Thiên Tà

Chương 102: Sư Tướng - Khiêu Khích

"Tiêu sư xin chào cậu..." Lăng Phi đến đây cùng với một nam nhân trung niên khác.

Thấy Thiên Tà tới hắn nhiệt tình đứng lên chào còn vị trung niên này vẫn một bộ mặt uy nghiêm không thể phạm, miệng như cười như không nhìn tới Thiên Tà.

"Chú...con chào chú" nhìn lão Lan Anh vội vàng chào, ở đây không phải tổ chức cho nên không được tiết lộ quân hàm và danh tính thực.

"Uhm...mấy ngày không gặp không ngờ con đã tấn sư rồi, không tệ..." rõ ràng ở lứa tuổi như Lan Anh mà tấn sư là một việc vô cùng khó có nhưng mà lão đầu này lại chỉ tán dương một câu "không tệ" dĩ nhiên là thể hiện mắt xanh khó tính của mình, và tất nhiên mục đích là nhắm vào đối tượng tiếp theo

"Thanh niên...cậu cũng vậy, rất có thiên phú"

Nhưng Thiên Tà lại không có chút nào ngạo khí lẫn kích động như lão nghĩ mà ngược lại còn thản nhiên ngồi xuống lãnh tĩnh nhìn lão.

"Uhm...bắt 2 tên súc sinh đó rồi chứ ?" Thiên Tà chỉ hơi gật đầu chào hỏi tượng trưng với lão sau đó quay mặt sang hỏi Lăng Phi.

Lan Anh ở bên có chút ngượng ngùng hướng hắn giới thiệu

"Anh Tiêu, xin giới thiệu đây là trong quân mật thượng tướng Khiêm Tấn Minh, là thuộc bộ chỉ huy kiêm cả huấn luyện viên của Hổ quân đó"

Lan Anh giới thiệu còn cố ý nhấn mạnh chức vụ của lão, trong giọng nói còn không dấu được sự ngưỡng vọng hâm mộ.

"Quân mật thật là lắm cao thủ,...uhm, thực lực không tệ" Thiên Tà mở miệng khen ngược trở lại

"Mà đáng tiếc tiềm năng đã hết, cả đời vô vọng tiên thiên" Thiên Tà làm ra vẻ tiếc nuối làm cho Lăng Phi và Lan Anh nghe thấy đều tái hết mặt sợ hãi vị lão tướng này nổi giận

"Thanh niên, cậu nhìn thấy thực lực của ta ?"

Khiêm lão có chút âm trầm cũng ngạc nhiên hỏi lại.

Thấy thái độ không phân trên dưới của Thiên Tà lão đã không vừa lòng, bây giờ lại ăn nói trực tiếp thẳng thừng chọc vào nỗi đau của lão làm sao mà lão không tức giận

"Uhm...phải rồi, cậu có thể dễ dàng phát hiện ra dị năng giả thì hẳn là có được năng lực đặc thù, hoặc giả...cậu có thiên đại năng lực" lão tự cho là đúng nói. Giọng nói còn có một chút khiêu khích

Một võ sư 80 năm công lực như lão còn bị tên khốn này khinh thường thì phải xem bản thân năng lực của hắn lớn tới cỡ nào mà dám cuồng ngôn tới như vậy, Khiêm lão chính là dụng ý đó

"Năng lực lớn thì không có, tôm tép nhãi nhép mà thôi"

"Hahahaha...thanh niên, cậu là đang khiêm tốn đó sao, nhưng tôi thấy năng lực của cậu cũng không tệ đó chứ, tuy còn không bằng một thành viên yếu nhất trong Hổ Quân nhưng chí ít còn hơn Lang Nha đội mà"

Lời ông nói ra có ý khen nhưng lại là trực tiếp chê bai. Hơn nữa lại càng muốn nhấn mạnh những học trò thuộc Hổ Quân của mình, người thông minh liền có thể thấy được ý dụ hoặc mời chào trong đó.

"Đừng hiểu nhầm ý tôi, Lang Nha Đội tuy còn chưa đủ tư cách làm thành một chủ lực quân đoàn, hàng năm thi đấu đều xếp vào chót bảng nhưng mà cả đất nước Việt này hơn 5 triệu dân lại không có bao nhiêu người đủ thiên phú gia nhập tiểu đội này"

Giọng ông ta lại một lần nữa đề cao phi đội này lên, hàm ý lấy bàn đạp nhấn mạnh chiến lực Hổ quân

Lăng Phi xấu hổ.

"Khiêm lão ah, ngài đừng nói như vậy được không...tuy Lang Nha đội này được tính là ô hợp nhất, kém cỏi nhất nhưng mà dưới quân lệnh Trần tướng quân điều giáo, chúng tôi vẫn có điểm đáng tự hào và huyết khí của mình"

"Hahaha...cái lão phế vật đó sao, ngoại trừ biết dậy cho các cậu ý chí cầu sinh và tinh thần quân kỷ ra còn làm được cái gì...ưu thế của các cậu có chăng cũng chỉ có một thứ mà thôi"

Lăng Phi tức giận thở phì phò

"Là gì ?"

