Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 6: Mâu Thuẫn

"Vương gia, ngươi rất lâu đều không có tới. Nô gia nghĩ ngài thật khổ a."

"Vương gia, nô gia cũng nhớ ngươi...”

Quốc ngẩng mặt, thấy bên hiên, vô số bóng người vẫy tay, Quốc cười:

“Bổn Vương cũng nhớ các ngươi.”

Đời trước hắn là độc thân cẩu, hầu hết là dùng tay chơi, xem cảnh chim chuột, cũng vô cùng mơ ước. Nhưng giờ có cơ hội, hắn lại đột nhiên không có lá gan kia. Bởi thời này, con người còn chưa có vắc – xin, hắn sợ hãi tiếp xúc thân mật đằng sau, đem mạng nhỏ bàn giao. Sở dĩ hắn lo vậy, là chính Thánh Tông anh minh đến vậy, còn không tránh khỏi.

Nhưng để hoàn thiện hình tượng là kẻ hoàn khố, Quốc tâm niệm xem nơi đây như quán Karaoke, vào tới nơi, gọi một lúc 7 đến tám cô nương, cùng ca hát và khoác loác, qua đó thấy được ánh mắt khâm phục, hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt.

*

Khi Quốc điểm bàn xong, đang hưởng thụ vui thú, thì không lâu, trước cửa, một cỗ kiệu hùng hổ xuất hiện, từ bên trên Nguyễn Linh ( - con thứ 5 Bá Xuyên Hầu Nguyễn Đình Phú, cháu nội của Sài Quận Công Nguyễn Thế Sài) bước xuống, mụ tú bà vội từ bên trong, ưỡn ẹo bước tới, ôm lấy cánh tay:

“ Ôi, Nguyễn công tử, ngài đi đâu thật lâu không thấy. Nô gia còn tưởng công tử đã quên mất cái lầu Thiên Lâu nhỏ bé này rồi chứ?”

Nguyễn Linh cười hà hà, vỗ mạnh vào cái mông to bè bè, uể oải đáp:

“Bổn công tử vừa phải đi công cán về, mệt rã rời, nhưng vẫn phải tới Thiên Lâu đây.”

Tú bà cười hì hì:

“ Công tử thật vất vả, để nô gia gọi các cô nương qua hầu rượu.”

Nguyễn Linh gật đầu:

“ Ừm. Bảo Lâm cô nương tới. Bổn công tử muốn luyện lại công phu giường chiếu.”

Tú bà vẻ mặt xoắn xuýt, đáp:

“Thưa Nguyễn công tử, hôm nay Lâm cô nương đến tháng, khó chịu trong người, sớm đã đi ngủ. Để nô gia, kêu Xuân nhi tới, cô ấy vẫn ngày nhớ đêm mong ngài.”

Nguyễn Linh hừ lạnh:

“ Hôm nay không để Lâm cô nương tiếp, ta đốt sạch cái Thiên Lâu này? Ta làm, phía sau của các ngươi cũng không dám ho he nửa tiếng.”

Tú Bà cười khổ:

“Nô gia...nô gia thực sự không dám...”

Nguyễn Linh liếc mắt, tên hầu cận cầm lên túi tiền khẽ lắc, bạc va chạm với nhau tạo ra âm thanh đinh tai. Nguyễn Linh híp mắt:

“Nói đi, chuyện gì? Không cần phải sợ, dù trời có sập, bổn công tử cũng đỡ giùm ngươi.”

Đôi mắt tú bà sáng lên, nhìn chăm chú, đáp:

“ Thật tình là âm cô nương đang gảy đàn cho một đại nhân vật, mà người này thì nô gia đắc tội không nổi. Mong công tử bỏ quá cho.”

Nguyễn Linh cười khẩy, ném túi tiền về phía mụ tú bà, trầm giọng:

“Đừng nhiều lời, bổn công tử đầu đội trời, chân đạp đất, còn có chuyện gì mà không dám làm, mau nói.”

