Nghịch Thiên Hành

Chương 16: Xung đột đầu tiên

Trước ngã rẽ về kí túc, Diệp Vân thấy mấy người bạn cùng phòng đang đứng đối diện một ai đó bên vệ đường. Người kia là một đứa trẻ lớn hơn, tầm mười ba, mười bốn tuổi, mặc đạo bào xanh rêu, rõ ràng là lớp trên. Không biết có chuyện gì xảy ra giữa bọn chúng với vị đàn anh này.

Ngô Kinh đã nhận ra nhưng lại cố tình lơ đi. Diệp Vân không để ý điều đó, nó kéo tay Ngô Kinh lại: “Hình như bọn nó có mâu thuẫn với người kia. Chúng ta lại xem thử.”

Ngô Kinh lắc đầu nói: “Khoan đã, chúng ta đâu có biết bọn họ có việc gì, lại đó không tiện. Chi bằng cứ đứng ở đây, đợi bọn chúng cùng về.”

Diệp Vân thấy có lí liền lặng yên đứng đợi.

Mấy người kia không để ý đến hai người Diệp Vân ở phía sau. Thiếu niên lớp trên chìa tay ra nói: “Mau đưa hết ra đây, ta biết ngươi còn giữ lại.”

Thành Dư mặt méo mó nói: “Ta đã đưa hết rồi. Hôm nay chúng ta chỉ nhận được nhiêu đó thôi.”

“Nói láo, ngươi đến phòng ăn rõ sớm, không lý gì lại không nhận đủ phần. Ta chứng kiến cả rồi. Còn không mau đưa đây.” Trong mắt đứa trẻ kia hiện lên vẻ sắc lạnh.

“Nam Bằng, ta còn muốn tu luyện, gần đây tiến triển của ta quá thấp, nếu đưa hết cho ngươi thì ta chắc chắn sẽ rớt hạng. Ta van huynh đấy” Thành Dư van vỉ.

Hắc Thạch, Thái Hòa, Vĩ Khuê mặt biến sắc trừng mắt nhìn Thành Dư. Nam Bằng khóe môi nhích lên, mắt nheo lại liếc nhìn ba đứa.

“Các ngươi nữa. Có phải cũng đang giấu giếm ta. Còn không mau đưa ra. Hay để ta phải tự lấy?”

Khí tức hùng hổ từ người Nam Bằng phát ra. Thành Dư mặt trắng bệch, run rầy móc từ sau thắt lưng ra hai cái hạt tựa hạt dẻ màu hồng trong suốt như ngọc. Bàn tay nó run run chìa ra phía trước. Nam Bằng tay phải chụp tới, đem thu hai hạt linh thực vào. Mắt tiếp tục đảo qua ba người còn lại.

Lương Văn Thạch và Vĩ Khuê nhìn nhau, rồi cắn răng lấy linh thực còn giấu lại đưa ra cho Nam Bằng. Bọn chúng không cam tâm, nhưng không thể làm gì khác.

Nam Bằng nhìn vẻ mặt của bọn chúng nói: “Các ngươi làm vẻ mặt đó là sao? Không phải đã nói là sẽ trợ giúp thiếu gia ta tu luyện sao? Giờ muốn đổi ý? Bản thiếu gia sắp sửa đột phá, mới cần các người cống hiến nhiều hơn, việc này các ngươi phải hiểu rõ chứ?”

Nói xong quay qua Thái Hòa: “Còn ngươi nữa, mau đưa đây!”

Thái Hòa nắm chặt ngực áo, nói: “Ta không đưa. Ngươi không phải nói chúng ta là bạn sao. Ngươi cuối cùng cũng lên được lớp, còn chúng ta thì vẫn là Luyện Khí.”

Nam Bằng cười khinh bỉ: “Làm bạn ư? Các ngươi không xứng. Chẳng qua cũng chỉ là con nhà bình dân tư chất thấp kém. Các ngươi tốt nghiệp rồi làm sao chứ? Cũng chỉ làm nô tài cho người khác mà thôi. Bản thiếu gia sẽ trở thành tông môn đệ tử. Để các ngươi ăn, không phải là phí phạm linh vật thiên địa sao, không bằng thành toàn cho ta, sau này ta sẽ cất nhắc cho ngươi trở thành người làm trong phủ.”

