Nghịch Thiên Hành

Chương 18: Thiên Phú Đạo Thuật

Nó mở cửa phòng, không khí lạnh ùa vào trong, mặt nó ửng hồng, môi cũng khô đi. Phía trước mặt chỉ toàn một màu trắng xóa, lan can kí túc xá cũng được đóng một lớp tuyết dày cộp.

Mấy đứa trẻ cùng phòng cũng sửa soạn đi ra, bọn chúng ở đây đã là năm thứ tư, cũng đã quen với việc này. Diệp Vân lần đầu được thấy tuyết, cảm giác thích thú giẫm mạnh một cái, bàn chân đeo ủng ngập vào trong tuyết đến cả gang, Khi rút chân lên, tuyết xốp như bông bắn tung tóe. Phịch! Một quả cầu tuyết ném lên người nó. Chân nó còn ngập tuyết, nó cũng không né mà cúi người, vo một đống tuyết ném lại Thành Dư. Bọn trẻ vừa chạy vừa lượm tuyết ném nhau. Khi đến lớp trên áo mũ đã đóng một mảng tuyết lớn, đến cả lông mày cũng đổi thành màu trắng.

oOo

“Linh lực là cội nguồn năng lượng của mọi vận chuyển. Điều khiển linh lực trong thiên địa, chúng ta có thể khiến tự nhiên vận hành theo ý của mình. Các trò thấy đấy, bên ngoài tuyết rơi, nhưng trong phòng này vẫn ấm áp như mùa xuân. Đó là bởi vì linh khí trong phòng này đã được khống chế bốn mùa không đổi. Hôm nay chúng ta sẽ học về cách vận dụng linh lực. Sau khi lĩnh ngộ được điều này, các em có thể biến cho xung quanh mình bốn mùa tùy thích.”

Đạo sư già mở đầu buổi học bằng vài câu diến thuyết tạo cho đám nhỏ hứng thú với bài mới.

“Linh lực được vận hành khác nhau mà sinh ra hiệu quả khác nhau. Linh lực vốn là dạng tiềm năng, ta phải kích hoạt nó chuyển thành lực lượng tương ứng thì mới có thể đạt được mục đích. Các trò hãy chú ý vào trong sách và làm theo ta hướng dẫn. Ta sẽ cùng thực hiện với các trò.”

Giọng Hà đạo sư chậm rãi, đều đều dễ hiểu: “Đầu tiên là phải vận chuyển linh lực trong đan điền, đưa theo lộ tuyến kinh mạch như trong hình. Rồi, các trò có thấy linh lực bí bách ở đầu ngón tay chưa? Có thấy tay mình nóng lên không nào?”

Đạo sư giơ tay phải trước mặt, huơ huơ phía trước, hỏi lại: “Có thấy linh lực dồn nén ở đầu ngón tay chưa? Chưa thấy thì làm lại nào?”

“Dạ có rồi.” Có tiếng đáp. “Có ạ.” Lần lượt các đệ tử hồi đáp. Ngón tay Diệp Vân thấy nóng lên, nó đối với việc điều động linh lực rất suôn sẻ. Bởi lẽ nó đã nghiên cứu sách qua trước cả rồi.

Hà đạo sư hài lòng về biểu hiện của đám học trò, ông nói tiếp: “Bây giờ là đến giai đoạn xuất linh lực ra bên ngoài. Hai ngón út và áp út gập lại, ngón cái để vuông góc thế này. Các trò thấy chưa? Ngón trỏ và ngón giữa thì duỗi thẳng ra. Giờ dồn linh lực theo kinh mạch bàn tay tập trung tại hai ngón trỏ và giữa.

Bây giờ khai mở huyệt Trung Xung và huyệt Thương Dương. Dụng tâm phóng xuất linh lực ra ngoài.”

Đầu ngón trỏ và ngón giữa quả thật phát ra khí, tựa như quả bóng bay bị châm lủng một lỗ tỏa ra tiếng xì xì. Diệp Vân cảm thấy thích thú.

“Được rồi. Tiếp tục chiếu theo yếu quyết Linh lực cầu. Ngưng tụ linh lực này thành cầu năng lượng nào.”

“Phải rồi. Từ từ thôi. Linh lực phát ra đừng để thất thoát, phải khống chế nó tập trung lại. Đúng rồi đó.” Trần đạo sư chỉ điểm một đệ tử bên dưới rồi lần lượt đi dọc lớp học kiểm tra các đệ tử khác thực hiện.

