Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 12: Triệu Vương Lê Thoan

“Vương gia, không ổn rồi. Thông Vương nói bản thân bên ngoài bị ám sát, tên lính canh sợ hãi, xin ý kiến.”

Lê Thoan ngồi dậy, hừ lạnh:

“Trời sập còn có bản vương chống, chậm rãi kể lại đầu đuôi.”

Quản gia gật đầu, tường thuật từng tí một, Lê Thoan nghe xong cười:

“Có tài, chả nhẽ trước đây hắn đại trí giả ngu. Ngươi đâu chuẩn bị cùng bản vương đi đón tiếp.”

*

Khi đoàn người Quốc đang chuẩn bị tìm phòng nghỉ thì Lê Hiền bước tới:

“Tham kiến Vương gia, tiểu nhân là người trong phủ Triệu Vương, mời Vương gia tới phủ chơi.”

Quốc gật đầu, cho xe ngựa chuyển theo. Khi thời gần, đã thấy Triệu Vương tự mình nghênh đón, nhếch mép:

“ Vừa nhìn đã không phải là người tốt lành gì. May mắn bản vương cũng không phải người tốt. Xem mèo nào cắn mèo nào?”

Minh Nguyệt ngồi trong xe, nghe xong, đầu đầy hỏi chấm. Khi xe ngựa chưa tới bậc thang, không để Triệu Vương đi xuống, bước xuống, chắp tay hành lễ:

“Hoàng thúc, đã lâu không gặp:

Triệu Vương cười:

“Hoàng điệt khách khí, đi đường mệt, mời.”

Khi cả hai an vị, Quốc nói:

“Dù tại Đông Kinh xa xôi, hoàng điệt vẫn nghe danh hoàng thúc, phụ hoàng nhiều lúc tán thưởng tài hoa của người, thiên hạ sĩ tử đều ngưỡng mộ uy danh của ngài. Đặc biệt là hai câu cuối bài Tự Thuật.”

Xong ngâm:

“Thử hồi nhược đắc sơn trung tể/Tá ngã kinh luân chuyển hóa ki(Hồi ấy giá được người trong núi/Giúp tớ kinh luân chuyển máy trời.) (- thơ Nguyễn Văn Thuyên) Diệu a, diệu! Nhất định có thể nói là thiên cổ tuyệt xướng...”

Không đợi Quốc nói tiếp, Triệu Vương đánh gẫy:

“Hoàng điệt, bài thơ đó hoàng thúc thật không viết qua.”

Bởi nhận chính là phản nghịch. Sơn Trung Tể(Tể Tướng trong núi), dùng điển tích về Đào Hoàng Cảnh thời Lương, có tài nhưng không ra làm quan ở ẩn trong núi, vua có việc cần phải vào hỏi. Quốc gãi đầu:

"Không phải hoàng thúc viết? Nhưng trên đường tới đây, hoàng điệt nghe người truyền xướng rất nhiều, hỏi thăm ai cũng nói là hoàng thúc viết.”

Triệu Vương ánh mắt sắc nhọn nhìn qua:

"Ý hoàng điệt là những này thi từ là từ bên ngoài nghe được?"

Quốc gật đầu, xong nhìn sang kinh ngạc:

“Chả lẽ hoàng thúc coi là những này thi từ là hoàng điệt sở tác sao?"

Triệu Vương chăm chút nhìn biểu lộ của Quốc, muốn từ đó nhìn ra nói dối hay không, nhưng thật không phát hiện. Còn Quốc sở tác, căn bản không có khả năng. Bởi dù ở xa, nhưng tai mắt ở Đông Kinh vẫn còn, Quốc nổi danh bất nhập học, hắn đều biết. Nhưng thi từ bên ngoài nghe, chả nhẽ có người dùng danh nghĩa của hắn làm những thi từ hãm hại tại hắn? Triệu Vương trầm ngâm, sau đó giương cao chén rượu, nói:

"Hoàng thúc kính ngươi một ly!"

