Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 10: Bão

"Vương gia. . ."

Quốc thở dài:

“Trịnh Long đâu.”

Trịnh Long vội chạy tới:

“ Thưa Vương gia, tiểu nhân có mặt, không biết người có gì phân phó."

QUốc nói:

“Trước làm phòng dịch, căn dặn toàn bộ dùng khăn vải che lại miệng mũi. Đào hố chôn thi thể, đổ vôi, tuyệt đối không nên đụng nước lã, càng không thể uống nước lã. Nếu là phát sinh Ôn Dịch, chúng ta tất cả mọi người đến nằm tại chỗ này đi."

Trầm ngâm tiếp:

“Phụ nữ, để các nàng tìm 1 vùng rộng thoáng, uống nước suối, ăn lương khô. Những người còn lại, toàn bộ ở đây đào phế tích cứu người.”

Trịnh Long đáp:

"Vâng, tiểu nhân, nhất định giao phó xong."

Quốc thấy Minh Nguyệt vẫn ngồi trên xe, nói:

"Tỷ tỷ, nếu không ngươi cũng lên đi theo mọi người?"

Minh Nguyệt cười:

"Ta có thể không có yếu đuối như ngươi nghĩ."

Dứt lời cầm một khối khăn tay trắng, che lại miệng mũi, đi tới một khối phế tích trước mặt, tay nhẹ nhàng nâng lên một khối đá cao ước chừng nửa người ném đi, sau đó đôi bàn tay ở giữa, ôm lấy một hài nhi đang khóc nỉ non. Trịnh Long chạy chậm qua, vội vàng tiếp đến trong ngực của mình. Tiến hành chăm sóc. Chứng kiến cảnh tượng, cả đám người líu lưỡi. Đúng là phụ nữ không thua đấng mày râu a. Quốc sớm biết lên không quá bất ngờ. Thấy Lan Hương, vẫn ở bên mình, nhíu mày:

"Các ngươi ở đây làm gì, nên núi tránh nạn”

Lan Hương lắc đầu:

"Vương gia không đi, chúng ta cũng không đi.”

Quốc thở dài:

“Vậy tự chiếu cố tốt mình. Đây là cứu người, không phải đùa giỡn.”

Lan Hương gật đầu, những trai tráng bắt đầu xuống xe, theo nhiệm vụ mà làm. Quốc cũng không ngoại lệ, may mắn bão đã đi qua, trời sáng, nhưng đối mặt với khắp nơi là mùi hôi thối, Quốc dù đã che miệng, nhưng cũng không nhịn được nôn mửa. Lan Hương nhấc thi thể ném vào hố xong, vội vã dùng cồn sát khuẩn cùng lau tay, chạy lại:

"Vương gia, người nghỉ ngơi đi, loại chuyện này, vẫn là chúng tiểu nhân đi làm.”

Quốc cũng không phải sính mạnh, gật đầu an vị lên xe. Nhìn toàn cảnh, Quốc trầm tư, bão hắn trải qua, cũng từng đi cứu trợ miền trung, nhưng đều sớm có dự báo thời tiết, sớm rút lui khỏi vùng nguy hiểm, nên cảnh tượng địa ngục trần gian này chưa từng thấy. Nhìn tiếng khóc thảm thương, Quốc lòng nhói đau vô cùng.

*

Đến chiều, khi hầu hết xác được chôn cất, người bị thương và đói được cứu chữa, thị vệ đi huyện nha thông báo cũng trở về, phía sau đi theo 1 đám người, trong đó có 1 người là Trị Huyện. Vừa nhìn thấy Quốc, vội quỳ xuống:

“Hạ quan xin ra mắt Vương gia.”

Quốc nói:

“Bão mấy ngày nay, sao nơi đây không cứu.”

Văn đáp:

“Thưa Vương, bão qua, nơi nào cũng bị, Ngọc Sơn đã tương đối nhẹ, nên hạ quan cứu trợ vùng bị năng hơn. có thể phái người đều phái đều phái đi hết, lúc này quả thực không người có thể dùng, xin Vương gia thứ tội."

Dứt lời khóc rống. Quốc nhíu mày:

“ Mỗi nơi đều có doanh trại, sao không điều quân ra.”

Tri Huyện run giọng đáp:

"Thưa Vương gia, hạ quan đã đệ trình Đô tổng binh sứ đại nhân, nhưng chưa có mệnh lệnh, nên không dám cử?”

Quốc tiếp:

“ Hắn phúc đáp sao?”

Trị Huyện đáp:

"Đô tổng binh sứ đại nhân nghĩ sao, hạ quan cũng không dám suy đoán.”

Quốc thở dài:

“Nhân thủ không có, lương thảo cứu trợ cũng nên có?"

