Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 3: Bùi Quý Phi

"Mẫu phi. . . . ."

Bùi Quý phi đón nhận, hướng tới đám thị nữ phất tay, trong tẩm cung chỉ có ba mẹ con, Bùi Quý phi khóc nấc:

"Đời ta đến cùng đã làm gì sai a!” Xong nhìn chằm chằm Quốc, nói:

"Ngươi nếu là có muội muội của ngươi một thành bản lĩnh, bản cung cho dù là chết cũng có thể an lòng.”

Bùi Quý Phi nói vậy, bởi Lê Đào tư chất ngút trời, Kinh Đô tài nữ không phải là hư danh. Chưa kể nàng còn thừa nhà ngoại bản lĩnh võ công, tuổi trẻ đã là thất phẩm cao thủ. Còn Quốc, người nàng từng dành cho rất nhiều kỳ vọng thì văn không thành võ chẳng thông, đến nay cưỡi ngựa còn chưa thạo. Các Quý phi khác luôn lấy đó làm trò đùa để bêu riếu nàng. Những lời trách móc đã quá quen, Quốc đáp:

"Nhi tử bất hiếu.”

Lê Đào cảm thấy uỷ khuất cho ca ca, rõ ràng là một nhân vật phong vân, cuối cùng để thiên hạ chê cười, thậm chí liền mẫu phi đều cảm thấy ca ca ngu dốt, không có thuốc chữa, vội nói:

"Mẫu phi đừng nói vậy. Hoàng huynh quyết định như vậy, tự nhiên là có đạo lý của mình.”

Bùi Quý phi ánh mắt cưng chiều, xoa tóc Lê Đào, thở dài:

"Đáng tiếc ngươi là thân nữ nhi a. Nhớ ông ngoại ngày xưa văn võ toàn tài, theo Tiên hoàng đánh đông dẹp bắc, một thân võ công đứng đầu thiên hạ, liền ngay cả bản cung, cũng năm tuổi tập võ, mười lăm tuổi nhập bát phẩm! Vào cung về sau, tuy hoang phế quyền cước, nhưng vẫn là tiến vào lục phẩm! Lại nghĩ không ra. . ."

Ngẩng đầu lên lại thấy Quốc khuôn mặt đang cười hì hì nhìn lại. Bùi Quý Phí nghiến răng, nếu không phải con ruột, nàng đã trực tiếp đánh chết, bớt trở ngại mắt của mình. Quốc nói:

"Mẫu phi là ánh sao xa, thường nhân chỉ biết trông mà ngưỡng mộ. Nhi tử vô năng, ngược lại để mẫu phi tức giận."

Bùi quý phi thở dài:

"Ngươi liền dạng này, bản cung cũng không có cỡ nào lớn trông cậy vào, trước mắt tâm nguyện là hi vọng ngươi thay mặt ta, chăm nom ngoại tổ mẫu.”

Quốc sớm đã sớm thăm dò tính nết của nàng, mặc kệ là chuyện gì, trước đáp ứng, còn sau có làm hay không, là một chuyện khác, vội đáp:

"Mẫu phi nói rất đúng."

Bùi quý phi nhìn bộ dạng lười nhác, cuối cùng tại nhịn được đem trong tay bát trà đập bể, lạnh giọng:


“ Ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt danh mục quà tặng, ngươi mấy ngày nay, ngươi thật tốt đưa qua. Không nói tới ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu. Chỉ cần mấy cái biểu xa, tuỳ tiện giúp, đối ngươi cũng bổ ích.”

Quốc thở dài, mình đã như bùn nhão, vậy mà nàng vẫn không vứt bỏ, muốn hướng hoàng quyền tưởng niệm. Bùi gia quyền thế hiện rất lớn, nhưng so về gốc rễ với ba gia tộc Nguyễn Đình, Trịnh Thuỷ Chú và Nguyễn Gia Miêu kém rất nhiều. Lôi vào, nhận chèn ép, bước đi sai là sai cả dặm, khó mà vãn hồi. Mà lạc quan nhất là lên được ngôi hoàng đế thì sao? Những năm này khô hạn, thiên tai bất ngờ, bách tính lầm than, đến như đời ông nội là vua Lê Thánh Tông hay phụ hoàng là Hiến Tông, cần cù siêng năng, nhưng sức người có hạn, nhiều nơi nạn vẫn diễn ra. Chu kỳ thịnh quá hóa suy hiện ra trước mắt, muốn thay đổi phải cải cách toàn bộ, nhưng tư tưởng Nho giáo ăn sâu, hắn dù có là Hoàng đế thì luôn bị trở ngại. Còn tới Quảng Nam, nơi đây còn tựa như một tờ giấy trắng, muốn vẽ thế nào thì vẽ, không trở ngại. Cũng học Nguyễn Chích bầy kế Thái Tô năm xưa, lùi một bước tiến vạn bước. Quốc nghĩ tới đây, đáp:

"Mẫu phi khả năng không biết, nhi tử vừa vặn thụ phong, chuẩn bị ăn mừng một phen, mấy ngày nay quả thực sẽ có bận bịu."

Bùi Quý Phi bàn tay mảnh khảnh, không kìm nổi tức giận, dùng toàn lực đập mạnh ly vào bàn, tức giận nói:

"Hỗn trướng! Ngu xuẩn!. Đây là điều ngươi muốn làm. Quảng Nam vùng đất rách nát có cái gì tốt ăn mừng?"

