"Hừ, buồn cười còn dám dùng giọng điệu này trả lời ta, thật nghĩ rằng ông bây giờ còn xứng trước mặt ta hò hét"
Vân Trung ra giọng đại nhân, lời nói đầy một dạng miệt thị nhìn tới
"Uhm...câu này thật ra phải nên để ta nói mới đúng..." Trần lão ngược lại có chút hả hê đưa mắt chứa đầy ý khiêu khích nhìn tới
"Thật nghĩ rằng vừa tấn cấp tới tông sư là sẽ vô địch thiên hạ"
Giọng Trần lão mỉa mai thẳng thừng tung ra quả bom nặng ký
Nghe lời này, lập tức đôi "cậu - mợ" Trần Thiên Vũ liền sợ hãi lùi lại mấy bước cách xa lão Vân Trung ra nhưng ngay sau đó lại giống như phân tích ra vấn đề sắc mặt lại vui mừng quá đỗi nhìn tới cha mình.
Chẳng mấy chốc bản tính cáo mượn oai hùm lại bộc phát
"Vân Trung, ông nghe rõ chưa...thật nghĩ rằng chỉ có mình ông là gê gớm sao, tông sư là cái thá gì...còn không phải đối thủ của cha tôi...còn chưa xứng"
"Không sai...tông sư là ghê gớm lắm sao, lát nữa mà đánh nhau không phải lại như con chuột bị cha tôi vờn chết ah...hihihi..."
"Hahaha, ta nói không đúng sao, trừng cái gì mà trừng....lão già ngu xuẩn ...."
"Câm mồm cho ta...." lần này nổi giận lại không phải Vân Trung mà là Trần lão
Có loại con như thế này lão xem như thất bại trong đời, vô năng vô đức nhưng lại thích dựa mạnh lấn yếu
Mượn danh cha và anh trai, đôi vợ chồng này đã lén lút làm không ít chuyện xấu hổ bây giờ ngay trước mặt lại nghiễm nhiên biểu đạt ra loại thiếu giáo dưỡng thiếu nhân phẩm như vậy
Thật đã xem người cha như ông là cái gì, là bóng cây cho chúng dựa sao..hừ
"Cha, vừa nãy lão khốn này tới đây rất là hung hăng phách lối còn đánh người đập đồ hơn nữa còn suýt chút giết anh Vũ, đến chân của con nữa nè...bây giờ còn đau ê ẩm, cha mau đòi công bằng cho con đi" Nguyễn Hoài Trân vợ của Trần Thiên Vũ chanh chua mở miệng
"Không sai....trần gia chúng ta là danh môn đại phú quý, cha bây giờ lại là tông sư, tương lai trần gia uy vọng to lớn nhất nhì cả quân khu 7, lão già này không nói lý lẽ vừa tới đã phách lối ngông cuồng, cha xem uy danh Trần gia ở đâu ah....không đánh cho lão tàn phế thì làm sao giữ được uy quyền"
Trần Thiên Vũ nói tới đây, mặt Trần Lập đã đen lại
Sắc mặt lão âm trầm mà lạnh giá
"Tốt....hai đứa mày bản lãnh, sao không tự xông lên"
"Cha...cha bây giờ là tông sư, cha không xông thì ai xông..." Nguyễn Hoài Trân mềm dịu nịnh nọt nhưng lại có ý kích bác
"Ta khi nào nói mình là tông sư ?" Trần lão bộc phát
"Ah....như vậy không phải, chết..." nói xong bà ta lập tức co cẳng muốn chạy vào trong thoát mạng
Vân Trung là tông sư là đúng rồi, nhưng cha cô lại không phải, vậy thì còn không phải đại họa giáng xuống sao, nãy giờ vợ chồng bà cáo mượn oai hùm đã nói không ít lời sỉ nhục tới Vân Trung, đó là tông sư ah
Tông sư không thể phạm, đó là giới hạn nhân phàm cách biệt
Tông sư có giết người, pháp chế cũng không làm gì được.
