Dù là cự thạch cũng vỡ nát bấy
Nhục thân chỉ chạm liền vỡ, xương chỉ đụng liền tan. Sinh mạng con người tuyệt không thể thừa thụ
Một chưởng này vỗ xuống đã định là sẽ giết người, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc chắn sẽ đập vỡ đầu Trần Lập như trái dưa hấu chết ngay đương trường.
Hơn nữa dưới tốc độ cực nhanh cấp tông sư, dù là ai cũng sẽ không kịp tránh né.
Cái chết và kết quả sau đó là đơn giản hệt như những thứ Vân lão tưởng tượng, nhưng mà đáng tiếc...lão lần này đã sai, tại vì ngay tại lúc này.
Trần Lập bỗng nhiên cau mày, kẻ địch như rắn độc đuổi hoài vẫn không tha, kẻ nhân từ cũng có giới hạn, phật còn có ba phần nộ.
Đủ mọi chuyện kéo đến, khó chịu đã khiến lão nổi điên
"Vù..." trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Trần Lập hệt như một tia chớp nháy một cái đã lùi lại nửa bước.
"Vù...cạch..." chưởng độc của Vân Trung rơi vào khoảng không, nhưng lão còn chưa kịp bất ngờ thì tại lúc này một luồng kinh khủng khí áp đã kéo tới.
Trần Lập như một pho ma thần, tay phải như lôi điện rít gào vỗ xuống, tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi Vân Trung
Loại tốc độ khủng khiếp này thậm chí khiến lão ngay cả một chút né tránh đều không kịp, oai lực khủng bố của một tát này lại càng đủ để khiến lòng người tuyệt vọng
"Chát....vù...vù....ầm...ầm...."
Một âm thanh chát chúa mà ngắn ngọn vang lên sau đó, kinh khủng lực lượng giáng tới tát cho Vân Trung bay đi kéo lê một đường dài hơn chục mét sau đó nện vỡ nát một bức tường mới dừng lại.
Lan Anh ở bên cạnh hơi che miệng ngạc nhiên, trong mắt cô tông sư oai lực phi phàm đã vượt xa phạm trù nhân loại, tuy nhiên nghe nhiều nhưng lại mới chỉ thấy lần đầu, quả nhiên lực lượng này...còn hơn lời đồn nhiều lắm.
Nhưng cô không hề biết rằng chênh lệch giữa Trần Lập và Vân Trung là lớn cỡ nào.
Đừng nhìn Vân Trung tấn tông sư là ghê, thực tế lúc Hồ Mị chữa tai họa ngầm cho ông ta chỉ là chữa một nửa, tại vì lúc đó Mộc Đan của cô vừa thành không có năng lực hấp hết, đồng thời đây cũng là nằm trong sự tính toán của Thiên Tà.
Vân Trung miễn cưỡng tấn tông sư thực tế cũng chỉ là một dạng ngụy tông sư mà thôi, ngoài mạnh trong yếu, ngoại thực nội hư, tiên thiên chân khí một tia chỉ miễn cưỡng duy trì đan điền không vỡ, nhưng lại hỗn tạp đến cực điểm.
Tông sư như lão, còn kém 50 năm tu luyện nữa mới đạt tiêu chuẩn
Còn Trần Lập, ông thân mang dị chân khí khó lòng tiến cấp lại vẫn mấy chục năm không bỏ kiên trì mài dũa trăm năm nội lực, sớm đã mài luyện đến tinh hoa, bây giờ tấn tiên thiên, thân thể rèn luyện đi trước tu vi, lại thêm một sợi dị chân lực kia sau khi bị luyện hóa thành của bản thân.
Dưới bí pháp kỳ diệu mà Thiên Tà dậy cho.
Ông không chỉ kích phát hết tiềm năng thân thể, mở ra huyết mạch Băng Cương mà còn thân sở 2 sợi tiên thiên chân khí, tấn cấp nhị đẳng tông sư mệnh lực gấp đôi, hơn nữa bây giờ ông còn có một món bảo khí hộ thân, chân chính là một thanh linh binh uy lực kinh nhân.
