Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 4: Vua Lê Hiến Tông

“ Chuẩn bị kiệu vào cung thăm mẫu hậu.”

Đám thị nữ cũng rất nhanh, không bao lâu, Lê Đào đã có mặt ở hậu cung. Đặc biệt, vừa vào đã gặp vua Hiến Tông đang ở, Trịnh Di và Nguyễn Khắc Hải đứng bên, lòng loạn không thôi, quỳ gối:

“ Nữ nhi kính Phụ Hoàng và Mẫu phi thỉnh an.”

Hiến Tông cười hiền:

“ Đào Đào, đó à. Ngồi đi con.”

Lê Đào gật đầu vâng dạ. Trò chuyện một lúc, thấy Lê Đào tâm trạng bất an, Hiến Tông hỏi:

“ Con có chuyện gì mà lo lắng vậy.”

Lê Đào đáp:

“ Con nghe tin phụ hoàng điều Hoàng huynh tới trấn thủ Quảng Nam, nơi ấy vùng biên cương, giặc dã cướp bóc nhiều. Sợ hoàng huynh không chịu được, con muốn?”

Hiến Tông lắc đầu:

“ Quân vô hí ngôn. Lời ra không thể rút. Tới Quảng Nam cũng là để cho hắn rèn luyện, đợi một thời gian, hội Đồng Cổ diễn ra, trẫm sẽ gọi hắn về.”

Lê Đào cung kính tạ ơn. Sau đó thông qua cung nữ, biết hôm qua trong cung, không có chuyện, khẽ an lòng.

*

Quốc đang liu riu nằm ngủ, thư tới. Biết Đại Lâm giờ chưa gây chuyện, thoáng an lòng. Có Lê Đào bên trong tiếp ứng, chắc chắn không chết. Xong xuôi, ngẩng đầu, vẫn thấy Lan Hương đang dùng đôi bàn tay mảnh khảnh xoa bóp, trầm giọng:

“Bản vương sắp đi Quảng Nam, Thiên Lâu không thể đem theo, bản vương sẽ trao lại cho ngươi toàn quyền quản lý và lợi nhuận, mỗi năm chỉ cần trích 20% giúp đỡ kẻ nghèo khó.”

Lời vừa dứt, Lan Hương quỳ xuống:

"Vương gia.....”

Quốc cắt ngang:

"Ngươi đều đã sắp 25, ở nhà khác, sớm có trẻ con. Ngươi làm việc cho bản vương, đã trễ nải nhiều. Cổ phần đó coi như bù đắp phần nào.”

Lan Hương lắc đầu:

“ Vương gia, nô tỳ không đi, sống chết cũng đi theo Vương gia."

Quốc tức giận:

"Giữa ban ngày nói cái gì có chết hay không. Quảng Nam nghèo đói, loạn lạc, man di và phạm nhân nhiều, tìm đối tượng càng khó khăn."

Lan Hương đáp:

"Nô tỳ cả một đời đều không lấy chồng."

Quốc nghiêm giọng:

"Hồ đồ, ngươi phải đến lấy chồng, các ngươi hiện tại lượng cơm ăn càng lúc càng lớn, không xuất giá, đây là muốn ăn nghèo bổn vương. Vương phủ không thừa lương.”

Lan Hương quỳ trên đất nín cười. Quốc tiếp:

" Nói về cưới xin của ngươi, đúng là nan giải a. Danh gia vọng tộc, thì khó làm chính thê, uỷ khuất muôn trùng. Còn cưới kẻ khác, thì lại không vừa mắt, dù sao so tiền đám đó không ai nhiều bằng ngươi.”

Lan Hương cười, đáp:

"Vương gia nói đúng lắm. Cho nên nô tỳ chuẩn bị cả một đời dù chết cũng ỷ lại Vương gia, tương lai còn có thể giúp đỡ chiếu khán Tiểu Chủ Tử."

Quốc lắc đầu:

“ Hết thuốc chữa.”

