Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 8: Rời Kinh

“ Vương gia, giờ mới canh hai, còn sớm, người nằm thêm một lúc.”

Quốc lắc đầu:

“Càng tới giờ, bản vương càng hồi hộp. Mà phủ, ngươi tính để ai trông coi.”

Đại Lâm đáp:

“Việc kinh doanh, thì Vũ Đáo lo liệu, còn đàn gà cùng mấy giống cây, Vương gia ươm, tiểu nhân đã bàn giao cho lão Hà, vô cùng đáng tin.”

Quốc gật đầu, che miệng ngáp, Đại Lâm tiếp:

“Vương gia, để tiểu nhân đưa người quay về phòng. Mưa xong, ruồi muỗi nhiều.”

Quốc thở dài:

"Ai, ngươi bây giờ càng ngày càng càm ràm.”

Lời vừa dứt, bỗng tiếng chó từ hoa viên vang lên đột ngột, xong im bặt. Đại Lâm đứng thẳng người, chắn trước Quốc, đồng thời hộ vệ hai bên, tay sẵn trên đao. Bầu không khí nhất thời trở lên căng thẳng. Không lâu, một bóng người đầu đội mũ trùm xuất hiện, cười:

"Tiểu Công Công, ngươi khôi phục ngược lại thật mau a.”

Đại Lâm giật mình, nhận ra người hôm trước cứu mình, đáp:

“Cảm tạ ngài ơn cứu mạng. Nhưng nếu ngài dám đối với vương gia bất lợi, ta cũng sẽ không nương tay.”

Bóng người hạ mũ xuống, cười:

"Thế nào, còn muốn động thủ với ta?"

Khi đám người còn ngơ ngác, thì Quốc giật mình. Bởi người này chính là Minh Nguyệt – thị nữ hầu Trần Quý Phi (- hậu cung vua Lê Thánh Tông, nhưng đặc tội Huy Gia Hoàng Thái Hậu ( - mẹ vua Hiến Tông) bị tống vào lãnh cung). Nhớ vậy, vỗ nhẹ vai Đại Lâm:

“Thất thần làm gì, tranh thủ thời gian pha trà." Xong bước tới, ngồi đối diện, nói:

“tỷ tỷ, ngươi đến sao không báo trước.”

Minh Nguyệt cười:

“Ta sớm nói, ngươi dám đi đón sao?"

Quốc ngượng ngùng:

"Đệ lá gan bé, tỷ biết mà.”

Minh Nguyệt lắc đầu:

“ Lâu không gặp, mà tính tình đệ vẫn không có gì thay đổi.”

Quốc cười:

“ Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.”

Xong cầm lấy ấm trà trên tay Đại Lâm rót cho Minh Nguyệt:

“ Tỷ tỷ thưởng thức chút trà sen đệ làm. Mặt khác, đệ có chút quà cảm ơn Tỷ tỷ hôm đó đã ra tay tương trợ. Nếu không có, thì với võ công mèo cào của hắn, sớm bị Lê cung phụng giết.”

Minh Nguyệt lắc đầu:

“Thứ này ta không thiếu. Muốn đền ơn, thì sớm chép đầy đủ cuốn Nam Hải Dị Nhân truyện đưa ta?”

Quốc đáp:

“ Vâng, mà Tỷ tỷ, hôm nay ngươi đến tìm đệ làm gì ạ?”

Minh Nguyệt thở dài:

“Năm xưa, ta nhớ tên nhóc khốn nạn nào nói, về sau muốn cho ta dưỡng lão."

Nghe vậy, Quốc cúi đầu, nhớ về một chiều mùa hạ, cách đây mười năm. Khi đó hắn là cậu nhóc 4-5 tuổi, với tâm chí không nản tập võ, dựa theo sáo lộ, càng nơi thần bí càng gặp được cao thủ. Thế là trốn kẻ hầu, đi loanh quanh khắp nơi, vô tình lọt vào lãnh cung. Phải nói, lãnh cung chứng kiến bao người bỏ mạng, nên vô cùng lạnh lẽo. Kết hợp thêm nhiều người giam cô quạnh tính cách điên dại, không khí thêm dữ tợn. Quốc bị dọa sợ, khóc tu tu. Đúng lúc này, Minh Nguyệt có mặt dỗ dành, và cho hắn ăn bánh ngọt. Mà bình tĩnh lại, Quốc muốn không nợ duyên, chịu nhân quả, nên đã lấy cố sự Nam Hải Dị Nhân truyện làm báo đáp. Dần dần, do hai người bằng tuổi, mà Minh Nguyệt không kiêng dè, nên là điểm hắn nghé chơi.

Nhưng một lần hắn dẫn Lê Đào đi, hai anh em mất tích cả ngày, Bùi Quý Phi tìm, nổi giận, nghiêm cấm và quát mắng. Cộng thêm đe doạ, nếu tìm đến, sẽ để cho phụ hoàng cho Minh Nguyệt đi chầu Diêm Vương. Từ đó, Quốc không bén bảng. Thật lâu mà vị Tỷ tỷ này còn nhớ. Nhìn Quốc trầm lặng, Minh Nguyệt lông mày nhíu lại

"Làm sao? Ngươi muốn đổi ý?"

Quốc lắc đầu:

"Tỷ tỷ, bản vương thực không phải ý tứ này. Nhưng Quảng Nam ngàn dặm xa xôi, nguy hiểm rình rập, nhỏ thật không nỡ Tỷ tỷ chịu khổ.”

