Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 7: Tiệc rượu

“Đại Việt dưới thời Thượng hoàng và phụ hoàng phát triển vượt bậc. Nhưng chúng ta không thể buông lỏng, cần cố gắng nhiều hơn, để đất nước ngày thêm rực rỡ, xứng đáng với xương máu các bậc tiền nhân đã ngã xuống.”

Dứt lời, uống cạn, Quốc cũng nâng lên, nhưng uống được nửa đặt xuống, Lê Tuấn ngồi bên nhíu mày:

“Tứ đệ, sao không uống hết, hay là khinh thường ba chúng ta.”

Quốc lắc đầu:

“Thưa hoàng huynh, ngày kia khởi hành, mà còn nhiều việc phải chuẩn bị mà chưa xong, nên hoàng đệ xin phép uống ít một chút.”

Lê Thuần nói đỡ:

“Tiên tửu nồng độ nặng, tửu lượng tứ đệ ai cũng rõ, uống được tới đâu hay tới đó, chúng ta cũng đừng ép buộc.”

Lê Tuấn nhíu mày:

“Việc đó hoàng huynh rõ, nhưng bữa tiệc hôm nay mục đích là chúc mừng tứ đệ, tứ đệ không uống nhiều thì ít cũng ba chén, tránh cho mất vui.”

Quốc thở dài trong lòng, cúi đầu:

“Nghe lời hoàng huynh, hoàng đệ thấy thẹn, vậy hoàng đệ tự phạt một chén.“

Chén tạc, chén thù, dần dần bình rượu đã với 1/3, Quốc ngất ngưởng tựa đầu bên An Vương, cười:

“Đại huynh văn thao võ lược, tài năng xuất chúng, với có tấm lòng độ lượng. Ngôi vị Thái Tử không thuộc về đại huynh, thì không ai xứng nữa.”

Lê Tuấn cùng Lê Thuần bất động thanh sắc, nâng lên chén, cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Lê Tuân trong lòng vui, nhưng vội lắc đầu:

“Ngôi vị Thái Tử, Phụ Hoàng ắt có cân nhắc. Chúng ta đừng nhắc đến vấn đề đó nữa.”

Xong cầm bên hông, một hộp gỗ, tiếp:

“Hoàng đệ sắp đi xa, hoàng huynh tới chùa Thiên Mụ, cầu được tấm bùa bình an tạc trên ngọc châu, chúc hoàng đệ một chuyến thượng lộ bình an.”

Quốc vội cảm tạ. Lê Tuấn, Lê Thuần cũng đưa lên lễ vật, nhìn thứ bên trong, Quốc khẽ hài lòng, cảm thấy trận rượu đáng giá.

*

Xong xuôi, nơi ghế thủ toạ An Vương đột nhiên đưa tay lên cao, vỗ thành tiếng. Từ phía sau rèm trúc, một nhóm ca kỹ dung nhan diễm lệ bước ra. Tiếng nhạc ngân nga vang, những thân hình uyển chuyển động. Những cánh hoa được tung lên, ở trung tâm một cô gái mặc bộ bạch y trắng sáng, bất thình lình xuất hiện, trông giống như là tiên nữ. Bốn người vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi:

“Hay! Hay!”

Một lúc, Quốc đứng lên, lảo đảo, nói:

“Hoàng huynh, hoàng đệ say xin phép về trước.”

An Vương gật đầu:

“Cũng muộn rồi, chúng ta còn nhiều dịp hội ngộ, mà hoàng đệ say rồi, để hoàng huynh sai người đưa về.”

Quốc lắc đầu:

“Xe ngựa đã ở bên ngoài. Hoàng đệ không lỡ phiền hoàng huynh.”

An Vương định muốn nói tiếp, thì Lê Thuần đáp:

“Đại huynh ngồi uống tiếp. Còn Tứ đệ để hoàng đệ đưa về, phủ của hai bọn đệ khá gần.”