*

Bên này, vua Hiến Tông từ cung Bùi Quý Phi trở về, trong lòng bứt rứt. Bởi vừa ở Lam Kinh dâng hương các bậc Tiên Đế xong, nhà vua phải trai giới 1 tháng, đây là điều lệ trong luật định bất thành văn, nên các bà phi tần, dù thương cũng không dám trái, sợ lời đàn hặc từ ngôn quan, không tốt cho cả mình lẫn nhà vua. Phụng nghi Thái giám Nguyễn Khắc Hải đứng bên cạnh hầu cận, biết ý, nói:

“ Tâu bệ hạ, dân gian có câu “Cam Đồng Dụ, vú Đồ Sơn”. Cam ở Đồng Dụ to và ngon, còn con gái Đồ Sơn...Thần đã cho người tìm kiếm, được nàng Bạch Yến tuy không đẹp sánh được như Quý Phí, nhưng khỏe mạnh, có thể làm bệ hạ vui.”

Vua Hiến Tông cười:

“Khanh quái lắm. Xứ ấy đàn bà con gái cũng phải ra khơi nên khỏe mạnh là chuyện dễ hiểu. Khanh dẫn vào đi. Nhớ canh chừng đừng để ai biết.”

Khắc Hải gật đầu, rất nhanh Bạch Yến được đưa vào. Nhà vua uống xong chén ‘xuân dược tửu’, ôm lấy người đẹp, cười:

“Ngươi có biết từ “mỹ nữ” có nghĩa là như thế nào không?”

Bạch Yến lắc đầu, vua Hiến Tông tiếp:

“ “Mỹ” là đẹp. Nhưng chính nghĩa của “mỹ” là tốt tươi, với con người thì là béo tốt. Ngươi chính là mỹ nữ. Xem ngực khanh đây này, đầy cả bàn tay trẫm!”

Bạch Yến bị lời nói của nhà vua ngượng chín mặt, hấp tấp ôm ghì lấy cổ vua rồi đưa tay xuống bụng. Trên long sàng, một trận cuồng hoan.

*

Trời gần điểm canh tư, Khắc Hải chuẩn bị vào tiếp người đi, thì bỗng nghe thất tiếng Bạch Yến kêu thất thanh. Khắc Hải vội đẩy cửa chạy vào thì thấy Bạch Yến đang ôm chặt nhà vua trên người, mặt mày nhớn nhác, hoảng sợ; Còn nhà vua nằm bất động, mồ hôi vã ra như tắm, da bợt như sáp, mồm há mà không thể nói được vì lưỡi rụt lại! Khắc Hải hô lớn:

“ Truyền Thái y! Truyền Thái y!”

Trong cung lập tức sáng đèn, Khắc Hải nhìn Bạch Yến:

“ Nàng vẫn cứ phải ôm chặt lấy nhà vua, nhà vua chỉ cần rời khỏi người nàng là không còn cách nào cứu nổi.”

Bạch Yến nước mắt lã chã rơi, nhẹ gật đầu. Không lâu, một đám người xúm quanh. Thái y xoa thuốc, bấm huyệt, châm cứu và gỡ nhà vua ra. Bạch Yến toàn thân đỏ nhừ, lúng túng mãi mới mặc xong áo xống. nước mắt tuôn:

“ Nô tỳ biết nhà vua cần giữ gìn, sợ hại đến long thể, nhưng nhà vua không thể nghe.”

Lúc này, Mai Quý Phi cùng Bùi Quý Phi đến, nghiến răng nghiến lợi:

“Con tiện nhân này, Thánh thượng nguy hiểm lần này, là do ngươi. Người đâu, lôi ra đánh chết cho bản cung.”

Vốn im lặng, Khắc Hải cúi đầu:

“ Thưa hai vị Nương nương, Bạch Yến được Thánh thượng sủng ái, chỉ có Thánh thượng mới quyết được. Nếu làm việc đó, trái ý Thánh Thượng, sợ là khiến bệnh tình người nặng thêm.”

Mai Quý Phi và Bùi Quý Phi hừ lạnh, rời đi. Mà nhân hỗn loạn, Đại Lâm dùng tay bịt chặt miệng Khương Chủng lôi xuống giếng. Dù thân phận Trịnh Di lớn, ngang ngửa Khắc Hải, nhưng do mọi sự tập trung lúc này dồn vào vua Hiến Tông, cộng thêm lời đồn Bạch Yến do Trịnh Di tiến vào, sợ hãi lên mang người bỏ trốn, không ai dám loạn động, việc này từ nhỏ hoá hư không.

