Nghịch Thiên Hành

Chương 17: Dư Âm

Diệp Vân biết mấy đứa lo lắng, thì đem kể vắn tắt lại sự việc, nói rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.

Thành Dư nói: “Tớ nói không sao mà. Kẻ làm sai là Nam Bình, Diệp Vân không có lỗi gì ở đây hết.”

Mặc dù nói là vậy, nhưng vẻ mặt mấy đứa vẫn còn nặng nề. Nam Bình là con nhà có thế lực, trong trường này cũng rất nổi tiếng. Bọn trẻ biết Diệp Vân là đệ tử danh dự, nhưng cũng không cho rằng Diệp Vân có gia thế có thể bì kịp Nam Bằng được. Nếu có xung đột, e rằng các đạo sư sẽ bênh vực Nam Bình. Nếu vì chuyện của mình mà Diệp Vân bị kỉ luật, thì bọn chúng cảm thấy có lỗi lắm.

Vĩ Khuê vẻ mặt chân thành nói: “Diệp Vân nếu đạo sư có trách phạt, thì bọn tớ sẽ nhận hết về mình, quyết không để liên lụy đến cậu.”

Diệp Vân lắc đầu: “Chuyện này về sau sẽ không truy cứu nữa. Nhưng mọi người cũng đừng tiếp xúc với Nam Bằng thì hơn.”

Vĩ Khuê vẻ mặt căm hận nói: “Tên khốn đó bọn tớ sẽ không bao giờ giao du với hắn nữa.”

Hắc Thạch cũng phẫn nộ: “Hắn ta là tên khốn chuyên ức hiếp người khác, trước này bọn tớ dù không muốn, nhưng lại không dám chống lại hắn.” Giọng của cậu trở nên nghẹn ngào: “Diệp Vân, cảm ơn cậu, nếu không có cậu, bọn tớ còn phải chịu đựng hắn mãi.”

“Cảm ơn Diệp Vân.” “Cảm ơn cậu.” “Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Thái Hòa mắt đỏ hoe, được làm bạn với Diệp Vân làm nó rất hạnh phúc, giọng nó ghẹn ngào: “Diệp Vân, vết thương của cậu thế nào. Cậu vì tớ mà bị thương, tớ, tớ …” Nó không biết nói gì nữa, nước mắt đã trào ra nức nở, lời cảm ơn đã nói, nhưng cũng không thể diễn tả hết nỗi lòng của nó được.

Diệp Vân cho rằng giúp người bị ức hiếp là việc hiển nhiên, huống hồ còn là bạn cùng phòng, nên nó không ngần ngại mà đứng ra đối diện Nam Bằng. Nó không muốn mấy đứa câu nệ việc này quá, liền nói: “Tớ không sao đâu. Chúng ta là bạn bè. Giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình. Các cậu không cần để tâm quá.”

Mấy đứa nghe Diệp Vân nói vừa cảm thấy vui mừng, vừa cảm thấy xấu hổ. Vui mừng vì có một người bạn tốt như Diệp Vân. Xấu hổ vì bọn chúng quen biết nhau mấy năm lại trơ mắt nhìn bạn mình bị đánh sợ hãi không dám cản, còn Diệp Vân mới chỉ quen mấy tháng lại liều mình giúp đỡ. Bọn chúng cảm thấy hổ thẹn vì sự hèn nhát của mình bao nhiêu thì càng khâm phục Diệp Vân bấy nhiêu.

Thành Dư nghĩ ra điều gì đó, phấn khích nói: “Hay là chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi. Diệp Vân cậu sẽ là Đại huynh của bọn tớ.”

Diệp Vân nghe vậy thì cười khổ nói: “Không cần phải làm màu vậy đâu, chúng ta làm bạn bè tốt với nhau là được. Với lại việc kết nghĩa thì giống như giang hồ quá.”

Thành Dư có chút tiếc nuối, nhưng cũng rất vui mừng vì Diệp Vân coi bọn nó là bạn bè tốt. Mấy đứa nói thêm đôi ba câu rồi trở lại giường nghỉ ngơi, Diệp Vân mới vừa rồi còn bị thương nên để Diệp Vân nghỉ ngơi mới phải.

Diệp Vân nhìn qua Ngô Kinh thấy cậu ta nhắm mắt, chắc là đã ngủ trưa. Từ khi nó trở về, Ngô Kinh có ngó qua một lần, nhưng cũng không có lại nói chuyện cùng với đám Vĩ Khuê. Cậu bạn này chưa bao giờ cùng với mấy người Vĩ Khuê thân thiết cả, không biết giữa bọn họ rốt cục có khúc mắc gì.