Dứt lời uống một hơi cạn sạch. Quốc cũng gật đầu uống cạn đặt xuống, đáp:

"Đa tạ hoàng thúc! Mà hoàng thúc, người biết không, khi hoàng điệt nhìn thấy thi từ đằng sau vô cùng hưng phấn. Đang tính sắp xếp người trình lên phụ hoàng, khiến người cao hứng một phen! Hoàng thúc, vẫn là hoàng thất kiêu ngạo."

Triệu Vương bị dọa sắc mặt trắng bệch:

"Không, không, hoàng điệt, vẫn là không cần trình cấp Thánh Thượng tốt..”

Quốc sắc mặt nghi hoặc:

"Vì cái gì? Hoàng điệt mặc dù chỉ là sơ lược, nhưng là những này thi từ viết tốt xấu là biết đến! Hoàng thúc tuyệt đối không nên tự coi nhẹ mình!"

Nhìn sắc mặt Quốc chân thành, Triệu Vương chắc chắn Hoàng điệt này là kẻ ngu học, và càng ân hận, vì sao hồi xưa mình hiếu thắng vậy. Thân thiết lôi kéo Quốc tới chính mình bên cạnh, mặt tươi cười:

"Hoàng điệt, bệ hạ trăm công nghìn việc, há có thể để ý những điều nhỏ nhoi này.”

QUốc lắc đầu:

"Vậy không được,. Tốt như vậy thi từ không thể truyền khắp thiên hạ, chẳng phải đáng tiếc?"

Triệu VƯơng nắm chặt tay giữ cho mình bình tĩnh, tiếp:

“Hoàng điệt, Hoàng thúc giờ có tuổi, căn bản cũng không quan tâm những này hư danh. Hy vọng Hoàng điệt có thể thỏa mãn Hoàng thúc.”

Quốc sắc mặt khó xử, trầm tư:

“Không dối gạt hoàng thúc nói, lần này rời khỏi Đông Kinh, hoàng điệt không vui. Từ nơi xa hoa, chuyển tới khu nóng bức, thật sự là đòi mạng.”

Triệu Vương gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, quá đề cao rồi:

"Đây là tự nhiên."

Quốc tiếp:

“ Đi tới đây, gặp những cơn lốc xoáy, chút nữa hoàng điệt mất mạng. Trên đường đi, một mực đang nghĩ lấy làm sao lấy phụ hoàng vui vẻ, để phụ hoàng hồi tâm chuyển ý."

Nói xong, nước mắt lã chã rơi. Phía sau, Lan Hương, Đại Lâm há hốc mồm. Triệu Vương luống cuống chân tay:

“Đừng khóc hoàng điệt.”

Quốc ôm lấy bả vai Triệu Vương, lau nước mắt trên áo:

"Phụ hoàng không thích hoàng điệt, mọi người đều biết. Hoàng điệt muốn tìm chút gì mới lạ, nhờ hoàng muội cùng mẫu phi nói với phụ hoàng cho cơ hội trở về. vốn tưởng có thi từ, mà hoàng thúc nói vậy. Lần này, Hoàng điệt chết chắc rồi.”

Triệu Vương hiểu, trong lòng dần dần mất đi đề phòng, đúng là con nít, không chịu khổ sao làm được đại nghiệp, cười:

"Thì ra là thế, bực này việc nhỏ. Hoàng thúc nơi đây không giàu có, nhưng cũng có thể giúp. Hoàng thúc giúp hai vạn lượng,”

Quốc phẫn nộ:

"Hoàng thúc, hoàng điệt nói như vậy nhiều, chẳng lẽ là vì tiền. Hoàng thúc đừng xem thường người, dù nghèo nhưng hoàng điệt vẫn có thể cầm ra được 8 vạn lượng.”

Dứt lời sắc mặt bi phẫn uống cạn chén. Triệu Vương cảm thấy quả nhiên có tiền mua tiên cũng được, cười:

“Hoàng điệt chớ nóng giận, hại thân thể. Nghe Hoàng điệt nói thế, Hoàng thúc vét toàn kho giúp hoàng điệt 10 vạn lượng.”