“Các trò đã học qua phép sử dụng linh lực rồi thôi. Biến linh lực đó thành năng lượng thế nào. Tùy vào đặc tính của linh căn mà biến ra các cầu linh lực khác nhau.”

Việc biến linh lực thành năng lượng, thực chất Diệp Vân đã đọc qua. Nó có thể biến chậu nước thành băng là nhờ vận dụng băng linh lực. Thủ pháp tương đồng như thế, nó chỉ cần đọc qua sách là nắm được, liền có thể theo kịp những đệ tử năm bốn ở đây.

Huyền phù trước mặt Diệp Vân là một khối cầu màu trắng tuyết, vừa giống khí, vừa giống nước. Khối cầu do không ngừng được gia trì linh khí mà to dần lên, đến cỡ bằng bàn tay. Trần đạo sư kinh ngạc đứng nhìn Diệp Vân thi pháp: “Linh lực còn chưa phân bố đồng đều, cầu thuật chưa ổn định, nửa đường phóng đi sẽ tan rã mất. Tập trung linh lực vào lõi cầu băng xem.”

“Vâng.” Diệp Vân theo lời khống chế linh lực. Quả cầu băng trở nên ngưng thực hơn, bên ngoài đông cứng lại trở thành một quả bóng bằng băng, bên trong băng linh lực vẫn không ngừng chuyển động.

Tư chất tốt thật, lần đầu tiên có đệ tử có thể làm được như thế trong lần đầu. Hà đạo sư gật gù đánh giá. “Tốt lắm. Giờ tập trung phóng vào bia trước mặt. Đạo thuật có tốt mà không trúng đích thì vô dụng. Nào làm đi.”

Diệp Vân chú tâm, mắt nhìn thẳng vào bia phía trước cách nó năm mét. Miệng hô một tiếng: “Đi.” Bàn tay phải điểm về phía trước. Băng cầu như quả đạn pháo cực tốc lao tới phía trước.

Bành! Băng cầu đập thẳng vào mặt bia hình tròn, từng vụn băng vỡ tan nát ra, tung tóe xung quanh. Bảng thân mặt bia bị đóng thành một lớp băng mỏng.

“Giỏi, giỏi lắm.” Hai tiếng giỏi liên tiếp phát ra từ miệng vị đạo sư già, đủ biết ông tán thưởng thế nào. Mặt ông rạng rỡ như trẻ ra chục tuổi nói: “Đây mới chính là uy lực của cầu linh thuật, các trò xem đấy mà học tập.”

Bọn trẻ trong lớp đưa mắt ngưỡng mộ Diệp Vân, không ít lời tán thưởng cho nó. Diệp Vân cũng không lấy làm đắc chí, nó tu luyện vì tự thân không phải vì hư danh bên ngoài.

Hà đạo sư nhìn Diệp Vân, ánh mắt yêu thích: “Diệp Vân, trò rất có năng khiếu trên phương diện này đấy. Tương lai nhất định sẽ trở thành tu giả tài năng giúp ích cho tông môn.”

“Đa tạ đạo sư khích lệ. Diệp Vân cảm thấy bản thân còn cố gắng nhiều.” Diệp Vân không hề lấy thành tích của mình mà kiêu ngạo, từ tốn nói.

“Được. Được lắm. Quả là tâm tính tốt, giỏi mà không kiêu, sau này ắt có thành tựu.” Thật là một đứa trẻ tốt cả về tư chất lẫn tâm tính, Hà đạo sư càng nhìn càng ưng mắt không thôi.

0O0

“Diệp Vân, cậu có thể dạy cho tớ cách ngưng tục linh lực cầu được chứ?” Một cậu bé cắt đầu đinh, khuôn mặt có vẻ non nớt, rụt rè nhờ Diệp Vân.

Diệp Vân mỉm cười gật đầu: “Được chứ.”

Cậu bé kia vui mừng hớn hở, cậu nghĩ Diệp Vân có thể sẽ từ chối, thậm chí nói lời khó nghe, nhưng không ngờ Diệp Vân lại đồng ý dễ dàng như vậy.

*

* *

Biểu hiện trên phương Diện học đạo thuật của Diệp Vân rất nổi trội. Ngay từ buổi đầu tiên đã khiến cho thầy bạn chú ý, tiếp sau đó năng khiếu của cậu càng lộ rõ. Bất kể đạo thuật gì mà cậu học, thì đều thi triển ra một cách hoàn mỹ.

