Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 11: Tới Diễn Châu

“Thưa Vương gia, chúng ta sắp tới Diễn Châu(phủ Nghệ An).”

Nghe vậy, Quốc sáng mắt, bởi nơi đây chính là hòn ngọc quý Nghệ An, ngoài muối nơi đây có vô số làng nghề đúc đồng có tiếng, nên đời sống có của ăn của để. Đặc biệt, Tri phủ Diễn Châu chính là Triệu Vương Lê Thoan ( - em Hiến Tông, người con thứ 13 được Thánh Tông cực kỳ sủng ái). Quốc hai mắt tỏa sáng:

"Triệu Vương hoàng thúc mặc dù lâu chưa gặp, nhưng bản vương tưởng niệm gấp a. Khoái mã truyền tin, mục tiêu Diễn Châu thẳng tiến."

Trần Long rụt rè:

"Thưa Vương gia, theo pháp luật từ thời Hồng Đức, Vương không thể gặp vương?"

Quốc nhíu mày:

“ Ở kinh thành, đám người hoàng thất không phải mỗi ngày tụ tập, phụ hoàng đâu có trách. Nên Luật pháp với chúng ta vô hiệu.”

Trần Long khom người: “Vâng,”

Dứt lời, cầm Ngọc ấn đi trước. Dù nói gần, nhưng quãng đường cũng rất xa, ai cũng mệt. Nhưng khi trông thấy dòng sông Bùng, đằng sau là thành lớn, âm thanh hoan hô dậy trời. Quốc nhìn Lan Hương:

"chúng ta ngay tại chỗ tu chỉnh. Đợi tin Trần Long truyền lại.”

Dưới mệnh lệnh, lều trại được dựng, nhiều người nhảy xuống sông tắm rửa, đốt bếp nấu cơm. Quốc nhìn Minh Nguyệt:

“Tỷ tỷ nơi đây rong rêu béo khỏe chính là nơi câu cá tốt. Tỷ có muốn không.”

Sở dĩ Quốc lấy lòng vậy, vì đúng như Minh Nguyệt nói, có nàng, an toàn Quốc tăng thêm, khi đi qua mấy rừng rậm, gặp hổ, cũng chính là nàng cùng Đại Lâm, Trần Long phối hợp tiêu diệt, giảm thương tổn về người. Đang ngáp ngủ, nghe vậy, Minh Nguyệt khinh thường, vỗ một ấn, một con cá lên bờ, Quốc sắc mặt hơi đen lẩm bẩm:

“không thú vị.”

Xong ngồi xuống buông cần, nhưng thời gian thật lâu vẫn không có cá, Lan Hương ngồi bên, an ủi:

“ Vương gia, dòng nước quá lớn. Chúng ta sang đoạn kia câu, khả năng cao hơn.”

Quốc gật đầu, nhưng 1 lúc không được, mà Minh Nguyệt rãnh rỗi mới vận động, nhưng rỏ đã đầy, nhìn Quốc khinh bỉ:

“Cá có, chúng ta nướng xiên ăn.”

Quốc sắc mặt càng đen thêm, đúng lúc này bên bụi cỏ, có 1 con ếch nhảy ra, Quốc vội vồ lấy, cười:

“Haha. Không uổng công, bản vương lườm rau gắp thịt. Hôm nay có thịt ếch ăn.” Minh Nguyệt khinh thường, cười:

"Lừa mình dối người!"

Quốc đắc ý:

"Nam nhân khoái hoạt liền là đơn giản như vậy!”

Xong để Đại Lâm làm. Còn bản thân tìm một chỗ bóng cây, nằm xuống đồng cỏ. Một lúc cá chín, QUốc bị hương thơm hấp dẫn, cầm lấy xiên cá từ tay Lan Hương đưa qua, cắn một miếng:

“Rất tốt, ăn thôi.”

Ăn uống lo, Quốc dứt khoát cởi quần áo ra, chỉ mặc một đầu quần ngắn, dựa vào gốc cây. Một đường theo hầu, lưu dân đối dáng vẻ như vậy của Quốc đã sớm quen, nhiều người còn học theo. Đúng lúc Quốc đang buồn chán thì một đám trẻ con chạy tới, nói:

"Vương gia, có thể còn cho chúng ta kể chuyện sao?"

Quốc lắc đầu:

"Bản vương trăm công nghìn việc, nơi nào có thời gian kể cho các ngươi nghe cố sự?"

Một đứa bé đánh bạo:

"Vương gia. Ngươi hôm qua không phải đáp ứng chúng ta, hôm nay sẽ tiếp tục nói."

Quốc khoát tay:

“Muốn bản vương kể đúng không, bắt được 50 cân cá, đêm nay bản vương liền kể cho ngươi cố sự.” Đám trẻ vui vẻ reo hò:

"Vương gia, giữ lời nói!"

QUốc hừ lạnh:

"Bản vương lời hứa ngàn vàng!”

Lời còn chưa xong, cả đám đã phù phù nhảy tới vào trong lòng xông. Tưởng thanh tĩnh, thì Trần Long trở lại, rụt rè:

"Vương gia.”

Quốc hừ lạnh

"Có chuyện mau nói, chớ nói nhảm nhiều như vậy."

Đại Lâm rút trong ngực 1 phong thư, nói:

"Triệu Vương gửi người.”

Quốc gật đầu tiếp nhận, nhẹ giọng thì thầm:

"Mặt trời mọc ở đằng Đông/ Chân lý ngàn năm không đổi/Nước mạnh khuân phải nghiêm/Bài học lịch sử còn đó.”