An Vương nhìn một bên, Lê Tuấn còn đang ngất ngưởng, uống từng chén, thở dài:

“Ừm. Cẩn thận.”

*

Trên đường đi ra ngoài, Lê Thuần vỗ vai:

“Còn sớm, chúng ta qua Trà Lâu ngắm cảnh được chứ.”

Quốc nhìn ánh mắt Lê Thuần đầy chân thành, gật đầu. Rất nhanh, hai người tới nơi. Khi trà và bánh ngọt được bầy lên, trong gian phòng chỉ còn hai người, Lê Thuần cười:

“Tứ đệ, lần nữa hoàng huynh chúc mừng hoàng đệ.”

Quốc thở dài:

“Quảng Nam là địa phương như thế nào, hoàng huynh biết rõ. Thôn nghèo, man di cùng tù phạm cướp bóc rất nhiều. Nói là 6 năm tốt có thể về, nhưng nếu không tốt, sợ là hoàng đệ cả đời cũng chẳng về được?”

Lê Thuần đem khuy áo giải khai, thoát giầy, gác chân lên ghế, đáp:

"Hoành huynh lời nói đều là thật, tựa như vàng không sợ lửa.”

Nói xong nhấp một miếng trà, tiếp:

“Quảng Nam khó khăn nhưng là một tấm giấy trắng, thích viết như thế nào, thì viết.”

Quốc giật mình, bởi ý này của Lê Thuần giống suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn tỏ vẽ nghi hoặc, hỏi:

"Hoàng huynh, lời này hoàng đệ thật không rõ."

Lê Thuần cười:

"Hoàng đệ biết tại sao đời Trần, lại duy trì chế độ Điền trang với Hoàng tộc?”

Quốc đáp:

"Điền trang đẩy nhanh quá trình phong kiến hóa về quan hệ sản xuất, thúc đẩy sự phát triển nông nghiệp. Đồng thời, với quyền tự chủ và tập quyền, nên khi chiến tranh, chúng sẽ trở thành căn cứ kháng chiến, cơ sở độc lập. Điền trang gắn liền với quá trình dựng nước và giữ nước. Nhà Trần có thể ba lần đại bại quân Mông - Nguyên, công rất lớn ở chế độ này.”

Lê Thuần gật đầu:

“Ừm, nhưng bất cập rất nhiều, khi triều đình không thể thu được thuế, khoét sâu quan hệ giầu nghèo. Điền Trang là con dao hai lưỡi. Chính vì vậy, Thái Tổ sau khi lên ngôi, đã chuyển từ Điền Trang thành Đồn Điền ( - kẻ khai thác là bất kể ai. Nhưng ruộng khai hoang phải kê biên, nộp thuế. Người được hưởng không được bán, chỉ được chuyển quyền cầy quốc. Quan chức do nhà nước bổ nhiệm trực tiếp), nên việc được cử tới Quảng Nam, phong đất nơi đó, chính là ngoại lệ.”

Quốc trầm ngâm, Lê Thuần tiếp:

“ Nói câu đại nghịch bất đạo, phụ hoàng già rồi. Thế đạo muốn thay đổi. Hoàng huynh vốn không muốn tranh nhưng bị ép phải tranh, bởi ngôi vị không thể để đại ca cùng nhị huynh làm được. Đại huynh đa nghi, Nhị huynh cay nghiệt thiếu tình cảm. Nếu hai người đó lên, bách tích sẽ lầm than, hoàng thân quốc thích bị diệt sát. Hoàng huynh sức khoẻ yếu, có thể tranh được hay không cũng không rõ, khi đó hoàng đệ phải thay hoàng huynh.”

Dứt lời, chậm rãi từ từ xỏ vào giày:

“Lời hôm nay, hoàng đệ không nghe cũng chết trong lòng.”

Quốc cúi đầu:

“Cung tiễn hoàng huynh.”

