Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 2: Vào cung

“Vương gia....."

"Ta muốn nghe Mị Nương cố sự..”

"Phùng Hưng đả hổ.”

Quốc lòng cười, nhưng miệng đầy bất đắc dĩ, đáp:

“Ai nha, các ngươi ầm ĩ khiến bổn vương đau đầu. Mà đừng có gần bản vương, một thân mồ hôi, các ngươi đây là đang mưu toan cái gì.”

Nghe vậy, Đại Lâm bản năng muốn đi qua xua đuổi, nhưng là nghĩ đến tính tình Vương gia lại thôi. Quốc ngồi xuống, chậm rãi kể, đám trẻ con yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng vang lên tiếng la hét. Khi trời tối, Quốc đứng lên đi vào trong, đám trẻ con quyến luyến rời.

*

Trên bàn ăn, Quốc chậm rãi:

“ Chuyến đi Quảng Nam nhanh cũng 4-5 năm. Bản vương tính, phủ đệ ngươi ở lại trông. Còn những người khác, phát lương, trả lại khế ước.”

Lời vừa dứt, Đại Lâm quỳ gối:

"Vương gia!"

Quốc nhíu mày:

“Mao bệnh, ưa thích quỳ thì quỳ đó một đêm đi.”

Đại Lâm vội đứng lên, đáp:

“Tiểu nhân có được cuộc sống ngày hôm nay là do Vương gia ban tặng, người ở đâu, tiểu nhân sẽ ở đó. Còn việc ở phủ, tiểu nhân sẽ sắp xếp người khác trông.”

Quốc lòng cảm động, nhưng miệng hừ lạnh:

“Quên mất. Xuống đó không có cơm ăn, Với võ công mèo cào của ngươi đi mãi võ cũng được.”

Đại Lâm khom người:

“ Vâng, nhưng Quảng Nam nóng bức, Vương gia thân thể này....”

"Suốt ngày, nói nhảm nhiều." Nói xong, Quốc đứng dậy, trở về phòng ngủ. Dù sao thế giới này không có vắc - xin, rất dễ mắc phải bệnh vặt. Thật vất vả sống lại một lần, hắn muốn sống lâu chút.

Đại Lâm vội đuổi theo, chờ Quốc an giấc, nhẹ nhàng khép lại cửa. Nhìn hai tên đồ đệ, nói:

“ Các ngươi cẩn thận coi chừng, không để kẻ nào lại gần phòng. Ta đi lát nữa trở lại.”

“ Vâng, thưa sư phụ.” Hai tên đồ đáp, thần sắc nghiêm túc.

Đại Lâm nhìn trời đầy sao, phi thân một cái vượt qua tường, dựa vào màn đêm, cấp tốc tới một căn phòng. Nếu để ý, đây chính là kỹ viện Thiên Lâu - điểm vui chơi về đêm xa hoa bậc nhất Kinh Thành. Vừa vào trong, bốn người ( ba nam, một nữ) đứng dậy:

“ Tham kiến Quản gia.”

Đại Lâm gật đầu, chậm rãi đi tới ghế chủ vị, nhấp một chén trà, nói:

“ Vương gia khởi hành đi Quảng Nam. Nhanh cũng 4-5 năm. Vương gia không ở, các thế lực hoàng tử khác chắc chắn sẽ chèn ép. Mấy năm nay, các ngươi tận tâm, Vương gia cũng không muốn làm khó. Ngài muốn bán số cổ phần đang sở hữu, các ngươi chỉ cần giao đủ tiền là được.”

Trần Phong - Tiêu Cục Trưởng Đông Lào, đáp:

“ Vương gia đi đâu, Tiêu cục đi theo đó. Năm xưa, chúng tôi vốn chỉ là những tên du thủ du thực, từng cướp bóc Vương gia. Người không những không trách tội, mà thu lưu. Tổ chức Tiêu Cục, để những người chuộng tay chân như chúng tôi có việc ổn định. Các anh em sẽ vì Vương gia mà chết.”

Lan Hương - Tú bà Thiên Lâu, tiếp:

“ Ngày xưa Thiên Lâu bị chèn ép, chính Vương gia bỏ tiền mua, bầy trí, cũng như dậy các món ăn, rượu, Thiên Lâu mới từ nho nhỏ mà đứng vững. Chưa kể, trong Thiên Lâu hầu hết là trẻ mồ côi, Vương gia bỏ tiền thu dưỡng, dậy viết chữ. Đời đời này, Thiên Lâu chỉ vì Vương gia mà phụng mệnh.”

Trịnh Long - thầy lang:

“ Năm xưa, quê đói nghèo, chạy nạn. Được Vương gia cho làm mã phu kiêm xem bệnh cho trâu, ngựa. Một lần ngựa khó sinh, tiếng kêu ai oán. Vương gia đến, bảo trước mổ bụng lấy ngựa con ra. Tôi làm theo, tưởng cứu được ngựa con, ngựa mẹ sẽ chết, không ngờ Vương gia bảo khâu bụng lại, đồng thời đưa rượu trắng, nến tới. Thật không ngờ, một tuần sau chăm sóc, ngựa mẹ sống.