Diệp Vân nằm ngả lưng một chút, tỉnh dậy thì đã quá chiều. Nó bị thương nhẹ, dù được đạo sư điều trị, nhưng ít nhiều cảm thấy đau rát, ngủ một giấc thì thấy trong người khoan khoái hẳn ra. Trong phòng lúc này chỉ còn có mình với Ngô Kinh, cậu bạn đang nửa ngồi nửa nằm đọc sách.

Bụng réo “ọt ọt”, mới nhớ từ sáng đến giờ còn chưa ăn gì, Diệp Vân đưa tay vào áo trong móc ra một cái túi nhỏ.

Mặt nó nhăn nhó cười khổ, Linh thực bên trong túi đã bị nát vụn thành tro. Cái túi nằm ở trước ngực, vừa đúng nơi mà cầu lửa của Nam Bằng đánh vào. Hỏa Linh lực vốn khắc tinh của linh thực liền đem nó tiêu hủy hết.

Diệp Vân cởi đạo bào ra, ngắm nghía một vài lần. Chiếc áo bào này quả thật kì lạ, rõ ràng bị hỏa cầu đánh vào mà không hề bị cháy, nhưng bản thân nó thì bị bỏng rát nhẹ. Nguyên lai là Đạo bào có khả năng dẫn truyền linh khí rất tốt. Mặc trên người không hề cản trở tu luyện, tuy nhiên nó lại không có hiệu quả trong việc tỷ thí, bởi lẽ mọi công kích đạo thuật đều dễ dàng xuyên qua mà không cản trở gì.

“Đói bụng phải không. Cầm lấy này.” Ngô Bình chìa tay ra, một cái hạt chỉ bằng đầu ngón tay, màu đỏ hồng.

“Cảm ơn nhé!” Diệp Vân đưa tay đón lấy, định bỏ luôn vào miệng thì Ngô Bình vội vã ngăn: “Khoan đã, không thể cứ như vậy mà nuốt được. Cậu phải nấu nó lên đã chứ?”

Nó đúng là chưa có ăn qua linh thực bao giờ, chả biết phải làm sao cả. Liền nghe theo lời của Ngô Bình đem ấm nước đun lên, sau đó rót nước sôi vào trong một chiếc chén, lại thả hạt linh thực vào. Cái chén bốc hơi nghi ngút. Cái hạt vốn nhỏ bằng đầu ngón tay trương lên cỡ quả trứng cút. Diệp Vân trố mắt xem điều kì lạ này. Đem bỏ linh thực vào trong miệng, cắn phập một cái. Hương vị thanh mát ngọt ngào thấm đẫm đầu lưỡi, thanh tỉnh cả đầu óc. Vừa vào đến bụng đã tan ra hết, tựa như dòng nước mát chảy trong dạ dày. Bao nhiêu cảm giác đói, mệt mỏi tiêu biến hết, cả người như được thanh lọc vậy. Diệp Vân ban đầu còn hoài nghi, nhưng khi ăn vào quả thực cơn đói dứt ngay lập tức, đan điền của nó khuấy động lên, cảm giác linh lực vừa mới nhiều lên không ít, thì thầm hô kì diệu.

“Cảm thấy thế nào?” Ngô Bình hỏi.

“Tuyệt. Thật là kì diệu.” Diệp Vân phấn khích nói.

“Nếu thường xuyên ăn linh thực thì không phải sẽ khiến tu luyện rất nhanh sao, Diệp Vân hỏi. Quả thực nếu mỗi ngày đều ăn linh thực thì heo cũng có thể thành Tiên mất.

“Xác thực là thế, Linh thực, Linh quả, hay đan dược đều có hiệu quả như vậy. Tuy nhiên giá cả của nó đắt đỏ phi thường.” Ngô Kinh giơ túi linh thực ra nói: “Chỉ có năm viên mà thôi, nhưng giá lên đến năm mươi lượng bạc đấy.”

Diệp Vân tặc lưỡi đắt như vậy ư. Chỉ mấy viên linh lực này đã bằng một tháng học phí rồi. Diệp Vân nghĩ: trong người mình có hơn trăm lượng, cứ tưởng là khá dư giả, xem ra cũng chẳng được là bao.

Ngô Kinh bật cười: “Linh thực rất trân quý. Nhưng vấn đề không phải ở giá của nó đâu, nó nằm ở chỗ dù cậu có tiền cũng không mua được.”

“Nhà ăn hai tháng chỉ cấp một lần, ngoài ra không có bán. Trừ linh thực do học viện cấp, thì mọi đan dược, linh vật phụ trợ khác đều bị cấm. Chính vì thế mà một số người bất chấp thủ đoạn để có nhiều hơn số linh lực cho mình đấy.” Ngô Kinh nói.

