Ai ai cũng nhăm nhăm chờ đối thủ sơ hở để cắn xé. May mắn đệ lường trước, sớm rời đi."

Lương Đắc Bằng cười:

"Đứng đầu mỗi thế gia đều chìm nổi trong quan trường mấy chục năm, đều là lão hồ ly, âm hiểm ngoan độc. Hiền đệ lòng nhân từ, thanh giả tự thanh, không cần để ý."

Quốc lắc đầu:

"Huynh nói quá. Đệ chỉ thường thường, giống như viên đá ném vào hồ nước không thể gây lên sóng gió. Thông minh thì phải nhìn các hoàng huynh đang ở Kinh Thành kìa?"

Xong quay sang Đại Lâm:

"Ngươi thay bản vương viết thư cho công chúa, bảo muội ấy sau có gửi thì gửi bạc, chứ ngân phiếu bản vương đi đâu mà đổi."

Đại Lâm đáp:

"Vâng."

Lúc này Hương và Quỳnh cũng bày đồ ăn xong rời đi. Chỉ còn hai người, Quốc trầm giọng:

"Hôm nay trăng sáng, nhân có rượu ngon, huynh đệ chúng ta thử mạn bàn ngôi vị cửu ngũ chí tôn, được chứ?"

Lương Đắc Bằng lau mồ hôi trên trán, đáp:

"Việc hoàng gia, cho huynh mười lá gan, huynh cũng không dám bàn."

Quốc ánh mắt càng thêm thâm thuý, mang theo tính xâm chiếm, Lương Đắc Bằng lần đầu thấy ánh mắt thâm thuý mà không vẩn đục này, biết mình không thể không the. Lại ngẫm từ khi kết bái đến nay, là khoảng thời gian hắn vui vẻ nhất, học được nhiều nhất, quỳ gối:

"Thưa Vương gia, hạ quan xin lấy mạng để phụng bồi."

Quốc cúi đầu, ha hả:

"Huynh mau đứng dậy, đừng căng thẳng thế, chuyện hôm nay chỉ có trời biết đất biết ta biết và huynh biết."

Hai người cứ thế mà rót rượu mà uống, đến khi Lương Đắc Bằng tâm trạng thoải mái, Quốc nhẹ giọng:

"An Vương Lê Tuân là Đích Trưởng Tử, ngoại thích là Trường Lạc Hoàng Thái Hậu và họ Nguyễn Gia Miêu)."

Lương Đắc Bằng đáp:

"An Vương thế tuy lớn, nhưng tâm thái không lớn, dễ bị kẻ tiểu nhân xu nịnh lên ý đồ giết chết mẹ ruột. Chưa kể có gương của loạn thần Lê Nghi Dân bị phế năm xưa, nên dù cho Hoàng Thái Hậu và họ Nguyễn Gia Miêu có ra sức, bá quan văn võ cũng liều chết can gián. Ngoài ra, An Vương giới tính dị biệt ( thích mặc đồ con gái), vì đại thống lâu dài, Bệ hạ chắc chắn không tuyển."

"Uy Vương Tuấn, thế lực họ ngoại là Nguyễn Hoa Lăng( - mẹ nuôi) và Trần Kinh Bắc( - mẹ ruột). Độc chiếm buôn bán vùng Kinh Bắc - Vân Đồn, tuy không ai làm quan nhưng có mối quan hệ dây mơ dễ má với rất nhiều tướng lĩnh nơi biên ải."

"Uy Vương chỉ là con của tỳ thiếp, thân phận kém một bậc, Hoàng Thái Hậu khinh bỉ ra mặt. Cộng thêm một khi Uy Vương đăng cơ, chắc chắn sẽ duy trì ngoại thích. Tay phải nắm hoàng quyền, tay trái nắm kinh thương, tiền hô hậu ủng, tai vạ chính là các thế gia. Điều này không ai mong muốn."

"Tự Vương Thuần thông minh, hiếu học, được bệ hạ yêu quý, đằng ngoại là họ Nguyễn Đình Nghệ An ( - dòng họ Nguyễn Xí)."