Quốc cười bồi nói:

"Nhi tử nghĩ, thu nhiều điểm lễ, làm lộ phí trên đường."

Bùi Quý Phi nghe xong, ngẩn cả người, chính mình nhi tử, nàng đương nhiên hiểu, từ nhỏ đã là ăn không được khổ, có thể nằm tuyệt không ngồi, nay đòi đi, nghi hoặc:

"Ngươi thật đúng là chuẩn bị đến liền tới Quảng Nam?"

Quốc đáp:

"Nhi tử từ nhỏ thâm thụ mẫu phi giáo huấn, tất nhiên không dám quên lời mẫu phi từng nói: Là hùng ưng, nên giương cánh cao bay lượn trên trời, là sói liền."

Bùi quý phi hừ lạnh nói:

“Ngươi lúc nào nghe qua ta giáo huấn rồi? Nói thật."

Quốc cười:

"Đây chính là nhi tử lời nói tận đáy lòng.”

Bùi quý phi đáp:

"Ngươi là thực không để cho bản cung bớt lo, Quảng Nam là địa phương nào, ngươi thực không rõ ràng? Mấy năm trước, Thượng Hoàng mới sáp nhập, công cuộc thiết lập bình định mới bắt đầu. Đám người Chăm luôn quấy phá, kẻ phạm tội bị lưu đày. Thuế còn phải liên tục giảm. Ngươi bất học vô thuật, tới nơi đó, liền mạng nhỏ đều khó bảo vệ. “

Xong phất tay:

"Ai, ngươi đi xuống đi. Mấy ngày nữa ta sẽ để người mang danh mục cùng quà tặng tới. Còn phía kia, ta xin phụ hoàng xem.”

Quốc thở dài

"Nhi tử cáo lui."

Xuất cung về sau, Quốc nhìn Đại Lâm:

“ Chuẩn bị đi. Ngày kia xuất hành.”

Nghe vậy, Đại Lâm giật mình, muốn nói nhưng nhìn sắc mặt im lặng, đành thôi.

*

Tối hôm đó, Thiên Lâu, Đại Lâm đến, bốn người kia cũng đã có mặt. Đại Lâm an vị, thản nhiên đón chén trà từ tay Lan Hương, hỏi:

“ Giờ gì?"

Trần Phong chắp tay nói:

“Quản gia, đã giờ sửu."

Đại Lâm gật đầu nói:

"Vương gia ngày mai khởi hành liền phiên, các ngươi chuẩn bị đi."

Bốn người kinh hô, khẽ liếc nhau, Trần Phong cung kính:

"Quản gia, làm gì gấp gáp như vậy?"

Đại Lâm hừ lạnh nói:

"Đây là Vương gia quyết định, há lại ngươi có thể quản?"

Trần Phong cúi đầu:

"Tiểu nhân không dám."

Lan Hương nhẹ giọng:

"Quản gia, phía trước nói nửa tháng sau khởi hành, nhưng là bây giờ trong lòng vội vàng, các huynh đệ đều không làm tốt chuẩn bị. Vương gia có mệnh hệ, chúng ta chết không hết tội.”

Đại Lâm trầm ngâm:

“Nương nương có lẽ bức ép gì. Chắc ra trước Kinh Thành, cỏn tới Quảng Nam chậm rãi. Chúng ta vừa đi vừa tiến hành là ổn.”

Mấy người nhìn nhau gật đầu, Trần Phong, Vũ Đáo, Trịnh Long rời đi. Chỉ còn Lan Hương, Đại Lâm nói:

“ Mai ngươi đến phủ bảo vệ Vương gia, ta cần ra ngoài có chút chuyện. Chuyến này lành ít dữ nhiều.”

Nghe vậy, Lan Hương trịnh trọng:

“ Quản gia, có cần bảo thêm đám Trần Phong.”

Đại Lâm lắc đầu.

*

Một ngày nóng bức, Quốc dậy rất sớm, ăn xong bữa sáng, mãi chưa thấy Đại Lâm đâu, hỏi đám hạ nhân đều không ai biết. Đúng lúc này, Lan Hương tiến đến:

“ Thưa Vương gia, Quản gia đi có chút chuyện. Bảo chúng ta ngày mai cứ đi trước.”

Quốc hừ lạnh:

“ Giỏi lắm, có chuyện không nói với bản vương. Mà ngươi thực không biết, hay hắn cảm thấy đủ lông đủ cánh rồi.”

Lan Hương lắp bắp:

“Vương gia, Quản gia làm việc, nô tỳ thật không thể quản.”

Nhưng ánh mắt, Quốc vất chăm chú, Lan Hương run người, đáp:

“Thưa Vương gia, Quản gia trước đây nghe người nói, Nguyễn Khắc Hải và Trịnh Di chính là mối hoạ tiềm tàng cho an nguy triều đình, cũng như kế hoạch, nên lẻn vào cung giết hại. Tránh đêm dài lắm mộng. Đồng thời lấy tiểu jj thuộc về mình.”

Quốc khí thế như hồng, quát:

“ Giỏi lắm, tự tiện hành động.”

Xong trầm ngâm:

“ Với công phu mèo cào của hắn cũng muốn vào cung, liệu có thể sống trở ra. Ngươi viết thư cho Lê Đào, sớm vào cung tiếp ứng.”

Lan Hương gật đầu..