Quốc nhíu mày không hiểu, bởi trong mắt muội muội hắn là tài hoa bộc lộ, nhưng hắn tự biết, toàn bộ đó là đạo văn. Bên cạnh Minh Nguyệt nói:

“Hắn không muốn nhìn thấy đệ. Luật lệ còn đó, không dám trái.”

Quốc hừ lạnh:

“Chết tiệt, dám bảo bản vương cút.”

Đại Lâm nói:

“Vương gia, có cần tiểu nhân đi xử.”

Quốc trầm ngâm lúc:

“Hừ, bản vương sẽ để hắn phải tự ra đón. Toàn bộ xuất phát.”

Đám người gật đầu, nhanh chóng lao tới thành Diễn Châu. Nửa tiếng sau, hơn hai nghìn bách tính quần áo tả tơi xuất hiện ở trước cửa thành, lập tức binh lính đang canh giữ giật mình. Trần Hà – đứng đầu canh gác, vội lệnh:

“Xua đuổi chúng sang bên, Ba người ra tìm hiểu theo tình hình ra sao?”

Rất nhanh bá người cưỡi ngựa đi ra. Quốc đánh ánh mắt, Đại Lâm cùng Trần Long nhanh chóng tóm được ba tên này, Quốc sắc mặt kinh sợ:

“Bay đâu, có kẻ muốn ám sát bản vương!"

Đám lưu dân không rõ, lập tức bao vây bảo vệ xung quanh Quốc, vớ bất kì vật dụng làm vũ khí, ánh mắt sắc nhọn. Quốc trong lòng ấm áp, Trần Hà thấy tình thế không ổn, quát:

"Đóng cửa thành! Nhanh đóng cửa thành!"

Cửa thành nặng trịch khéo lại, binh lính kéo căng cung, Trần Hà hét:

"Kẻ đến là ai, mau báo tên, không giết bất luận tội.”

Quốc dưới sự nâng đỡ của Đại Lâm đi xuống xe, chỉ vào ba tên thám mã đang bị trói, hô:

"Là ai phái các ngươi tới mưu sát bản vương? thích khách đã bị bắt , các ngươi mau khai kẻ chủ mưu, bản vương sẽ tha mạng.”

Trên cổng thành Trần Hà ngẩn ra liếc nhìn xung quanh, Trong lòng ngổn ngang “Mưu sát? Tại sao ba tên thám mã lai biến thành thích khách? Còn Bản vương”, Quốc thấy Trần Hà im lặng, tiếp:

"Hừ, người đâu mau gọi Tổng chánh sứ tới. Bản vương muốn đem binh bắt lấy toàn bộ. Bản vương thế nhưng là đương triều hoàng tử, chưa bao giờ có thể chịu nhục thế này.”

Đại Lâm vội giơ cao Chiếu chỉ phong của Hiến Tông cùng ấn tín Thông Vương phủ lên, xong quỳ xuống:

“ Tiểu nhân liều mạng, cũng muốn bảo vệ Vương gia chu toàn. Trần Long, mau cầm ấn tín đi gọi Tống chánh sứ tới.”

Trần Long đón lấy, quay ngựa phóng đi. Quốc đánh ánh mắt khen ngợi, quả nhiên đi theo hắn nhiều, bản thân diễn kỹ cũng học được. Trần Hà càng nghe càng oang oang. Bởi ở thành Diễn Châu có thể xưng là Vương gia chỉ có Triệu Vương. Lúc này Lan Hương cũng nhảy ra, phẫn nộ:

"Các ngươi thật to gan lớn mật, thế mà ý đồ hành thích Thông Vương! Các ngươi là muốn mưu phản mà!"

Trần Hà vội quỳ xuống:

“Vương gia......chúng thần thật không dám mưu phản. Thông Vương, ngươi chắc là hiểu lầm, ba vị này chính là cửa thành thủ vệ, cũng không phải thích khách.”

Lan Hương tiếp:

"Nhân chứng vật chứng ở đây, Ngươi còn nghĩ ngụy biện mà! Đợi lính tới, thì ngươi ở nhà giam giải trình. Tổng binh sứ sắp tới.”

Trần Hà vội vàng nói,

"Vương gia, vương gia, đây là hiểu lầm a...”

Quốc mỉm cười:

“Đánh người chạy đi không đánh người chạy lại, mở cửa thành, bản vương vào, ngươi nếu giải trình được, bản vương sẽ tha.”

Như người sắp chết vớ được ngọn cỏ, Trần Hà vội sai người mở cửa, tự mình ra tiếp đón, toàn bộ quỳ sụp:

“Mong Vương gia xem xét, chúng hạ quan một lòng vì triều đình, cũng không nghĩ dám mưu phản.”

Quốc lắc đầu:

“Đứng lên đi. Cây ngay không sợ chết đứng, Ngươi giải trình với quan phủ.”

Trần Hà run run, đám người Đại Lâm đi theo, nhưng đám lưu dân định đi vào, Trần Hà cho người ngăn cản, nói:

“Thưa Vương gia, lưu dân không thể vào trong thành.”

Quốc trầm ngâm, đúng là lưu dân đi theo nhiều, tốt xấu lẫn lộn, hắn cũng chưa có thời gian tra, vạn nhất trà trộn vào thành gây chuyện, vậy liền khá là phiền toái, nói:

“Ngươi bố trí toàn bộ ở ngoài, nấu cháo cứu an.” Xong nhìn cửa nha môn xa, nhếch mép:

“Triệu Vương a, bản vương sẽ để ngươi phải xuất huyết a. Đại Lâm, Trước tìm chỗ nghỉ ngơi.”..