Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 27: Phát triển nhanh chóng

"Trừ đi số tiền cho Thừa Tuyên vay mượn, Vương phủ còn bao nhiêu?"

Lan Hương khuôn mặt có chút thịt đau, đáp:

"Thưa Vương gia, sau khi nhẩm tính thì chỉ còn khoảng 1 vạn quan, đủ chi tiêu trong vòng 1 năm. Tích cóp 10 năm huỷ đi 1 tháng, thuộc hạ nghĩ chúng ta cần tăng số lượng Tiên Tửu để bán, qua đó nhanh chóng bù thâm hụt."

Quốc thở dài:

"Năm nay mất mùa, lương thực thiếu rất nhiều, mua lương thực để nấu rượu, bản vương cảm thấy mình có chút gián tiếp giết người, tâm lý không thoải mái."

Lan Hương nói:

"Chúng ta có thể thu mua rượu có sẵn, tiến hành chưng cất. Lợi nhuận không được như tự nấu nhưng cũng được 5-6 phần. Chưa kể, người mua uống được đều là giàu có, Vương gia coi chúng ta cướp của nhà giàu, chia cho người nghèo. Về kẻ muốn thông qua truy dấu vết tìm đến chúng ta, Vương gia an tâm, thám tử sẽ phân tán và liên tục phản trinh sát, lộ ra sơ hở sẵn sàng tự vẫn."

Biết không nói cặn kẽ, Lan Hương sẽ không từ bỏ, Quốc trầm giọng:

"Kế hoạch bên kia biên giới rất quan trọng, rượu nồng độ cao đóng vai trò cốt lõi, nên bản vương không muốn xuất hiện bất kỳ sơ hở nào. Lần sau không được nhắc lại."

Lan Hương lau mồ hôi, gật đầu. Quốc nhìn sang Trần Phong:

"Việc thu mua thuyền thế nào rồi?"

Trần Phong nghiến răng:

"Thưa Vương gia, đám đó ăn thịt nuốt cả xương, thuộc hạ để người bôi trơn cho tất cả quan viên Diễn Chau, nhưng chúng vẫn bán cho giá 2 tầu Mông Đông cũ giá 3000 quan, đắt hơn cả đóng mới. Nếu không phải Vương gia căn dặn, thuộc hạ sớm giết sạch chúng cho đỡ giận."

Quốc không bình luận, hỏi:

"Qua Nhai Châu thế nào?"

Trần Long than:

"Nhà Minh thực hiện bế quan toả cảng, các tướng lĩnh bên đó tích cực bán tầu thuyền để thu món lợi lớn, nhưng ngoài Lưu Cầu, chúng rất không bán cho người Việt hay Đông Doanh, dù hạ thần là mối hàng quen."

Quốc cười:

"Ngươi tăng giá cho bản vương, với đám thương nhân, chỉ cần đủ tiền chúng sẽ bất chấp luân thường đạp lý, kể cả chủ quyền dân tộc."

Trần Long rụt rè:

"Vâng, nhưng thuộc hạ thấy cầu người không bằng tự mình, kỹ thuật bên ta cùng lắm chỉ là thiếu thợ lành nghề, hay là tiến hành cướp người từ Công bộ? Khi đó muốn thuyền nào thì chúng ta tự đóng."

Những câu để người khác nghe thấy dễ dàng bị chụp mũ đại nghịch bất đạo, nhưng sớm quen thuộc, Quốc biết đã bước theo con đường này sẽ không thể dừng lại, hắng giọng:

"Ngươi định tiến hành như thế nào?"

Trần Long đáp:

"Thuộc hạ sẽ để người phóng hoả đốt cháy Công Xưởng, nhân hỗn loạn âm thầm bắt cóc thợ lành nghề, nguỵ tạo bằng hiện trường chết cháy. Sau khi điều giáo thành công sẽ âm thầm chuyển về Quảng Nam, gia đình họ sẽ cho người giám sát, phòng 1 tay."

Quốc gật đầu:

"Bàn bạc thật kỹ, đảm bảo ba nguyên tắc nhất quán: không giết người vô tội, an toàn và bảo mật."

Trần Long kích động:

"Vâng."