“Ý cậu nói đến Nam Bằng?” Diệp Vân nghĩ đến việc ban trưa, nói.

Ngô Kinh nhìn thẳng vào Diệp Vân, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu lần sau đừng nên can dự vào những chuyện như vậy thì hơn.”

Diệp Vân không hiểu hỏi: “Vì sao?”

“Trong giới tu đạo, đại kị xen vào những chuyện của người khác, cậu sẽ không biết mình có thể gặp phải những rắc rối gì đâu. Huống hồ, có những việc cậu nhìn như vậy mà không phải như vậy.” Ngô Bình nói một cách thâm thúy.

Diệp Vân hiểu điều này, phụ thân nó từng có giáo huấn qua. Chỉ là nó không thích sự gò bó như thế, nó muốn làm sao không hổ thẹn với lòng mình. Giúp người có thể gặp phiền phức, nhưng thấy mà không giúp thì áy náy trong lòng, nó không phải là người vô cảm để có thể bơ đi hết thảy mọi điều chướng mắt. Nhưng Diệp Vân kinh ngạc là điều này được nói ra bởi một đứa trẻ khác. Ngô Kinh bằng tuổi mình, nhưng tu luyện, và hiểu biết thì rất sâu sắc.

Thấy Diệp Vân ngây người, Ngô Kinh cười xòa: “Ha ha, đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt kinh ngạc như thế chứ. Tớ cũng chỉ đọc từ trong sách thấy thế thôi.”

“Ừ, ha ha. Tớ biết rồi.” Diệp Vân cũng bật cười, mình lại quá nghiêm túc rồi, sau này gặp chuyện thì chỉ cần làm sao không áy náy với lương tâm là được.

*

* *

“Đệ đã quen với việc học tập tu luyện ở học viện chưa?” Chung sư huynh hỏi.

“Dạ rồi ạ.” Diệp Vân đáp.

“Vậy thì tốt. Đệ cố gắng chăm chỉ tu luyện, có vướng mắc thì nhờ cậy các đạo sư, ta đã nhờ cậy họ giúp đỡ cho đệ rồi đấy.” Chung Sư huynh ôn tồn nói.

“Đa tạ sư huynh đã chiếu cố.” Diệp Vân cảm kích.

Chung sư huynh mỉm cười: “Ta coi đệ như người thân của mình. Đừng nói những lời khách sáo.” Nói rồi y phất tay một cái, trên tay xuất hiện xuất hiện một cái túi nhỏ.

“Đây là?” Diệp Vân nghi hoặc.

Chung sư huynh đưa cái túi cho Diệp Vân nói:

“Tiêu thúc gửi cho đệ ít tiền. Thế giới tu đạo tốn kém, đệ dùng nó để tu luyện cho thật tốt.”

“Đa tạ sư huynh. Phiền sư huynh lần tới liên lạc với Tiêu thúc, cho đệ gửi lời cảm ơn đến thúc ấy.” Diệp Vân nói.

Chung sư huynh gật đầu, nói: “Đệ tu luyện cho tốt. Tiêu thúc và huynh đều kì vọng vào đệ đấy.”

Diệp Vân vâng lời, Chung sư huynh bâng quơ hỏi: “Nhập học một thời gian rồi, đệ có gặp phiền phức gì không?”

Diệp Vân lắc đầu. Chung sư huynh yên tâm, nghĩ đến điều gì đấy thì nói: “Phong Vân không phải là trường học bình thường như chốn phàm nhân. Bên trong phe phái rất nhiều, có cái nhỏ thì của mấy đứa học sinh quậy phá với nhau, có cái lớn thì liên hệ với các gia tộc trong giới tu luyện. Đệ cần lưu ý điều này, tránh rây vào tranh đấu giữa các phe phái.”

Chung sư huynh nói xong, thì sắc mặt Diệp Vân biến đổi, làm anh ta chột dạ hỏi: “Không phải đã có chuyện gì rồi chứ?”

Diệp Vân vốn không định đem việc Nam Bình nói ra, nhưng nếu huynh ấy đã hỏi đến thì đành thành thật trả lời.

Chung sư huynh nghe xong, chau mày nói: “Nam Bằng là đệ tử của Nam Minh gia tộc, đẳng cấp của họ nhỉnh hơn Tiêu gia. Lại thêm bọn họ là gia tộc bản địa, Phong Vân học viện là lợi thế của bọn hắn. Cũng may việc này chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ. Ta sẽ dàn xếp giúp đệ.”

“Cảm ơn sư huynh, nhưng chuyện mà đệ gây ra nào dám phiền đến sư huynh chứ.” Diệp Vân ngược lại từ chối ý tốt của Chung sư huynh.