Quốc lảo đảo chân tay, nói: “Thật.”

Triệu Vương đáp:

“Tự nhiên.”

Quốc trầm tư một lúc, lắc đầu:

“Như vậy không được. Sao có thể dùng tiền. So với 10 vạn lượng. Hoàng điệt vẫn cảm thấy hoàng thúc thi từ tốt hơn."

Nghe vậy, Triệu Vương cắn răng:

“Hoàng điệt, đừng từ chối. Hoàng thúc đưa 15 vạn lương, coi như góp thêm để thể hiện lòng trung với Thánh Thượng.”

Rất nhanh hầu nhân đưa lên các hòm, Quốc nhìn thấy, sáng mắt, gật đầu:

“Cảm ơn hoàng thúc.”

Triệu vương thở dài:

“Mà hoàng điệt, chuyện thích khách vừa nãy là sao.”

Quốc cười:

“mấy nay đi đường vất vả, hoàng điệt có chút xúc động. Vừa đám gia nhân điều tra, hoá ra chỉ là thám mã, hiểu lầm.”

Xong ôm Triệu Vương, tiếp:

“Đã để hoàng thúc chế giễu, mọi việc hôm nay chỉ có có trời biết, đất biết và hai chúng ta biết.”

Triệu Vương gật đầu, thăm dò:

“Mà thi từ hoàng điệt nghe nơi nào nói.”

Quốc sớm lường cười:

“ở Trấn Nga Sơn, một thư sinh, nhưng lúc muốn quay về, không ngờ nơi đó bão quét qua. Thật muốn đưa người đó tới cho hoàng thúc. Hiểu được thơ, là bạn tri kỉ.”

Triệu Vương nhíu mày, nhưng cũng không nghi ngờ Quốc vì hình tượng Quốc đã hạ thấp, nói;

“Không biết, hoàng điệt nhớ vị trí ở nơi đâu không. Hoàng thúc, muốn tới giúp.”

Nơi đó đã xoá xổ, Quốc chẳng lo, nên miêu tả chi tiết, bên cạnh Lê Hiền chăm chú. Đêm khuya, Quốc say vẫn không muốn đi, Triệu Vương nhíu mày, tươi cười nói:

“Diễn châu tuy hẻo lánh, nhưng thứ vui cũng có. Đặc biệt Phong lâu giai nhân đẹp vô cùng.”

Quốc thở dài:

“Hoàng điệt cũng muốn đi vui thú, không muốn quấy nhiễu hoàng thúc, tránh điều tiếng không hay tới tai phụ hoàng, nhưng lương và ngựa còn chưa tốt, không có lòng để làm việc khác.”

Triệu Vương đáp:

“Hoàng thúc chuẩn bị 200 ngựa, cùng mười cỗ xe lương. Chúc Hoàng điệt bình an.”

Nghe thế, Quốc say tí bỉ dưới sự dìu dắt của Đại lâm trở về. Nhìn xe ngựa đi xa, Triệu Vương thở dài:

“Mai điều tra rõ. Bản vương không muốn mối họa tiềm ẩn. Mà Mai hỏi bảo bản vương đổi bệnh, đêm nay đi lên núi cầu thuốc.”

Lê Hiền gật đầu.

*

Lúc này trên xe, quốc đâu còn có vẻ như vậy, nhìn số bạc cười lúc lắc, Minh Nguyệt ngáp:

“Ngươi liền như vậy ưa thích tiền?"

Quốc đắc ý nói:

"Sai, sai, đâu chỉ ưa thích tiền. Quả thực là xem tài vật như mạng!"

Minh Nguyệt nghi hoặc:

“Mà thi từ bên trong là đệ biên.”

Quốc lắc dầu:

“Là bản vương sớm để Lê Đào nói. Haha.”

Minh Nguyệt thở dài:

“muội ấy tài năng hiếm thấy, còn đệ ngược lại có chút nhanh trí, bất quá ngược lại không dùng tại chính chỗ.”

Quốc bĩu môi...