Mấy đứa trẻ run rẩy, bọn nó có tức, có hận, cảm thấy nhục nhã, nhưng không thể che giấu sự bất lực của mình. Quả như Nam Bằng nói, tư chất của bọn chúng không tốt, vốn muốn tìm một chỗ dựa thế gia đệ tử, nhưng tên Nam Bằng này cũng quá cạn tình, không muốn lưu cho bọn chúng đường sinh tồn nào.

Bọn chúng tu luyện không tiến triển, nhưng học phí gia đình vẫn đều đặn đóng, không biết đến bao giờ mới có thể tốt nghiệp. Vậy nên bốn người mới bàn nhau, lén giữ lại một phần linh thực để tu luyện, cứ nhất quyết nói là không còn nữa thì Nam Bằng cũng không làm gì được. Nhưng Thành Dư lại dễ dàng thú nhận, bán đứng cả bọn.

Thái Hòa đỏ hoe mắt, cắn răng nói: “Không ta không đưa. Ngươi nói dối. Ngươi thực không muốn chúng ta tốt nghiệp.”

“Không đưa?” Nam Bằng rít lên. Chộp tới Thái Hòa. Cả bọn kinh hãi. Thái Hòa bất ngờ bị trấn trụ, đè xuống đất. Nam Bằng so với bọn nó còn cao hơn nửa cái đầu, cơ thể cũng phát triển hơn. Sức lực của Thái Hòa không thể chống cự liền bị nó lấy được linh thực từ trong người ra.

Nam Bằng buông Thái Hòa ra, mỉm cười đứng dậy. Bọn trẻ trơ mắt nhìn nhau, hiện lên vẻ đau khổ. Thái Hòa mặt co rúm, gào lên: “Không trả đây.” Nó bật dậy lao thẳng vào Nam Bằng, tay vung túi bụi. Nam Bằng không ngờ thằng nhỏ phản quẻ, lĩnh ngay một cú đấm vào cằm. Mặt nó sầm lại, mắt long lên. Một cỗ linh lực trong người phát ra, chặn lấy đòn đánh của Thái Hòa. Bàn tay được gia trì linh lực, vung mạnh đẩy thằng bé loạng choạng lùi mấy bước ngã oạch ra đất.

Ba đứa trẻ còn lại thấy Nam Bằng nổi giận xuất chiêu mà kinh sợ. Nam Bằng, tu luyện còn sớm hơn, sớm đã Trúc Cơ kì, bọn chúng vẫn còn là Luyện Khí, Vĩ Khuê tu luyện tốt nhất mà cũng chỉ là Đề Khí tầng mười lăm. Trên hết là, bọn chúng không có gan đánh với Nam Bằng.

Nam Bằng chưa nguôi tức, nắm tay bao bọc bởi linh khí hiện lên một cái bao tay màu xanh. Lầm lẫm tiến lại, Thái Hòa sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu. Hắc Thạch, Vĩ Khuê, Thành Dư cũng lùi lại phía sau, không dám cản.

Nắm đấm của Nam Bằng giơ lên.

Chát! Một bàn tay giơ lên chặn đứng nắm đấm của Nam Bằng lại. Hắn bất ngờ, tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt. Đứa trẻ phía trước so với hắn không hề nhỏ hơn, thân hình rắn rỏi hữu lực, chỉ bằng tay không chặn đứng nắm đấm gia trì linh lực của mình.

Diệp Vân khi thấy Thái Hòa bị xô ngã đã chuyển thân. Bằng bộ pháp võ học, kết hợp với thân thủ của nhị giai võ giả, dễ dàng chặn đứng nắm đấm của Nam Bằng.

“Diệp Vân!” Mấy đứa trẻ phía sau hô lên.

Nam Bằng rít lên: “Buông ra, đừng có xía vào chuyện của ta!”

Diệp Vân lạnh lùng nói: “Bọn họ là bạn của ta!” Nội lực trong người vận chuyển, lòng bàn tay xuất ra nội kình đem hất tay Nam Bằng ra. Nam Bằng bước chân lảo đảo không vững ngã ngửa. Vừa hay lúc nãy Thái Hòa ngã sao thì nó ngã như vậy.

Diệp Vân quay người bước lại Thái Hòa. Lúc này bọn Hắc Thạch đã chạy lại bên thằng bé, đang dìu nó đứng dậy.

Diệp Vân nói: “Không sao chứ?” Thái Hòa chưa kịp trả lời thì có tiếng Ngô Kinh hét lên: “Diệp Vân cẩn thận!”

