Thiên Tà

Chương 138: Quà Nhỏ - Tiểu Hồ Lô

Tại đây Thiên Tà ngồi chính điện bên dưới là vị cốc chủ Hồ Điệp Cốc Tống Huyền và Hồ Mị Nhi.

Gian phòng này là phần trệt của Thần Thiên Tháp, nơi này còn chưa xây xong chỉ có phòng này là hoàn chỉnh nhất được kiến lập cho nên hắn lấy đỡ làm nơi tiếp khách

"Hàn xá còn đang trong quá trình kiến tạo, bề bộn nhiều chỗ mong 2 vị thông cảm" giọng Thiên Tà khách khí nhưng ngôn ngữ thái độ bình đạm không kiêu không nịnh.

Giọng nói này trầm ấm hữu lực, xúc tích gẫy gập, không nhiều không ít nhưng không mất khí độ

Tống Huyền mới đầu còn có chút khó tin lẫn dò xét khi nhìn thấy Thiên Tà bộ dạng quá trẻ nhưng rất nhanh liền mất đi loại tư tưởng này.

"Lăng Tiêu, ta gọi cậu như vậy được không ?" vừa nói ra lão lại vừa như vô tình như cố ý buông lỏng chút khí áp, cách xưng hô như vậy rõ ràng là đang bằng vai tương xứng.

Trong thế tục xưng hô tùy vào tuổi còn trong võ đạo xưng hô lại dựa vào địa vị và thực lực.

Địa vị và thực lực Tống Huyền đều là đỉnh phong trong giới võ đạo, hôm nay lão dùng cách xưng hô ngang bằng này để đối với Thiên Tà dụng ý rất rõ ràng, đó vừa là thăm dò vừa là dặm đường dọn lối và thể hiện thành ý.

"Uhm, không vấn đề"

"Haha..." lão hào sảng cười to

Trước cường đại khí áp của lão ập tới Thiên Tà không những ung dung không sợ mà còn dõng dạc đồng ý cách xưng hô ngang bằng này, tất cả đều đã chứng minh cho tư cách của hắn

"Tốt, bạn nhỏ...lần này ta đến là khách không mời có chút bất kính, tiểu đệ không phiền chứ !"

Võ đạo giới VN có sự ảnh hưởng khá sâu từ võ đạo trung quốc, cách xưng hô "thiếu gia", "tiểu thư" hay "huynh đệ" vì thế vẫn là cách xưng hô chung của cả võ đạo Việt, loại xưng hô này giống như đã thành ngôn ngữ chung cho cả võ lâm và tiên môn đồng đạo.

"Không phiền, đại khách lâm môn sao lại có thể phiền chứ...lão ca, huynh đường xa tới đây không biết đã có chỗ trú lại chưa, không chừng ở lại nơi này chơi vài ngày"

"Hahaha...chỗ ở quả thật chưa có, ở lại vài ngày thì không dám chỉ cần ở một đêm"

Phòng trong Thần Thiên Cung là nơi mà bất kỳ võ giả nào trên thế gian đều muốn ở lại.

Ở đây một đêm, sống dài 1 tháng

Tu luyện 1 đêm, thành quả gấp 10

Phòng ở Thần Thiên Cung ẩn chứa tự nhiên lực cùng trận pháp gia trì, ở đây ngũ hành cân đối vô cùng, linh khí không tính dư thừa nhưng tinh khiết ôn hòa, hơn nữa trận văn tương trợ hướng tinh, khí, thần tới chân đạo. Không những tâm ma khỏi lo mà còn rèn luyện được hồn lực.

Loại tác dụng toàn diện này đối với võ giả không thể nghi ngờ chính là trân bảo không gì có thể sánh nổi

Vừa bước vào gian phòng này Tống Huyền con mắt lão luyện dĩ nhiên cũng đã nhận ra được điều này, tiên thiên tông sư bước đầu hòa hợp cùng tự nhiên chính là nhậy cảm với năng lượng nhất, đã tới được đây sẽ lại càng nhận được lợi ích lớn nhất.

Không gian nơi này khiến võ giả luôn mở hết chân lông ra sảng khoái hấp thu, dù không cố ý tu luyện cũng có thể tăng tu vi, người thường có thể sống bách thọ vô bệnh yếu, tu luyện giả lại như ăn phải linh đan diệu dược, quý giá không thể đong đếm

Ở lại, muốn chứ sao lại không

"Được, còn không biết quý tính vị lão ca đây là gì ?"