Tri Huyện lắc đầu:

"Quốc phủ rỗng tuếch, Hạ quan đang liên lạc các nơi nhờ họ cứu giúp, nhưng tựa như muối bỏ biển. Giờ chỉ đợi bên trên.”

Quốc không nói thêm lời, tâm bên trong thật là nói không hết thất vọng. Người của Thông Vương phủ cùng với những bách tích xung quanh, dùng chỉnh một chút ba ngày thời gian, cuối cùng tại phế tích bên trong móc ra ngoài 72 người, có người già, có trẻ em, nhưng cũng quá trễ. Quốc cũng từ bỏ cứu, dù sao khó ai có thể nhịn được quá nhiều ngày. Quốc ngồi trên xe ánh mắt buồn rầu, còn Trịnh Long gần như bác sĩ duy nhất, ánh mắt đỏ ngầu, nằm bên giường ngủ. Lan Hương bưng 1 bát cháo tới, nói:

“ Vương gia mời người ăn.”

Quốc gật đầu trầm tư:

“Chúng ta đã làm hết mình, không thẹn với tâm. Đợi quan binh không biết bao giờ, lưu lại cũng vô ích, Ngươi lưu một nửa lưng thực cho bọn hắn. Hazz, thêm mỗi người ba lượng bạc, sau đó chúng ta tiếp tục xuất phát."

Đại Lâm chắp tay:

"Đúng."

Quốc nhìn đứa bé trong tay Minh Nguyệt nói:

“Đệ đã để người nghe ngóng xem hắn có hay không thân thích, hoặc là có hay không mong muốn thu dưỡng, chúng ta cho thêm điểm bạc."

Minh Nguyệt hừ lạnh:

"Xem ở tiền phân thượng, bọn hắn khẳng định tranh nhau thu dưỡng, nhưng ngày mai khẳng định liền bỏ, làm tốt lại trở thành ác.”

Quốc trầm ngâm: "Vậy làm gì?”

Minh Nguyệt nói:

"Chúng ta thu lưu, coi như đến Quảng Nam làm chút việc vặt.”

Rất nhanh, những người trong Vương gia đã trở lại, Tới trưa, đoàn xe xuất phát, nhưng đi được 1 đoạn, phía trước đông nghịt người. Đại Lâm dẫn hộ vệ xông lên:

“Các ngươi đây là muốn lấy oán báo ơn ư.”

Toàn bộ cúi đầu:

"Gió lốc đột kích, tài sản toàn bộ bị phá hư. Chúng thảo dân biết Vương gia đi Quảng Nam, nguyện ý đi theo vương gia, giúp vương gia xây dựng, Mong rằng Vương gia đáp ứng."

Quốc đáp:

"Triều đình tự có phép tắc, tự sẽ cứu tế, trợ cấp ngươi cấp, an tâm chờ đợi.”

Nói xong có chút ngại. Dù thời Hồng Đức thịnh thế qua, nhưng mấy năm nay mất mùa, đợi triều đình đến bao giờ, đây là thời phong kiến chứ không phải hiện đại. Mặt khác, mấy nay trì hoãm, lương thực hao, hắn không phải nhẫn tâm, nhưng đi theo, sợ rằng kéo cả mạng nhỏ. Hắn nhân từ chứ không phải thánh mẫu. Đám người dường như hiểu ra, đáp:

"Vương gia yên tâm, chúng thảo dân đã theo phế tích bên trong tìm ra tài vật, một đường không có cần Vương gia hao tâm tổn trí. Chỉ xin Vương gia đáp ứng chúng thảo dân đợi đến Quảng Nam đằng sau có thể xây nhà mà ở, phạt rừng khai hoang."

Quốc trầm ngâm:

"Quảng Nam nóng ẩm chi địa, mấy người các ngươi có biết?"

Mấy người vẫn cúi đầu, QUốc thấy quyết tâm, thở dài:

"Tùy cho các ngươi đi."

Đội xe tiếp tục tiến lên, một đường đều là đổ nát thê lương, rất nhiều nơi các gia đình mười không còn một, Quốc thậm chí cũng không có nhìn thấy có bốc khói ống khói.

Trận này bão thực sự quét ngang vô số, người chết rất nhiều. Quốc muốn lờ nhưng thực không đành lòng, tới mỗi nơi dừng lại 1 ngày, nấu cháo cứu trợ, giúp đào hố chôn tránh bệnh dịch. Hành trình kéo dài, khiến lương và bạc cũng vơi rất nhiều. Tới khi qua được khu vực bị bão tàn phá đã là nửa tháng sau, lương còn 1 nửa. Đổi lại phía sau thật dài lưu dân, nhìn đám người đói khổ vẫn vui cười, Quốc xót của muốn giận cũng không giận được. Lòng nhớ tới câu: “Dân thanh hóa, ăn rau má, phá đường tầu.”, nghẹn ngào không thôi...