Quốc quay sang Vũ Nhị:

"Bản thiết kế bản vương đưa cho ngươi đã thực hiện xong chưa?"

Vũ Nhị đáp:

"Thưa Vương gia đã hoàn thành, không biết người làm đồ sộ và canh phòng nghiêm mật thế để làm gì?"

Quốc nói:

"Muối, lương và sắt là những hàng quốc cấm. Quảng Nam đất hẹp, ít ruộng, dù có giống lúa cao sản nhưng chỉ đủ đảm bảo ăn uống tự cung, tự cấp. Còn các mỏ sắt, thiếc...nhà nước quản rất ngắt, chúng ta động vào sẽ tạo yếu điểm cho đám thế gia nhằm vào. Chỉ còn muối là mặt hàng tốt nhất, dễ kiếm lợi nhất."

Trầm ngâm, tiếp:

"Từ trước đất nay, muối vẫn sản xuất bằng cách phơi cát. Đầu tiêu phơi lớp cát ngậm nước để thu cát mặn và lượng muối bám trong cát mặn. Tiếp theo lọc để thu được nước chạt (nước biển có độ mặn cao có thể kết tinh để tạo thành muối). Say cùng là phơi ( hoặc đun) để muối được kết tinh. Cách này thủ công và năng suất rất thấp.

Sơ đồ bản vương bảo ngươi thiết kế giúp tạo muối nhanh hơn, bản vương gọi là phương pháp phơi nước ( trong lịch sử xuất hiện sau năm 1800). Đầu tiên, nước biển khi Thuỷ triều lên chảy qua hệ thống kênh, lắng đọc tạp chất và xử lý trở thành nước chạt. Tiếp theo, bơm vào trong ruộng, tận dụng giờ nắng nhiều ( cách này chỉ thực hiện từ Huế trở vào), làm bay hơi nước biển trên các ô ruộng để kết tinh ra muối. Cách này thu được muối trắng hơn và năng suất gấp nhiều lần."

Nghe xong, đám người kích động, bởi giàu nhất là buôn muối, nếu có muối thì lo gì mà không có tiền, Vũ Nhị đáp:

"Cảm ơn Vương gia."

Những điều trên, Quốc cũng chỉ chép lại thông qua đọc bộ Dòng Máu Lạc Hồng, nên hầu hết là lý thuyết, chính vì vậy có sản phẩm cần một quá trình dài, nhưng đó là của đám người Đại Lâm, còn Quốc có thể thoải mái nghỉ ngơi

*

Thành Quảng Nam, sau khi phát động Kế hoạch [Thi Đua Ái Quốc], nơi đâu cũng lâm vào tình trạng bận rộn, nhưng cũng tràn ngập tiếng cười, lao động với bọn họ chính là vinh quang. Bởi ngoài cơm ăn ba bữa, họ còn có tiền lương, đây là quá tốt so với trước đây, khi mà họ không những bị đánh đập mà đói ăn từng bữa.

Cuối tháng, nhìn trời bớt nắng, nhân rảnh rỗi Quốc mang theo Đại Lâm đi thị sát tình hình. Khi đi đến sông Nhật Lệ, thấy đại công trường đang tất bật, người cuốc, người xẻng, người búa tạ, người điều khiển trâu dậm mạnh.....Quốc cười:

"Cảm tạ mọi người chung tay xây dựng Quảng Nam, tôi thay mặt triều đình cảm ơn. Không biết mọi người trong khi công tác có gì vất vả không ạ? Có gì kiến nghị, tôi xem xét và tiến hành điều chỉnh cho phù hợp."

Mọi người nhao nhao:

"Không có Vương gia, rất tốt, người tôi còn béo mấy cân."

"Ăn lo ngủ tốt, sức khoẻ dồi dào."

Quốc gật đầu hài lòng, hỏi:

"Bao giờ xong?"

Lê Kỳ - Hà đê sứ Quảng Nam, đáp:

"Thưa Vương gia, theo ban đầu chỉ có 30km, nhưng nhiều nơi địa hình phức tạp, cần chuyển hướng đắp vòng. Nên khối lượng công việc thêm khoảng 10km. Ước tính sang giữa tháng sau mới hoàn thành."