Thiên Tà nghiễm nhiên đổi cách xưng hô kéo gần khoảng cách, tất nhiên là loại khoảng cách này hắn có cũng được không có cũng xong nhưng minh hữu tới thăm, thành ý có đủ, con mồi này hắn là sớm có chủ đích dẫn tới

"Lăng Tiêu, đây là cốc chủ Hồ Điệp Cốc, tên thật Tống Huyền pháp danh Y Thánh" Hồ Mị Nhi dịu dàng giới thiệu

"Ah, đại danh quá vang không ngờ nay mới có dịp gặp mặt, hân hạnh"

"Lão đệ không cần khách sáo, hư danh mà thôi, ta một thân y thuật thành danh không phải vẫn không thể chữa được cho mình đó sao, so với lão đệ còn không bằng ah..." Tống Huyền lão hồ li này khéo đưa đẩy dĩ nhiên mặc định nhận lấy quan hệ huynh đệ đưa Thiên Tà về vai dưới đồng thời tranh thủ đưa vấn đề phơi bày

"Bất quá chỉ là tài mọn, lão ca đến đây hẳn là cũng vì việc này mà di giá xuất cốc phải không ?"

"Cũng chỉ có chút việc nhỏ, chủ yếu là muốn tạ ơn lão đệ xuất lực cho Tiểu Mị Nhi đại cơ duyên, Hồ Điệp Cốc có món quà mọn, mong lão đệ không chê"

Nói xong lão lấy ra một cái hồ lô lớn bằng nắm tay, da mầu xanh đậm bóng bẩy rất là tươi mới hơn nữa còn ẩn hiện mấy đường vân nhỏ xíu mầu vàng ẩn hiện, cả trái hồ lô nhỏ ẩn ẩn một chút hơi thở tự nhiên và sắc bén đặc thù của bảo vật.

Tuy nhiên loại bảo khí đặc trưng cho tài liệu luyện pháp bảo này lại quá mỏng manh, mỏng manh đến gần như khó phát hiện

Vật này không tầm thường chỉ tiếc rằng còn thiếu quá nhiều năm tháng túc luyện

Có điều, vật này với người khác là trân bảo luyện khí nhưng đối với Thiên Tà lại có giá trị trên mặt khác

"Hồ lô này, hẳn là đời sau của Âm Dương Càn Khôn Hồ Lô phải không ?"

"Không sai, lão đệ không ngờ kiến thức uyên bác cặp mắt lại tinh thông như vậy..."

"Hồ lô này, vốn là đời thứ 99 của thông thiên tiên hồ, tuy còn cách xa tới Âm Dương Càn Khôn Hồ nhiều lắm nhưng cũng là một món tài liệu luyện khí không tệ..."

Nói là đời sau của Càn Khôn Hồ là đang đề cao nó, thực tế càn khôn hồ là một món hỗn độn chí bảo, đời sau là Thái Sơ Hồ Lô, đời sau nữa là Âm Dương Hồ, đời sau sau nữa là Ngũ Linh Hồ và đời sau sau.....sau nữa mới là cái gì Thông Thiên Tiên Hồ.

Cái hồ lô nhỏ này không nói tới nó non xèo bệnh yếu, chỉ nói tới giống nòi thôi lại còn là phân chi thứ 99 của Thông Thiên Tiên Hồ, con bà nó bắn thêm chục nhát đại bác cũng không tới được Âm Dương Càn Khôn Hồ mà Thiên Tà nói tới.

"Lão ca, Hồ Điệp Cốc...trồng được nó sao ?" Thiên Tà hỏi

Trời đất này thiếu thốn, thanh hồ lô này tuy cách xa tiên hồ tới vạn dặm nhưng cũng là một bán linh vật, muốn trồng được nó trừ phi phải có được cả một đại linh mạch hoặc không phải có một cái trung cấp ngũ hành tụ linh trận mới được.

Ánh mắt Thiên Tà có chút chờ mong nhìn lão

"Sao có thể chứ, vật này là cái ăn hàng ta sao nuôi nổi, không dấu gì đệ ...nó là phần thưởng do Võ Đạo Hội Minh một vị lão bằng hữu tặng cho, vật này cũng chỉ là tàn phá một nhánh Thanh Đằng Hồ dây bị bệnh chết non mà hái xuống...haiiii

"Hồ Điệp Cốc ta địa vị thấp kém, đã 6 lần Hội đấu mà vẫn chưa đủ tư cách nhập vào Võ Đạo Hội Minh, vị bằng hữu đó là do chịu ơn chữa bệnh với ta đã kiệt lực xin xỏ mới tặng ta được 1 quả hồ lô này...

"Tiếc rằng linh khí trong cốc nghèo nàn đã dưỡng nó mấy năm vẫn không thể luyện được nó thành bảo"

Tống Huyền ra vẻ rất là tiếc nuối

"Lão đệ, tuy hồ lô này không thể luyện thành bảo nhưng mộc linh còn tỉnh, đeo bên người sẽ giúp ích tu luyện rất tốt, trước kia là thiếp thân bên cạnh ta giờ ta tặng lại đệ coi như quà gặp mặt đi"

Thiên Tà vô cùng vui vẻ nhận lấy..