*

Khắc Hải cả một ngày dài mệt mỏi chầu trực bên vua Hiến Tông, chịu sự hỏi han của quan lại cùng các hoàng tử, kéo thân hình mệt mỏi về phía phòng nghỉ nhỏ. Cánh cửa vừa mở, Bạch Yến mặc tấm lụa mỏng, xà vào lòng. Khắc Hải mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến:

“ Nàng sao không nghỉ đi.”

Bạch Yến lắc đầu:

“Chàng không về nên thiếp đâu có thể chịu nổi, nhưng nhà vua như vậy, kế hoạch chúng ta sẽ ra sao.”

Khắc Hải lắc đầu:

“Nàng cứ chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng. Ta sẽ tìm cách để bệ hạ yêu nàng thêm vài lần. Ngôi Thái Tử chưa định, thì đứa bé ra, chúng ta luôn có khả năng. Học Lã Bất Vi nhà Tần đã làm, chuyển ngôi báu từ họ Lê sang họ Nguyễn.”

Vừa nói, vừa đưa tay vào trong, Bạch Yến đỏ mặt. Đại Lâm đang nấp trên nóc nhà, quan sát toàn bộ, lửa giận bừng bừng, nhất thời không kiềm chế được, rút kiếm phóng tới. Khắc Hải vội đẩy Bạch Yến ra, đón đỡ, hừ lạnh:

“Ngươi là ai, dám tới cung cấm làm loạn."

Đại Lâm thở dài:

“Quả nhiên chủ nhân ta nói không sai, ngươi gây rối loạn cho triều đình. Khương Chủng đã chết, thì ta sẽ đưa ngươi đi bầu bạn.”

Dứt lời, hai đường kiếm lao tới. Khắc Hải cũng là Nhất phẩm cao thủ, nhanh chóng đón đỡ. Hai bên giao tranh dữ dội. Đại Lâm bất ngờ nghiêng người, bắp tay phóng ra loạt tên, Bạch Yến đang bị ngăm, chết không thể chết hơn. Khắc Hải gào lớn:

“ Ngươi phá hoại kế hoạch của ta. Đi chết đi.”

Giọng e é hét:

“Có thích khách. Có thích khách.”

Do vua Hiến Tông ốm, Cấm quân túc trực nhiều, không bao lâu trong phủ đã vây đầy, Khắc Hải tiếp:

“ Hắn chính là Trịnh Di, ta phát hiện hắn và Bạch Yến đang trốn. Giết được 1, còn tên này không thể thả.”

Cấm quân lập tức giương tên, phóng Đại Lâm miễn cưỡng tránh né. Còn chưa kịp thoát thân, thì một chưởng vỗ tới, cả người tựa như viên bi đập mạnh vào tường, Đại Lâm ho khụ khụ, ánh mắt kinh hoàng:

“ Lưu cung phụng. Chả lẽ ta phải chết hôm nay. Vương gia, xin lỗi người.”

Nhưng tình thế bất ngờ xoay chuyển, một bóng áo đen cản lại Lưu Cung phụng, không cần rõ địch ta, Đại Lâm vung bột khói trốn thoát, cuối cùng ngã trong phòng Lê Đào. Lê Đào sớm chờ đợi, vội che giấu và sơ cứu. Không lâu, Cấm Vệ Quân bước lại, tên cầm đầu, nhẹ giọng:

“Thưa Công chúa, thích khách lẻn vào cung, định ám hại hoàng thượng, chúng thần đuổi tới đây, nhưng mất dấu tích, công chúa người có thấy.”

Lê Đào quát:

“Thật là một đám to gan. Các ngươi lại đi tuần khắp nơi. Không chừng còn có thích khách ẩn nấp trong bóng tối và những nơi hiu quạnh.”

Cả đám cũng không nghĩ nhiều, rời đi. Lê Đào cấp tốc sơ khám, Đại Lâm dần tỉnh, nói:

“ Cảm tạ công chúa, đã làm phiền. Tiểu nhân rời đi.”

Lê Đào lắc đầu:

“ Ngươi ở lại đi. Hoàng huynh đã dặn vậy. Ngươi hiểu tính huynh ấy.”

Đại Lâm ánh mắt bất đắc dĩ gật đầu...