Nhìn bóng người đi, Quốc trầm ngâm, chả lẽ đây là lý do Hiến Tông sau chọn Tam ca kế vị. Và cai trị chưa tròn năm, nhưng lịch sử lại đánh giá cao vô cùng. Mang ý nghĩ miên man, Quốc về tới phủ.

*

Sáng hôm sau, Quốc dậy muộn, vừa uống xong cốc sữa, thì quay lưng đã thấy Đại Lâm phía sau, khẽ vỗ vỗ bộ ngực, cau mày:

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đi đường nên có chút âm thanh? Hay ngươi muốn bản vương chết, ngươi mới vừa ý?”

Đại Lâm cúi đầu

"Vương gia....Tiểu nhân không dám...”

Quốc nhíu mày:

"Mà ngươi không tốt dưỡng thương, chạy ra đây làm gì? Nếu để cho Cẩm Y Vệ phát hiện, thật không dễ giải thích? Ngươi muốn chết thì tự chết, đừng cho bổn vương thêm phiền.”

Đại Lâm đáp:

"Vương gia, ngươi yên tâm đi, tiểu nhân thân thế đã tốt.”

Quốc tự nhiên không tin tưởng, cười:

"Không có bệnh liền bật ra hai lần bản vương xem.”

Đại Lâm gật đầu, nhảy hai cái, Lan Hương vừa tới, nhịn không được che miệng cười. Đại Lâm nói:

"Vương gia, tiểu nhân thật tốt đây..”

Dứt lời, mặt đỏ bừng, nén trận ho. Quốc thở dài:

"Vậy chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát, cho dù sớm chớp bão bùng, chúng ta vẫn phải đi.”

Đúng lúc này, Lan Hương chạy lại:

“ Thưa Vương gia, nương nương phái người truyền lời, tuyên Vương gia tiến cung.”

Quốc gật đầu

*

Không lâu, đã tới nơi, bước vào bắt gặp Bùi Quí Phi đang nằm uể oải trên giường, mặt trầm tư, Quốc nhẹ giọng:

“ Tham kiến Mẫu phi, không biết sáng sớm, ai đã khiến người không vui?”

Bùi Quý Phi nhíu mày:

“ Ngươi đi Quảng Nam, bản cung cản cũng không được, chuẩn bị chút đồ đặt trong rương, đó là bản cung gom góp nhiều năm. Trên đường đi, tiêu gì thì tiêu đường quá tiết kiệm, giữ thân mình thật tốt. Đợi sự việc qua một thời gian, bản cung sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho ngươi, khi đó cũng tiện đường về.”

Đây là lần đầu, Bùi Quí Phi nói hôn sự, Quốc tò mò:

“ Không biết mẫu phi nhìn trúng ai?”

Bùi Quý Phi cười:

“Nhữ Thị THục, con quan Thượng thư bộ Hộ, tiến sĩ Nhữ Văn Lan. Nổi tiếng tài nữ kinh thành. So với Đào Đào, kẻ tám lạng, người nửa cân.”

Vốn đang uống chè, Quốc nghe xong, khẽ phun ra, ho sặc sụa. Bởi giai thoại về Nhữ Văn Lan, nàng đã nghe quá nhiều. Đây là một người có tài, và có dã tâm. Vì cầu sinh con làm đế vương, đã lặn lội mọi miền đất nước. Đặc biệt bà là mẹ của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm. Có mối duyên nợ với Mạc Đăng Dung và cả Phùng Khắc Khoan. Bùi Quý Phi nhíu mày:

“Sao? Hôn sự này mẫu phi đã quyết, lui đi.”

Quốc thở dài:

“ Vậy nhi tử cáo lui, với nhi tử không thiếu tiền xài, mẫu phi vẫn là giữ lại cho muội muội đi."

Nói xong, vội bước ra ngoài. Đằng sau vang lên tiếng đồ đạc vỡ...