"Là gì...hahaha...là da mặt dầy, chịu nhục tốt"

Lan Anh và Lăng Phi nghẹn đỏ cả mặt khó chịu.

"Uhm...vậy sao ?" Thiên Tà thờ ơ

Khiêm lão cả người bộc phát ra sự cao ngạo cùng khí thế tự tin thượng vị giả, sắc mặt lão vừa thể hiện sự xem thường lẫn cả đáng thương nhìn tới

"Không sai...không phải lão già ta khoa trương, nhưng một tên Hổ quân dù là yếu nhất của tôi cũng thừa sức chấp cả 3 người các ngươi cùng đánh, thậm chí còn có thể tùy ý đùa nghịch các ngươi như con chuột"

Lời này vừa nói ra, 2 người Lan Anh và Lăng Phi liền tức tối không chỗ phát tiết, miệng thở hào hển không thốt ra một câu

"Uhm...thật sao, ông dám chắc như thế ?"

"Hừ, có gì không dám" lão ta ngạo khí bừng bừng nói

"Uhm...dùng phương thức dồn tinh thần khí lại một chỗ cưỡng ép đột phá võ sư này có mấy phần giống dị năng nhân ah, tác dụng thì nhanh nhưng mà ..."Thiên Tà nói đến đây bỗng nhiên đưa cho lão một ánh mắt khinh miệt.

"...Cả đời vô vọng tiến, bên ngoài khỏe mạnh bên trong mục nát, lấy ngắn bỏ dài, chọn khó bỏ dễ...ta đoán đi....đám học sinh của ông, sẽ không có ai có được quá 30 năm công lực, hơn nữa một khi tiêu hao nội lực sẽ là....vĩnh cửu phế nhân"

Thiên Tà quay sang nhìn Lăng Phi hỏi.

"Anh Phi, nếu cho anh chọn thì anh sẽ chọn làm hổ quân hay làm lang nha ?"

"Khỏi cần nói, tất nhiên làm Lang Nha rồi"

Thiên Tà lại quay mặt sang hỏi Khiêm lão hỏi.

"Bây giờ cùng tuổi thì hổ quân của ông hơn được Lăng Phi, nhưng mà 10 năm sau ah...Ta dám nói một câu, Lăng Phi chỉ cần đưa ngón út..."

Thiên Tà khoa trương lấy ngón tay út búng một cái minh họa

"Búng nhẹ cũng chết rồi !"

"Rầm....Hỗn xược" Khiêm lão bạo nộ một tát vỗ nát bấy cái bàn gỗ

"Nhãi ranh, ta còn xem trọng cậu tuổi trẻ tài cao muốn nâng đỡ cậu, dậy cậu công phu tu luyện, đưa cậu cơ hội lập công nhưng mà không những cậu không biết ơn còn láo toét ở đây xuyên tạc nói bậy, thật nghĩ rằng lão hổ tướng ta hiền lành dễ bắt nạt sao ?"

Thiên Tà lặng nhiên bình tĩnh không chút nào bị sự hung hăng của lão làm tí nào động dụng, miệng còn tiếu tiếu cười nói

"Vậy ông nghĩ rằng ta là người dễ bắt nạt...ông nghĩ rằng Trần Lập và cháu gái lão ta dễ bắt nạt"

Khiêm Tấn Minh bộc phát ra một tràng cười miệt thị.

"Lão phế vật Trần Lập đó còn chưa bao giờ bị ta để trong mắt, còn cháu gái ông ta...và cả cậu nữa...cũng như thế"

"Uhm....ông chắc không ?" Thiên Tà thản nhiên hỏi

Lan Anh cảm thấy Thiên Tà bị xem thường mà trong lòng như ngàn vạn con kiến cắn trúng, giận dữ khó nhịn

"Chú Minh, xin chú tự trọng lời nói, anh Tiêu không phải người mà chú có thể chỉ ngón tay tới như vậy nếu không..."

"Nếu không thì sao ?"

"Nếu không ah..." Lan Anh bộc phát ra chân khí toàn thân, khí thế hiển lộ ra những đường cong mềm mại mà dẻo dai, ánh mắt kiên nghị, mặt đẹp nghiêm túc. Đây rõ ràng là tư thế muốn động võ

"Đánh với ta...ngươi cũng xứng ?"

"Phi..." Thiên Tà cười phun. Cả người đứng lên

"Lan Anh...về thôi" hắn không rảnh rỗi ngồi đây diễn trò với lão già này.

"Đứng lại đó cho ta..."

Thiên Tà nắm tay Lan Anh vẫn như cũ bước đi

"Hừ...nhục ta sư vị còn muốn yên lặng trốn đi sao...nằm mơ"

"Vù...vù..." lão cử lên một môn kỳ dị quyền pháp, cả người nội khí dồn hết về ngực trước và tay đấm, nội kình cương mãnh công tới.

Một quyền này ẩn chứa trọn vẹn 80 năm công lực, có thể nói là ngàn cân trọng quyền có thể phá núi khai sơn, một quyền này mà trúng người dù là tông sư cũng không dễ chịu..