Minh Nguyệt nhấp một ngụm trà, đáp.

“ Ta thân thể tốt, mười ngươi như ngươi ta cũng chấp được. Với yên tâm, ta rời đi, là được phê chuẩn đàng hoàng, không phải tự tiện. Có ta đi cùng, ngươi như có thêm 1 người bảo vệ. Trăm lợi, không một hại.”

Nghe vậy, Quốc đành thở dài, để Đại Lâm sắp xếp cho Minh Nguyệt chỗ nghỉ chân, cũng như thêm một cỗ xe ngựa.

*

Trời cũng nhanh sáng, tới giờ xuất phát, vô số người tụ tập. Quốc thật không ngờ có nhiều vậy, cao giọng:

“Chuyến đi này xa xôi, nguy hiểm chập chùng. Mặt khác, sợ lần này đi, khó mà quay trở lại được. Bản vương cho mọi người suy nghĩ lại lần nữa, không muốn đi có thể bước ra, bản vương sẽ không trách. Đặc biệt là những người có phụ mẫu và con nhỏ.”

Toàn bộ lắc đầu, Quốc thở dài: “ Xuất phát.”

Từ Thông Vương phủ, đoàn người theo dòng xuất phát, vừa đi không xa, hai bên đường, một đoàn người vẫy tay, hô:

"Vương gia bảo trọng!"

“Chúc Vương gia thuận buồm xuôi gió. . ."

Quốc vén màn cửa sổ lên, cười:

“ Chào mọi người, hẹn sau này gặp lại."

*

Trong màn đêm, xe ngựa chậm rì rì mà tiến, Quốc cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bỗng Đại Lâm đánh thức, nói:

"Vương gia, Đào công chúa đến tiễn ngươi."

Quốc dụi mắt, xong xuống xe, thấy được bên đường, thân hình mảnh khảnh, chậm bước lại, Lê Đào nghẹn ngào:

"Hoàng huynh. . . ."

Quốc cười:

"Trời mưa cũng không che cái dù, cảm lạnh thì sao?”

Lâm Đào đáp:

"Hoàng huynh, hoàng muội võ công rất cao, sẽ không dễ bị cảm lạnh. Hoàng muội tới đây, nguyện chúc hoàng huynh một đường bình an. Đây là đồ hoàng muội tự làm, hoàng huynh giữ lấy.”

Quốc cố kìm lòng, nuốt nước mắt vào trong, đáp:

"Được rồi, sau này huynh không tại, thay mặt huynh tận hiếu với mẫu phi.”

Lê Đào thấp giọng nói,

"Hoàng huynh yên tâm, hoàng muội sẽ nghe lời mẫu phi.”

Quốc cốc nhẹ lên trán:

“Nghe lời, nhưng cũng không hoàn toàn. Không thích thì không làm, học huynh cứ nghe tai phải ra tai trái là được.”

Lê Đào gật đầu:

“ Vâng, hoàng muội nghe hoàng huynh.”

Quốc quay lại xe ngựa, nói:

“Có thời gian, hoàng huynh sẽ trở về xem.”

Xe ngựa tiếp tục hành trình trong cơn mưa. Lê Đào nhìn xe đi xa, thổn thức:

“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”

Phía sau, một thị nữ nhanh chóng bung dù, một thị nữ cầm khăn lụa lau nước mắt, nói:

"Công chúa bảo trọng thân thể."

*

Cùng trong lúc này, ở một gian phòng trọ, Cẩm Giang Vương nhấp chén chè, nói:

“Đám người An Vương, Uy Vương có động tĩnh?”

Lê Công đáp:

“Sau khi để người lan tin cho hai tên đó biết, sau cuộc rượu hôm trước Tự Vương và Thông Vương gặp nhau nói chuyện riêng. An Vương chỉ nhếch mép, còn Uy Vương có vẻ không vui. Hành động thì thật sự không rõ, người của ta chưa vào được.”

Cẩm Giang Vương gật đầu:

“Hai tên phế vật đó không lo. Ngươi mang theo người, theo kế hoạch giết tên đó giá họa cho Tự Vương. Dòng chính toàn phế, thì sẽ chuyển sang chúng ta. Phụ thân nhẫn nhịn, cũng đến lúc cần phải hành động.”

Lê Công đáp:

“Vâng. Dù chết cũng hoàn thành.”

*

Phủ Tự Vương, Lê Thuần trở giấc không an, Lê An – Tổng quản nói:

“Vương gia, để nô tài sai người làm mấy món.”

Lê Thuần thở dài:

“Tứ đệ rời đi rồi đúng không. Mấy nay tin tức, là bản vương quá nóng vội. Sợ chuyến đi lành ít dữ nhiều, ngươi dẫn đám Tử sĩ đi theo, gặp chuyện ra tay cứu giúp.”

Lê An trầm ngâm:

“Nhưng còn Vương gia, nô tài không có, người sẽ không an toàn.”

Lê Thuần khẽ ho:

“Không cần lo. Bản vương không tin, những kẻ đó dám ra tay lúc này. Theo ý mà làm, kẻo chậm trễ.”

Lê An gật đầu dẫn người đi. Cùng lúc đó ở hai nơi khác, những bóng người áo đen cũng di chuyển...