Tú bà chụp lấy túi tiền, ước lượng phải gần 1 quan, đáp:

“Cái này... người mà nàng Lâm cô nương đang phục vụ chính là Trịnh Tuy, Trịnh công tử. Họ đang ở tầng 3, phòng VIP 1.”

Nguyễn Linh nghe xong, trầm mặt xuống:

“ Hừ, cái thằng nhà quê đó, cũng dám giành gái với ông. Người đâu đi theo ta.”

Bốn gã hộ vệ lưng hùm vai gấu, đồng thanh dạ ran:

“Vâng, công tử.”

Có trợ lực, Nguyễn Linh hùng hổ bước lên bậc cầu thang đi lên lầu, tú bà đuổi theo, níu cánh tay áo, lo lắng:

“Trịnh công tử, là khách quen của quán. Mong Nguyễn công tử dù có ra tay, thì cũng hạ thủ lưu tình, chừa cho cái nô gia một con đường sống với ạ.”

Nguyễn Linh hừ lạnh, hất tay, mụ tú bà mất đà, ngã dúi người xuống đất. Mấy ả kỹ nữ xung quanh hốt hoảng kêu la í ới chạy tới đỡ, còn đám người Nguyễn Linh cười vang, khệnh khạng bước lên lầu. Tú bà loạng choạng đứng dậy dưới sự nâng đỡ của hai ả kỹ nữ, nhưng không hề giận dữ, khoé miệng khẽ nhếch.

*

Tới tầng ba, Nguyễn Linh nhanh chóng đi tới phòng Vip 1. Vừa đến gần, đã nghe thấy tiếng đàn hòa lẫn tiếng cười vui vẻ hỗn tạp của cả nam và nữ phát ra, Nguyễn Linh đá tung cửa phòng mà bước vào, cười ha hả:

“Ôi, Tuy đệ, lâu không gặp. Dạo này đệ có vẻ phong lưu khoái hoạt quá nhỉ, hai tay ôm hai nàng, lại còn được người đẹp đánh đàn cho nghe nữa. Khâm phục, khâm phục.”

Trịnh Tuy là Dụ An Hầu Trịnh Duy Sản, chắt nội Trịnh Khắc Phục, cũng là tay chơi khét tiếng chốn kinh thành. Đặc biệt họ Trịnh Thuỷ Chú và Nguyễn Đình phò hai vị hoàng tử khác nhau nên đối trọi mấy năm nay vô cùng gay gắt, Trịnh Tuy lạnh giọng:

“Chó nhà ai thả loạn, xích vào.”

Nguyễn Linh mặt tím như gân heo, tay bấm chặt, sắp bùng phát, Trịnh Tuy lúc này mới quay sang cười:

“ Ôi, Phú huynh đấy à? Đến sao không lên tiếng. Mà mong huynh thông cảm, đệ vừa đi diệt phỉ về, bị chẹo chân, không thể đứng lên được.”

Nguyễn Linh hừ lạnh:

“Ta cũng không đôi co. Lâm cô nương, ta muốn. Đệ nhường chút. Đây là chút quà mọn.”

Dứt lời, đặt 5 quan tiền lên. Trịnh Tuy lắc đầu:

“ Ngại quá, thật ra đệ cũng thích Lâm cô nương, huynh nếu muốn đệ nhường hai cô này cho. Miễn phí.”

Nguyễn Linh thở dài:

“ Ta nói nhẹ không ưa, thì cũng không khách sáo nữa.”

Dứt lời phất tay, bốn tên hộ vệ tiến sát bệ đàn, muốn lôi Lâm Lâm đi, Lâm Lâm đôi vai gầy run lên, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Trịnh Tuy. Chứng kiến vậy, Trịnh Tuy cùng đồng đảng đứng lên:

“ Đình Phú, biết luật chơi không. Đến trước được trước, nơi đây là Đông Kinh, đừng làm trò giống như bọn cường đạo, trộm cướp thế?“

Nguyễn Linh đập mạnh chén rượu, quát:

“Khốn kiếp, tao muốn làm thì làm, không cần thằng ngu như mày lên mặt dạy đời tao à?”