Trong lúc mọi chú ý đổ dồn vào Thái Hòa và Diệp Vân. Thì Nam Bằng đã tích tụ linh lực trong lòng bàn tay, thi triển đạo thuật tạo thành cầu lửa nóng rực. Ngô Kinh vốn không muốn can dự vào chuyện này nhưng không cản được Diệp Vân, thấy Nam Bằng đánh lén liền thất thanh hô cảnh tỉnh.

oOo

“Diệp Vân cẩn thận.” Tiếng hô thất thanh của Ngô Bình vang lên.

Nó chỉ kịp xoay người lại, một luồng hỏa cầu bằng nắm đấm đập thẳng vào ngực nó. Cảm giác bỏng rát truyền đến. Khuôn mặt của Nam Bằng hiện lên vẻ hả hê, chỉ là nụ cười trên mội nó nhanh chóng vút tắt. Diệp Vân nét mặt căm tức cực độ. Búng thân lên một cước đạp Nam Bằng ngã xuống. Đám học sinh bên ngoài rú lên inh ỏi, còn Diệp Vân thì đầu gối đè lên ngực Nam Bằng, bàn tay liên tiếp vả vào mặt nó.

Nam Bằng khóe miệng gỉ máu, máu long lên sòng sọc, phẫn nộ vô cùng. Linh lực trong cơ thể dồn vào bàn tay, phát ra hoa lửa lách tách. Diệp Vân đem hai tay Nam Bằng chụp lấy, khóa cứng cổ tay nó lại, linh lực của nó không các nào phát ra thành công kích được.

Nam Bằng điên cuồng lắc người vùng vẫy, nhưng ngực của nó bị đè lên, hai tay bị khóa cứng không thể nào thoát ra được. Sức lực của nó hoàn toàn không thể so bì với một võ giả như Diệp Vân được. Ánh mắt nó căm tức muốn giết chết Diệp Vân, Linh lực cường đại tập trung dồn vào cánh tay. Từng tia linh khí màu xanh phát ra, đem nắm tay của Diệp Vân tách ra dần. Diệp Vân có chút kinh ngạc, nhìn nắm tay của mình không nhừng bị mở ra. Nam Bằng khóe miệng cười hung ác.

Suy nghĩ trong Diệp Vân chuyển biến, đối với võ giả, chỉ cần bị nắm huyệt ở cổ tay thì không thể cục cựa được gì. Tâm niệm xoay chuyển, nó thúc giục công pháp Diệp gia, nội lực hội tụ nơi bàn tay, đem lực nắm gia trì mạnh lên gấp đôi. Đồng thời ngón tay đè lên huyệt Thái Uyên và Dương Trì, bàn tay siết chặt mạch cổ tay.

Linh lực Nam Bằng phát ra liền biến mất, làm hắn kinh hoảng. Còn Diệp Vân thì mỉm cười, xem ra dù là Tu đạo giả, thì linh lực cũng vận hành không khác nội lực của võ giả. Nó gia tăng lực nắm, muốn cho Nam Bằng một ít thống khổ thì dị biến phát sinh. Linh lực trong người Nam bằng bị chặn ở huyệt Dương Trì không đi tiếp được, liền từ đó phát ra truyền vào ngón tay của Diệp Vân. Ban đầu Diệp Vân không để ý, nhưng khi vận chuyển nội công trong thân thể, thì linh lực kia cũng bị kéo vào bên trong nó, càng lúc càng mạnh mẽ. Ban đầu chỉ từng tia nhỏ, tích tắc chuyển thành dòng.

Cảm giác linh lực trong cơ thể bị rút đi nhanh chóng, Nam Bằng khuôn mặt biến sắc, gào lên: “Buông ra.” Diệp Vân cũng không hiểu rõ lắm tình hình hiện tại, nó hoàn toàn không biết được là linh lực của Nam Bằng bị mình hút vào. Càng không vì câu nói của đối phương mà buông tay, Chưa đầy hai phút, linh lực truyền đến trở nên ít ỏi dần.

“Mau buông tay!” Có tiếng quát vang lên, một người trẻ tuổi mặc trang phục đạo sư đẩy đám trẻ bu quanh bước vào. Diệp Vân giật mình, ngước nhìn. Người kia ánh mắt trợn trừng, vẻ mặt phẫn nộ thét: “Còn không buông tay.” Lúc này nó mới tỉnh ra, liền ném tay Nam bằng xuống đất, bật người đứng dậy, nhìn người vừa mới bước lại. Nam Bằng run rẩy đứng dậy, phần vì xấu hổ tức giận, phần vì sợ hãi, mặt nó rất khó coi. Nó vừa đứng lên được một bước thì lăn đùng ra ngã bất tỉnh nhân sự.

