"Hihi...chắc là cô gái nào đang nhớ đến anh rồi" Thúy Vy ở bên cạnh lập tức nghịch ngợm chọc ghẹo.
"Uhm...hẳn là vậy" không ngờ Thiên Tà lại cho ra một đáp án nằm ngoài suy tưởng của cô
Nhưng quả thật vậy, võ giả thân thể khỏe mạnh bình thường đều bách bệnh bất xâm huống chi là một thân kiêm Sơn Hải Đồ cùng thần lĩnh vực như hắn.
Trong minh minh tự có thiên số, mọi sự đều không phải ngẫu nhiên kể cả cái hắt xì này cũng vậy
"Chắc là cô gái hồi sáng phải không. Đúng rồi người đẹp nhớ thương anh phải cười thầm trong bụng phải không ?"
Giọng Thúy Vy ẩn ẩn chút chua chát
Bình thường đàn ông bất kỳ ai khi nghe thấy giọng điệu u oán này đều sẽ không nhịn được mềm lòng an ủi hoặc gấp gáp giải thích, có điều Thiên Tà lại vẫn lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời.
Tinh tượng chuyển động trong vô hình, quả thật hắn là đang quan sát thiên tượng
"Tới thật kịp lúc..."không biết là hắn nói ai, nhưng một nụ cười như nắm thiên hạ tại bàn tay lại hiện lên.
Trên thân hắn phả ra khí tức mờ mịt thần bí hệt như bầu trời tinh tượng toàn một mầu đen nhánh chỉ lấp lánh vài ánh tinh quang không ngừng luân chuyển.
Thúy Vy cô gái thông minh này biết ý ngồi xuống bên cạnh hắn giữ im lặng, trong vô thức cô đã bị loại khí chất trên thân hắn làm cho mê đắm
Nam nhân loại này chính là hấp dẫn lực cao nhất, nữ nhân dù không được hắn ân cần săn đón chỉ cần được bên cạnh hắn nép về phía sau, đó đã là đủ
Đủ đối với bất kỳ một cô gái bình thường nào trên đời
Và đối cả với cô bây giờ
Tại thời điểm này con người trở nên nhỏ bé và mọi dơ bẩn thế gian đều trở thành quá phàm tục
"Thiếu gia..." giọng Bá Hổ theo liên hệ khế ước truyền đến
"Uhm...ta biết rồi, bảo họ chờ ta" giọng Thiên Tà không thể nghi ngờ vang lên
Thúy Vy lập tức phản ứng
"Là ai vậy anh"
"Một cô gái và mấy lão già"
Thiên Tà vừa nói vừa nhích người muốn đi
"Để em đi với anh"
Thiên Tà nghiễm nhiên đi xuống, Thúy Vy nhanh nhẹn lấy xe rồi mềm mại ngồi bên cạnh, thái độ này hệt như một con mèo con ngoan ngoãn
......
Sơn Hải Linh Cư
Một nhóm 3 người đứng thẳng người tại trước Thần Thiên Bảng
3 người này dẫn đầu là một lão giả bạc phát hồng nhan, thân mình khỏe mạnh bình dị nhưng sâu trong tấm thân đó là phả ra một lực áp bách khủng khiếp dù cố sức che dấu cỡ nào cũng không dấu được đi.
Đặc biệt là một loại thần thái thượng vị giả thao thiên truất địa, từ loại năng lực kinh thiên tự nhiên phát ra một loại tự tin lẫn lãnh ngạo tựa như xem thường hết thầy thế gian.
Bên cạnh lão chính là một cô gái dung mạo tuyệt đẹp, trên thân phả ra hơi thở tự nhiên mà thanh tân tựa như hô nhịp cùng tự nhiên, trên mặt một nét đẹp bao dung kiều mị đến khó tả, đặc biệt là ánh mắt lẫn khí chất đều ẩn ẩn một nét siêu nhiên thế ngoại.
"Tông chủ, bảng này có gì đặc biệt sao ?" giọng nàng thanh thúy mà ngọt lịm vô chất
Vị lão giả này hơi thu lại ánh mắt si mê, miệng lẩm bẩm
"Uhm...đây là một món pháp bảo"
"Ah...pháp bảo, không thể nào !"
Pháp bảo trên đời khan hiếm cỡ nào, dù là Hồ Điệp Cốc cũng tự nhận có được mấy món, nhưng ở đây dĩ nhiên chỉ là một tấm bảng lại nghiễm nhiên là một món pháp bảo, ai mà tin được.
"Không sai, quả thật là một món pháp bảo, bên trong chảy xuôi linh tính cùng đại lượng mệnh khí, hơn nữa còn ẩn hàm một loại uy nghiêm to lớn cùng sát cơ...loại pháp bảo này kỳ lạ khác xa so với những pháp bảo thông thường, mạnh hơn nhiều so với thủ pháp của Thiết gia"
"Ah...cốc chủ, ngài ...nói thật !!"
"Uhm"
Hồ Mị Nhi hít sâu một ngụm khí lạnh, trong lòng như dời non lấp bể kinh hãi
Bảo vật, trên đời không ngờ còn tồn tại người có được năng lực luyện bảo còn tốt hơn Thiết gia hơn nữa...
Hơn nữa còn...
Còn chưa kịp nghĩ đến điều còn lại thì lúc này vị cốc chủ bên cạnh lại dội thêm một lượt bom tấn
"Không chỉ cái bảng này, ta thấy được cái cánh cổng kia...bờ rào...cả tòa lâu đình...cái mái để xe, cái kia...kia nữa....."nói tới đây chính ông cũng không nhịn được phải hấp vào một ngụm khí lạnh, nuốt khan nước miếng nói tiếp
"Tất cả đều ẩn chứa linh tính bảo khí, hơn nữa còn là đang dựng dục sinh trưởng"
"Bảo khí....toàn bộ đều là bảo khí cả sao..."
"Uhm...tuy mới chỉ miễn cưỡng là hạ phẩm pháp bảo nhưng mà lại ẩn chứa linh tính sống, mệnh lực tràn đầy không ngừng luân chuyển biến lớn, linh văn khắc lên...cao cấp đến không thể tưởng"
Hồ Mị Nhi thổn thức nói "Không ngờ người nam nhân chỉ mới gặp 1 lần lại có được năng lực đáng giá như vậy"
"Không sai, kẻ như này...thần thông phi phàm, đáng cho Cốc ta suốt đời minh hữu, thậm chí nếu dưới nguy cơ kia không đối mặt được, cốc ta còn có thể..."
"Cốc chủ ..ý ngài là..."
Cốc chủ lấp láy một tia quyết ý trong mắt nhìn tới cô, Hồ Mị Nhi lập tức sợ hãi tim đập thình thịch.
"Đi...chúng ta xem nơi mộc khí tươi tốt mà con nói thế nào !"
Cốc chủ dẫn đầu hướng tới một chỗ dưới mặt đất cung tay
"Bằng hữu, không biết lão phu có thể tiến vào trong tham quan chút được không ?"
Bá Hổ dưới lòng đất chậm rãi nhoi lên, thần sắc như không hướng tới lão nói
"Chủ nhân đã về, hai vị mời..."..
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.