Trịnh Tuy cũng không vừa, lao nhanh, nắm lấy cánh tay Nguyễn Linh siết chặt lại, bẻ oặt ra, khiến Nguyễn Linh phải trở mình vặn sống lưng theo. Trịnh Tuy khịt mũi khinh bỉ, thả cánh tay đang bẻ bị gập, đạp vào mông một cái Nguyễn Linh ngã chúi nhủi, lao đầu vào tường, quát:

“Cút.”

Nguyễn Linh gầm lên:

“Bốn thằng mày, còn đứng đấy mà nhìn à? Nhảy vào đập gãy chân thằng khốn đó cho tao.”

Được lệnh, bốn tên nhanh chóng tách làm hai. Một nửa chặn đánh hộ vệ , một nửa bao vây Trịnh Tuy. Cục diện nhất thời xoay chuyển. Tiếng đấm đá, đập phá vang vọng. Đúng lúc hai bên khí thế đang hăng, Quốc phe phẩy quạt bước vào:

“Haha, tiệc vui nha.”

Xong bất thình lình, ngồi sụp xuống, oà khóc:

“Ôi tiên tửu của tôi. Mấy vạn lượng bạc.”

“Ôi cái chén đời Lý.”

“Ôi bàn gỗ quý.”

Một lúc, nước mắt lã chã, đỏ bừng, quát:

“Bay đâu, bắt toàn bộ lại cho bản vương.”

Cả hai đấu đá, sớm nỏ mạnh hết đà, lại bị số đông người ào vào, rất nhanh bị khống chế, Trịnh Tuy bị trói, cỗ gắng cựa quậy, quát:

“Ngươi biết ta là ai không?”

Quốc ngẩng đầu:

“ Uầy, thật ngầu. Nhưng bản vương hỏi, ngươi biết bản vương là ai không?”

Trịnh Tuy lúc này, mới nhìn rõ người trước mặt, lắp bắp:

“ Thông Vương, Vương...”

Quốc cười:

“ Nhận ra bản vương thì rõ quy củ. Phá đồ đền tiền. Cái bàn gỗ quý, tuổi đời 100 năm, giá 20 quan. Chum rượu quý, giá 50 quan....Tổng 1 vạn quan. Mỗi người 5000 quan.”

Nguyễn Linh lắp bắp:

“Vương gia...tôi thấy những thứ này chỉ khoảng 100 quan.”

Quốc hừ lạnh:

“Ngươi đây là nói, bản vương mù mắt, hay muốn ám chỉ Hoàng gia vô học.”

Cả hai cúi đầu, nếu biết đây là chỗ của Thông Vương, dù cho có 10 lá gan, bọn chúng cũng không dám phá. Phải biết, người này tham tiền như mạng, chỉ vì 1 quan đánh cả Cẩm Y Vệ. Con Thượng thư gây rối, đánh hội đồng, tống giam ngục. Trịnh Tuy lắp bắp:

“ Hiện tại chúng tôi không có nhiều tiền vậy..” Quốc khinh thường:

“Một viết giấy nợ, hai là bản vương giam, cho người truyền tin tới cha các ngươi.”

Cả hai trầm mặc, bởi hai người vì trước đánh nhau, mới bị bắt đi rèn, khổ không thể tả, giờ mờ để phụ thân biết, không rõ bọn họ còn bị chỉnh tới bao lâu, nhìn nhau, đồng thời đáp:

“ Chúng tôi viết giấy nợ, xin được trả dần.”

Quốc cười hì hì, lôi trong ngực, hai biên bản sớm chuẩn bị ra, cả hai điểm chỉ xong, Quốc tiến tới vỗ vai:

“ Tuổi trẻ khí thịnh, sai lầm không sao.”

Cả Nguyễn Linh cùng Trịnh Tuy đều gượng cười, mang theo hộ vệ cùng đồng bạn đi..