Linh Cầu thuật, Linh Tiễn thuật và Linh Điểu thuật, đều là những đạo thuật sơ cấp công kích tầm xa. Cái sau khó hơn cái trước. Linh Tiễn Thuật cách hình thành có khác với Linh Cầu thuật, nhưng nguyên lý thì giống nhau, chỉ cần nắm bắt thông thạo cái trước thì có thể làm được. Riêng Linh Điểu thuật thì khó hơn nhiều. Nếu hai đạo thuật trước, chiêu thức được phóng ra theo quỹ tích đường thẳng dễ dàng nắm bắt, thì đạo thuật này có thể tùy chỉnh hướng đi và điểm công kích mục tiêu, khi giao đấu sẽ tạo ra nhiều biến hóa.

Giữa sân tập, Diệp Vân thích thú điều khiển một con chim màu bạc, phủ trong sương băng bay lượn quanh mình. Con chim sống động như vật sống, luồn lách trên cánh tay của cậu. Diệp Vân mỉm cười, cuối cùng thì mình cũng đã hoành thành được đạo thuật khó nhất của môn học học này. Cậu quát khẽ: “Đi”. Băng điểu liền bay vút lên trên không đến độ cao năm mét thì phát nổ, mưa tuyết rơi lả tả.

“Hay quá.” Có tiếng người tán thưởng, Diệp Vân quay lại thì đó là người bạn khá thân trong lớp tên là Dũng.

Dũng vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Diệp Vân cậu giỏi thật đấy. Chỉ mới học một tháng mà đã có thể thi trển ra đạo thuật này thành thục như vậy.”

Diệp Vân mỉm cười, điều hòa linh lực trong cơ thể nói: “Cậu cũng tiến bộ rất nhiều rồi, không bao lâu nữa có thể làm được như tớ.”

“Cậu thật là tốt. Người khác không dễ dàng mà chỉ điểm kinh nghiệm của mình đâu. Cậu lại còn không tiếc thời gian tập luyện cùng tớ nữa.” Dũng cảm động nói.

Diệp Vân cũng không để ý nhiều, việc chỉ điểm cho người khác cũng là một cách tự kiểm chứng bản thân, vừa dạy cho Dũng, nó vừa nâng cao sự thuần thục của mình, do đó không tính là lãng phí thời gian. Nhưng đó cũng là do Diệp Vân tính tình hào sảng, không phải là kẻ bo bo ích kỉ, giữ cái hay cho riêng mình.

Dũng cảm kích Diệp Vân thật sự, nhìn qua thấy cậu ấy vẫn miệt mài tập luyện, cậu cân nhắc một chút liền lấy từ trong người ra một vật: “Diệp Vân, cảm ơn cậu trong thời gian này giúp tớ rất nhiều. Thứ này cho cậu đấy.”

Diệp Vân nghi hoặc nhìn vật mà Dũng đưa ra, là một tờ giấy được gấp cẩn thận. Mở ra thì thấy bên trong là một cái sơ đồ, lại có nhiều đường nét được đánh dấu trên đấy nữa. Đây hẳn là một bản sơ đồ Phong Vân học viện, chỉ có điều hơi khác trong sách hướng dẫn một chút.

Dũng giải thích:

“Đây là bản đồ Phong Vân học viện chúng ta được lưu truyền qua các thế hệ học sinh đấy. Nó là thành quả của các thế hệ tiền bối (ý chỉ những đàn anh đi khóa trước) tạo nên một tấm sơ đồ hoàn chỉnh về tất cả các bí mật của Phong Vân học viện.”

“Cậu xem này. Ở đây có một con đường tắt từ kí túc xá xuống núi mà không phải qua cổng chính đấy. Còn đây nữa, đây là đường ra hậu sơn, con đường này lên thẳng trung sơn nội môn luôn.” Dũng chỉ vào tấm sơ đồ nói.

Diệp Vân thích thú nhìn theo, cảm thấy tấm bản đồ này có chút hữu ích, nếu mình ở

Phong Vân học viện lâu dài thì cũng nên biết về những điều này.

“Thế còn những cái dấu X này. Chúng là gì thế?” Nó chỉ vào một điểm đánh dấu trên bản đồ.

Dũng lắc đầu: “Tớ không rõ, vị sư huynh đưa truyền cho tớ tấm bản đồ này nói nó là Bảo Địa. Nhưng rốt cục bảo địa là cái gì thì huynh ấy không có nói. Tớ đã thử tìm kiếm ở những địa điểm đó, nhưng cũng chẳng có manh mối gì cả?”

Diệp Vân gật gù ngẫm nghĩ, có khi nào phát hiện ra báu vật gì không?

---..