Quốc suy tư nói:

"Hạn cuối là giữa tháng sau, mỗi ngày hoàn thành trước tiến độ, bản vương thưởng mỗi người 10 đồng."

Ánh mắt ai nấy đều phát sáng, bởi vì chỉ cần xong nhanh, tiền nhiều mà thời gian cũng ít, tất cả hoan hô:

"Vương gia thiên tuế. Thiên thiên tuế."

Quốc hài lòng tiếp tục hành trình.

*

Trường Chu Văn An, khi Quốc đi tới thì Lê Nại có mặt, cung kính:

"Thưa Vương gia, chữ Quốc ngữ quả nhiên tuyệt diệu, phần lớn đã nghe hiểu."

Quốc gật đầu:

"Đi, chúng ta thỉnh giảng."

Khi tới phòng học, âm thanh ngân nga vang:

"O tròn như quả trứng gà

Ô thì đội mũ Ơ già có râu.

O A-a: hai chữ khác nhau

A khác bởi cái móc câu thêm vào.

A Ă Â thì thế nào?....."

Đọc đến đây toàn bộ ngập ngừng, Thảo nghiêm mặt:

"Cô đã bảo các trò bao nhiêu lần rồi, tập trung, tập trung. Cả lớp đọc lại theo cô, ai còn đọc sai, cuối giờ ở lại học bù."

Những đứa trẻ mang vẻ mặt khổ đau, chậm rãi ê a:

"Â đội cái nón Ă đầu trăng treo.

B-b(bờ) L-l(lờ) có thân cao kều

B khác bởi cái chân khoèo mà thôi.

E Ê chị em sinh đôi

Ê đầu đội nón E thời trọc trơn.

Chữ C(cờ) còn dễ nhớ hơn

Chữ O khuyết góc thành luôn chữ C.

Hỏi ai có biết D-d(dờ) Đ-đ (đờ)

Móc dài dính với chữ O là thành."

Quốc trầm giọng

"Cách này ai nghĩ ra?"

Lê Nại vội quỳ gối, đáp

"Thưa Vương gia, cái này hạ quan tự ý sáng tác và chủ trương, mong Vương gia trách tội."

Quốc lúc này mới nhớ Lê Nại theo lịch sử sau này cũng đỗ trạng nguyên, cúi người đỡ dậy, nói:

"Đứng lên đi, cách này rất hay, bản vương không trách mà còn khen ngợi và thưởng ngươi 20 quan. Sau này có thể dùng khen thưởng thúc đẩy sự sáng tạo."

Xong vỗ vai Lê Nại, tiếp:

"Có những người như ngươi với Lương huynh, Quảng Nam từ vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi cũng thịnh vượng."

Lê Nại ngượng ngùng, đáp:

"Cảm tạ Vương gia. Tất cả có được đều do Vương gia, hạ quan cùng Lương huynh chỉ làm theo."

Quốc gật đầu:

"Nhưng sao bản vương không thấy bé gái đi học. Chả nhẽ trường học cấm:

Lê Nại lau mồ hôi giải thích:

"Thưa Vương gia, việc này không có; Vương gia sở dĩ không thấy bé gái là vì các gia đình không cho đi học. Đầu tiên, rất nhiều người vẫn có quan điểm trọng nam khinh nữ: con trai ra ngoài làm lụng kiếm tiền nuôi gia đình, con gái chỉ ở nhà lo việc bếp núc, nâng khăn sửa túi. Thứ hai, con gái lớn lên gả đi cũng là con gái người khác, cho học nhiều tốn cơm tốn gạo. Thứ ba, nam nữ thụ thụ bất thân."

Quốc thở dài, bởi ý tưởng đưa ra là tốt, có đủ luận chứng, nhưng muốn thay đổi trong ngày 1 ngày hai rất khó, cộng thêm hắn không muốn biến mình thành tiêu điểm, nhẹ giọng:

"Vậy thành lập một trường dành riêng cho nữ sinh, chỉ để giảng viên nữ giảng dậy."

Lê Nại đáp:

"Vâng."

P/s: cử mọi người bộ Đại Việt Quỷ Vương cũng viết về thời kỳ này nhưng theo hướng Cung đấu..