Chung Hướng Lương nhìn Diệp Vân, ánh mắt kiên nghị của cậu bé không giống như lo sợ gì cả, trong lòng suy nghĩ, đứa bé này cứng rắn hơn vẻ ngoài rất nhiều. Anh cũng không phản đối, đây là một việc để Diệp Vân rèn luyện bản thân mình, đã bước chân trên con đường tu luyện thì phiền phức là không thể tránh khỏi, đều phải tự mình vượt qua mới là cách tốt nhất. Nhưng cũng nói thêm:

“Tiêu gia trong giới tu luyện cũng là gia tộc có phẩm cấp, không phải để người khác có thể bắt nạt, đệ cũng như người của Tiêu gia, ta không để đệ phải chịu thiệt thòi gì. Nếu có phiền phức cứ báo ta một tiếng.”

“Vâng.”

*

* *

Tin đồn về việc một học sinh Nhập Môn đánh cho Thực Tập Sinh bất tỉnh lan truyền trong trường, nhưng vì không nhiều người biết tên và diện mạo Diệp Vân, nên không gây cho nó phiền phức gì cả. Bản thân những người trong cuộc thì đều giữ kín miệng, khiến cho những ngày tháng yên ả của Diệp Vân còn kéo dài thêm một thời gian. Lại nói Nam Bình sau đó cũng không có tìm đến bọn Diệp Vân gây sự, không biết có phải vì lời dăn đe của đạo sư có tác dụng, hay vì có sự giúp đỡ ngầm từ Chung sư huynh hay không.

Đối với Diệp Vân không có chuyện gì là tốt, mặc dù nó không hối hận về việc mình làm, nhưng nếu có thể an bình tu luyện thì vẫn hơn. Diệp Vân xuất phát sau các bạn, cho nên trước mắt Diệp Vân cần phải nâng cao thực lực của mình đã.

Sau khi Khai Linh, Diệp Vân bắt đầu luyện khí. Luyện khí là công việc cơ bản của mọi tu luyện giả, gồm hai quá trình: đề khí và hóa khí.

Linh khí tồn tại trong thiên địa, thông qua đạo pháp mà vào trong kinh mạch người tu luyện. Đến đan điền, linh lực trong linh khí được giữ lại, các thành phần khác thì tiếp tục đi theo kinh mạch, rồi đi ra ngoài qua hơi thở. Quá trình này được gọi là đề khí.

Linh lực trong đan điền cũng không phải là vật chết, muốn có thể điều khiển được chúng thì phải qua nhiều lần tinh luyện, đem dẫn dắt chúng vận chuyển thành tuần hòan trong cơ thể cho đến khi hoàn toàn hòa hợp với khí của bản thân, biến thành một phần của thân thể thì mới được. Quá trình này gọi là hóa khí.

Với tu luyện giả thành thục, đề khí và hóa khí là hai quá trình diễn ra liên tục, xen kẽ nhau trong tu luyện. Tuy nhiên với những người mới bắt đầu, linh lực hấp thu vào trong cơ thể còn ít, ở trạng thái rời rạc, do đó không thể hóa khí được, mà cần phải tích lũy một lượng linh lực nhất định. Người ta gọi giai đoạn này là Đề Khí cảnh. Đề Khí cảnh có mười tám tầng, đặt nền móng cho tu luyện sau này, có ý nghĩa tương đương với giai đoạn võ sinh của người luyện võ.

Trung bình Đề Khí kéo dài khoảng một năm, do mới đầu thì kinh mạch trong cơ thể còn yếu, chưa quen với việc vận khí nên tu luyện được ít, sau dần thì sẽ thích ứng, khiến cho tốc độ được cải thiện hơn. Diệp Vân nhờ có tập luyện qua võ học, khiến cho kinh mạch mạnh mẽ hơn xa bạn đồng lứa, do đó mà thời gian Đề Khí của nó được giảm đi rất nhiều. Theo dự tính thì sáu đến tám tháng có thể thành công.

Quả thật tu tập võ học, rèn luyện thân thể sẽ giúp ích cho việc tu đạo. Nhưng chỉ là cải thiện một phần về sức bền kinh mạch mà thôi, đổi lại thời gian tập võ rất lâu. Chẳng phải ai cũng như Diệp Vân, được ăn Cực phẩm Nguyên Linh đan, đem tố chất thân thể trở thành ngang ngửa võ giả nhị giai, điều mà các anh của nó phải mất sáu đến bảy năm mới làm được.

Lại nói muốn tu luyện nhanh chóng, thì chẳng cần phải tập qua võ học làm gì, cứ có linh đan, diệu dược chẳng phải dễ dàng hơn sao? Nhưng nếu làm thế, ngược lại sẽ khiến con đường tu luyện sau này gian nan hơn nhiều.

---..