Thử hỏi chênh lệch này có sao không lớn.
Cho nên ông nói Vân Trung không có tầm nhìn, đơn giản là vì thường ngày 2 người bọn họ ai nấy đều hiểu tính đối thủ mình đến chi li.
Hôm nay chỉ gặp nhau đơn giản, nói vài câu thách thức nhưng Trần Lập lại vẫn không hề khác xưa, chỉ khác rằng ánh mắt khi nhìn đối thủ đã không còn tính háo thắng, đặc biệt là còn khi biết rõ Vân Trung đã là tông sư.
Điều này nếu là người bình thường dù là ai cũng có thể phân tích ra, nhưng thế gian lại có 2 người không hiểu
Một người là đối thủ 30 năm quan trường hiểu tính nhau nhất, và một người là một trong 2 đứa con trai ngày ngày kề cận bên cạnh.
Đối thủ mất đi, không còn động lực
Con trai bất hiếu, không còn hi vọng
Tất cả đã khiến Trần lão nhất thời nghĩ quẩn mà buồn bã, có điều tại thời điểm này lão đã tìm ra được động lực sống mới của mình.
Vả một phát, tát bay lão đối thủ nhiều năm
Đây là chuyện sướng khoái nhất cuộc đời mà từ khi tấn sư tới bây giờ lão từng làm.
Tại sao giới trẻ thích xông pha chém giết lẫn nhau, rốt cuộc bây giờ lão đã hiểu
Chiến đấu là thành quả gặt hái được từ tu luyện
Đối thủ không theo kịp mình thì tự trở thành một viên đá mài dao, cho mình đạp lên đó tìm động lực cao hơn tiến về phía trước.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi này, rốt cuộc lão đã hiểu được những lời Thiên Tà từng nói, hiểu được thái độ lãnh ngạo bất cần của hắn, hiểu được sự bình thản coi nhẹ tài vật địa vị của hắn.
Tâm của cường giả, siêu thoát phàm tục
Nhân tâm sáng sủa, võ học một đường không rào cản.
Tại thời điểm này
Mệnh cách gấp 3 lần người bình thường đã trực tiếp giúp lão nhận được đại cơ duyên mà nếu là võ sư bình thường dù cả đời e rằng cũng khó ngộ ra.
Sự nghịch thiên của đại mệnh cách rốt cuộc thể hiện.
"Oa...phụt...ọc" Vân Trung khó khăn bò dậy từ đống gạch đá, miệng phun ngụm máu lớn, sự chấn động to lớn không gì tả xiết, ánh mắt như ma quỷ khó tin nhìn tới Trần Lập
"Ông....ông cũng là...tông...sư"
Trần Lập chỉ cười cười không nói mặc nhiên thừa nhận kết quả này, khí chất trên thân cao lớn vững vàng, khí tràng dịu nhẹ phát tán
Trong phút chốc cả người ông như tiến vào một quá trình lột xác, khí chất biến đổi trở nên mạnh mẽ mà sâu lắng, ung dung mà trầm ổn.
Ở bên cạnh, Lan Anh nhìn mà tràn đầy ngạc nhiên nhưng trong thời gian ngắn sau đó trong mắt đẹp lại tựa như hiểu ra được điều gì đó.
Cũng tại thời điểm mà 2 lão già này đấu khẩu nhau thì trong tâm tư cô bé này lại hồi tưởng tới một người, lý trí bỗng chốc khai tâm sáng sủa, má phấn óng ánh phớt hồng
Tại vì tên thanh niên xuất hiện trong trí nhớ của cô, cũng trùng khớp với Trần Lập bây giờ có điều là tràn đầy ý vị cổ tích hơn nhiều
Ngựa trắng đạp vân
Hoàng tử tiến đến.
Hoa đào thắm sắc
Công chúa dịu dàng..
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.