Nếu còn ở lại đây không phải chờ chết hay sao
Nghĩ như vậy, nên ả ta ba chân bốn cẳng chạy thục mạng thoát chết đến cả chồng cũng không quan tâm, lại càng không quan tâm tới cái chân vừa nói bị đau và người cha chồng mà nãy giờ ả miệng đầy nịnh nọt tâng bốc.
"Hừ, còn mày...không chạy nốt ah" có điều nói tới đây thì Trần Lập đã dừng lại tại vì Trần Thiên Vũ rất nhanh đã như con chó dùng cả 4 chân mà chạy thục mạng.
Những con người như họ
Tại lợi ích, họ có thể chém giết lẫn nhau bất chấp tính mạng
Nhưng lại sinh tử, họ tuyệt đối chạy trước hơn ai hết
Nhân nghĩa đạo đức, chỉ đơn giản như vậy liền phân biệt rạch ròi
Trần lão lặng lẽ thu hồi một ánh mắt thất vọng và mất mát sau đó quay sang lão đối thủ.
"Dược liệu, ta không lấy...ông có thể về" Trần Lập lạnh nhạt nói, lão không còn tâm trí ba hoa hiếu thắng như vừa nãy nữa
Nhưng lúc này Vân Trung lại lãnh mạt không buông
"Trước mặt tông sư, ông còn dám dùng thái độ này để nói chuyện"
Trần Lập quay đầu lại cho lão một ánh mắt thất vọng
"Vân Trung, ông thụt lùi rồi...thực lực tăng một tầng nhưng ánh mắt lại kém đi rồi"
Lan Anh cũng cho một biểu cảm y hệt, nhưng sắc diện của cô xinh đẹp mỹ miều như tranh thi họa ý, cái đẹp toát ra bên ngoài
Vân Trung trước kia mệnh danh là tài võ song toàn, không chỉ thiên phú võ học tốt mà trí tuệ phán đoán cũng cao tuyệt.
Nhưng bây giờ, như trần lão nói, ông ta đã bị thực lực tăng lên mà làm mờ mắt
Khi con người chạm đến đỉnh cao họ liền sẽ biến chất, đó chính là một phép thử lòng người hiệu quả nhất
"Hừ...trước thực lực tuyệt đối, trí tuệ đã vô dụng, Trần Lập...ta cho ông cơ hội cuối, giao ra tên nhóc đó cùng dược liệu, ta lưu cho Trần gia 1 mạng người sống"
Ý này rất rõ ràng, đó là một loại uy hiếp trắng trợn, nếu Trần Lập nghe lời chí ít còn được một người sống giữ hương hỏa, còn toàn gia tất nhiên từ nay biến mất, máu chảy thành sông
Thật sự mà nói, ân oán nhiều năm giữa 2 người không phải là lớn, trên quan trường có chút xích mích nhưng có đối thủ là tạo ra động lực cho bản thân phấn đấu.
Đó là giá trị duy nhất của Trần Lập trước kia nhưng mà bây giờ, đã hết
Vân lão đã tấn tông sư, vậy thì một con dế nhũi như Trần Lập đã không còn bất kỳ giá trị gì, vê tay một cái là chết, giá trị của hắn lúc này chết nhiều hơn sống.
Lần này tới đây, chủ đích của lão chính là như thế, dù có tìm ra dược liệu hay không thì cũng phải giải quyết ân oán.
Còn chưa nói tới nguyên nhân một đêm toàn bộ vườn thuốc 10ha bị đào sâu chục km, bây giờ lại thêm mất thuốc, nguyên nhân đều từ chuyện lần trước giao dịch chữa bệnh mà ra và như vậy Trần Lập là trung gian tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
Kẻ yếu tất có tội, đó là quy luật bất thành văn của võ đạo
"Đừng tự cho mình là đúng, về đi ta không có hứng thú đôi co với ông" Trần Lập tinh thần đang chán nản, tư tưởng không thông cũng chẳng nghĩ được sâu xa mánh khóe.
"Hừ....rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt,..." giọng Vân Trung lạnh băng, vừa nói xong đã thân như quỷ mị chớp lóe cái đã tới.
Bàn tay lão lập lòe ánh sáng mầu xanh, cự chưởng mang theo kinh người lực đạo rít gào hư không vỗ xuống...
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.