"Tự Vương mọi thứ không thể chê, nhưng quá chung tình. Chỉ vì một đứa con với nàng hầu mà bất chấp đắc tội Hoàng Thái Hậu, cũng muốn xin bệ hạ cưới làm Chính Thất.

Nếu như là hạ quan, chỉ cần sai người ám sát hoặc bắt cóc nàng hầu đó, Tự Vương đi vào khuôn phép hoặc khí tức công tâm."

"Vậy các Vương gia khác?"

"Lã Côi Vương nổi danh 'hiền minh, nhân hiếu' nhưng cũng chỉ có hư danh, không có thực quyền.

Cẩm Giang Vương Lê Sùng bên ngoài mạnh bạo, nhưng bên trong nhút nhát, thích mưu mẹo nhưng không quyết đoán, làm việc lớn nhưng chỉ muốn an ổn.

Giản Tu Công Lê Oanh văn võ song toàn, tâm ngoạn thủ lạt, tiếc rằng là kẻ tham ăn, háo sắc.

Triệu Vương Lê Thoan thiên tư thông minh, biết ẩn nhẫn, nhưng tư binh chỉ có 2000 người, trong triều cũng không có vây cánh, lại cách Kinh thành quá xa."

Xong quỳ gối:

"Muốn cơ đồ Đại Việt Thái Tổ đánh ra, các đời Thái Tông, Thánh Tông...phát triển, tiếp tục huy hoàng, chỉ có Vương gia xứng đáng"

Quốc giật mình, chỉ vào bản thân, hỏi:

"Nói ta?"

Lương Đắc Bằng đáp:

"Đúng vậy, Vương gia nhân từ, có chí lớn, biết khoan thư sức dân tính kế dàu lâu. Lại có ngoại tổ phụ là Bùi Xương Trạch, Thượng thư Trưởng Lục bộ kiêm Đô Ngự sử, nhân mạch cả hai phe Văn và Võ.

Mong Vương gia vì giang sơn xã tắc, muôn dân bách tích, mưu ngôi Cửu ngũ chí tôn."

Quốc bật cười:

"Haha. Ngoại thích cũng là một phần nhưng chung quy vật ngoài thân, tấm gương Lê Nghi Dân, Dương Nhật Lễ còn đó.....chính vì vậy muốn lên ngôi kia phải Văn bình thiên hạ, võ định càn khôn. Ta tự nhận mình không đạt được.

Ngoài ra, chứng kiến phụ hoàng ngày đêm phê duyệt tấu chương, lâm trọng bệnh vẫn phải làm, nên từ nhỏ ta chỉ muốn làm một nhàn vương, hưởng vinh hoa phú quý xong chết già. Hoàng vị ai muốn thì ngồi, ta cũng không quan tâm, miễn vẫn là họ Lê, miễn không phiền đến ta."

Xong nhìn Lương Đắc Bằng cười:

"Đứng lên đi, chúng ta uống chén này rồi coi như chưa có gì xảy ra."

Lương Đắc Bằng nói:

"Huynh biết chí của Hiền đệ không ở nơi đây? Không biết ở nơi nào, huynh ngu dốt chưa tường."

Quốc uống cạn chén, chỉ ra phía đông, nơi những cơn sóng bạc đầu trắng xóa:

"Chí của đệ là năm châu bốn biển. Đất tổ chúng ta ở đây, nhưng không thể mãi quanh quẩn trong luỹ tre làng, mà cần đi xa hơn, đưa dòng máu Lạc Hồng, văn hoá Việt lan toả khắp nơi; cũng như học hỏi kiến thức mới phát triển đất nước phồn vinh, dân chúng ấm lo."

Lương Đắc Bằng cung kính:

"Quả nhiên là Hiền đệ, ngu huynh thua kém."

Quốc vỗ vai:

"Con đường đệ đi rất gian nan, không thể đơn độc, cần có huynh và mọi người đi cùng."

Lương Đắc Bằng đáp:

"Tất nhiên, dù hy sinh huynh cũng cam lòng."

Sau đó từng bình Tiên Tửu được bật, cuối cùng cả hai say khướt...