Sau đó người còn thỉnh thoảng cung cấp động vật, tử tù, dậy kiến thức về ‘giải phẫu’. Nhất là năm đó mẹ con Trần phủ khó sinh, Vương gia đảm bảo, tôi mới dám thực nghiệm lần đầu trên người và cứu sống cả hai. Danh tiếng lan xa và được như ngày hôm nay. Vương gia với tôi có đức tái sinh. Dù Vương gia có bảo tôi đâm vào dầu sôi lửa bỏng, tôi cũng cam. Nên Vương gia đi đâu, tôi đi đấy.”

Vũ Đáo - Thương hội Đông Lào:

“ Khi xưa mẫu thân sinh tôi ngày thứ ba, được đưa vào cung cho Vương gia làm nhũ mẫu. Nương nương cũng rất chiếu cố, còn cho người đón tôi vào cung, tôi và Vương gia cùng nhau lớn lên. Sau được Vương gia trọng dụng, cho quản cửa hàng gia dụng, quán rượu.”

Đại Lâm thở dài:

“ Tấm lòng các ngươi ta sẽ bẩm báo lại. Nhưng Vũ Đáo, mẫu thân của ngươi cũng đã cao tuổi, cần có người chiếu cố, ta nghĩ ngươi lưu lại kinh thành tốt. Cũng thuận tiện cung cấp tin. Để Vũ Nhị đi theo là được.”

Vũ Đáo trầm ngâm, gật đầu.

Năm người hàn huyên một lúc, dần dần ở từng ngõ nhỏ, những cuộc di chuyển không ngừng động.

*

Thẳng đến ngày thứ hai, Quốc thức dậy, tinh thần sáng láng, vừa chỉnh lý xong ý phục, thì Đại Lâm tiến đến:

“ Vương gia, Nương Nương vừa sai thái giám đến nghênh đón ngươi tiến cung. Hắn đã ở bên ngoài chờ từ sáng.”

Quốc giật mình:

"Mặt trời mọc ở phía Tây sao?”

Sở dĩ nói như vậy là mẹ từng đặt kỳ vọng vô cùng lớn, nhưng hành động của hắn làm nàng thất vọng, chỉ có hắn chủ động đi xem, chứ chưa bao giờ nằng gọi. Biết Quốc thắc mắc, Đại Lâm đáp:

“Hôm qua, Bùi tướng quân khải hoàn trở về, Thánh thượng yết kiến, khai ân cho Ngoại tổ mẫu, a di tiến cung thăm Bùi quý phi, nói niềm vui gia đình.”

Quốc nhíu mày, thở dài:

“ Nàng đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định a. Ngươi đi tìm giày, cùng chuẩn bị xe. Chúng ta tiến cung.”

Đại Lâm gật đầu.

*

Khoảng cách phủ cùng hoàng cung rất gần, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Nhìn ánh nắng gắt gao, lại ngẫm tới phải đi bộ khoảng chừng 500 m, Quốc lèm bèm:

“ Thật lắm lễ nghi. Bản vương mong có ngày được cưỡi xe vào a. Ôi chân của bản vương.”

Dứt lời, cũng dưới sự đỡ của Đại Lâm bước xuống. Không lâu cũng tới cung, đã thấy Bùi Quý phi vô cùng hưng phấn. Bởi dù họ ngoại ở trong thành, khá gần, nhưng Ngoại tổ mẫu, a di không phải lúc nào muốn đều có thể tiến cung. Quốc bước vào, quỳ gối xuống, nhẹ giọng:

"Kính mẫu phi thỉnh an!"

Còn những người khác, hắn liền trực tiếp không để ý đến. Không phải hắn không tôn kính, mà là không dám tôn kính. Bởi quân thần cần phân thứ bậc, dù cho là liên hệ máu mủ. Hồi nhỏ Quốc cũng không quan tâm, nhưng sau trong cung có nhiều sự bàn tán, nói rằng Quốc đang toan tính, nên từ đó có mặt người ngoài, hắn vẫn giữ nghiêm lễ nghi.

Ngoại tổ mẫu, kéo lấy nữ quyến Bùi gia hướng Quốc hành lễ:

"Kính Thông Vương thỉnh an!"

Quốc khom người gật đầu. Bùi quý phi đang ngồi ở ghế, vội đứng lên vịn Ngoại tổ mẫu ân vị, nhẹ giọng:

"Mẫu thân, người làm gì mà đa lễ như vậy. Cái này tiểu tử, con là thực không thể quản giáo được nữa, nếu như phụ thân bằng lòng quản giáo nhiều, nói không chừng về sau lại trưởng thành.”

Nguyễn Hà hiểu ý, lặng cúi đầu không nói lời nào, bởi dù đây là nàng nữ nhi ruột thịt, yêu mến có thừa, thế nhưng đây là sự tình Hoàng gia, hơi không cẩn thận, có thể gây họa tới cả nhà. Bùi gia còn nhiều người, nàng cũng không thể vì một đứa con gái, để cả gia đình bị tai vạ. Xong đứng dậy đáp:

“ Nương nương quá lo lắng, Thông Vương thông tuệ, tất có hậu phúc. Hôm nay Thánh Thượng khai ân, nhìn thấy thiên nhan, đã vô cùng cảm kích. Quấy nhiễu thời gian dài như vậy, chắc hẳn nương nương nên nghỉ ngơi, lão thần trước hết cáo lui."

Nói xong lại hướng về phía Quốc đáp lễ. Quốc gật đầu:

"Ngài đi thong thả."..