*

* *

“Duy Á đạo sư, cô giải tính giải quyết việc này thế nào?” Một vị đạo sư trẻ tuổi, khuôn mặt góc cạnh lúc này đang phẫn nộ chất vấn Tô Đạo sư.

Tô Duy Á cứng rắn nói: “Chuyện này tôi mới phải hỏi anh đấy, rõ ràng là tên học trò của anh làm sai, lại còn xuất thủ đánh lén khiến đệ tử của tôi bị thương nghiêm trọng. Tôi muốn hỏi anh xử lý nó thế nào?”

Thanh niên đạo sư tức tối: “Có lý nào lại như vậy. Tiểu tử của cô sử dụng tà công, khiến Nam Bằng linh lực hao kiệt. Nó làm gì có bộ dạng nào bị thương?”

Duy Á trừng mắt nhìn thanh niên đối diện, lên tiếng gọi: “Diệp Vân lại đây.” Diệp Vân hơi ngập ngừng tiến lại gần. Tô đạo sư kéo vai nó đến trước mặt thanh niên kia. Tay phải khẽ động, khuy áo Diệp Vân bung ra, để lộ nửa phần ngực, một vết thương lớn cỡ nắm đấm màu đỏ tấy phồng lên.

Thanh niên đạo sư nhìn vết bỏng giữa ngực Diệp Vân nhíu mày, quả là rất kinh khủng.

Duy Á đạo sư đẩy Diệp Vân sang bên cạnh, mắt sắc lạnh hỏi thanh niên kia: “Lý đạo sư còn gì để nói không. Nam Bằng tuổi còn nhỏ mà ra tay tàn độc đến vậy. Đệ tử của ta phải chịu thiệt thòi rồi.”

Lý Hàn đạo sư hạ giọng nói: “Nếu đã như vậy thì coi như hòa đi. Chuyện này làm rùm beng lên thì cả hai đều có thể bị đuổi học. Cứ coi như là ẩu đả nhỏ giữa học sinh, nhắc nhở là được.

Lần đầu tiên bỏ qua không truy cứu, còn tái phạm tức khắc sẽ bị đuổi học.”

Duy Á nhích môi cười khinh, nói: “Lý đạo sư sao không nói sớm như vậy từ đầu? Diệp Vân rõ ràng là người bị hại, thử hỏi cả đời này nó phải mang vết thương lớn trên ngực như thế, thầy nói bỏ qua dễ dàng như vậy sao?

Lý Hàn biết mình đuối lý, đành kiếm cớ khước từ: “Nam Bằng còn hôn mê chưa tỉnh. Đợi nó tỉnh lại rồi giải quyết sau.”

Lý đạo sư hùng hổ đến thì lại tiu ngỉu mà đi. Trong phòng chỉ còn lại Diệp Vân và Tô Duy Á. Nó nhỏ nhẹ nói: “Vết thương này thực không phải do Nam bằng gây ra mà.” Tô đạo sư thở ra một hơi, lúc nãy nàng phải gồng mình lên nói lý với đạo sư của Nam Bằng, lúc này mới thả lỏng tâm tình được. Nhìn Diệp Vân điệu bộ e ngại thì mỉm cười nói: “Người gây ra cơ sự này là Nam Bằng, vậy cứ tính hết lên nó có sao?”

Diệp Vân có chút không biết nói thế nào.

Tô Duy Á vẻ mặt nghiêm túc lại, nhìn Diệp Vân nói: “Dù là vô tình, nhưng việc trò hấp thụ linh lực của Nam Bằng rất nghiêm trọng, trong tu luyện lấy linh lực của người khác là điều cấm kị, chỉ có ma đạo mới làm. Nếu không phải Nam Bằng lạm dụng đạo thuật, thì Lý đạo sư sẽ còn truy cứu nữa. Bây giờ cả hai bên đều bị tổn hại ngang nhau, anh ta sẽ không làm ra chuyện để hai bên đều bất lợi.”

Diệp Vân trầm xuống, ý thức sự nghiêm trọng trong vấn đề. Mặc dù nó không biết bằng cách nào mà hấp thu linh lực của Nam Bằng, việc này hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên. Người tu đạo ai lại không lo sợ kẻ có cảnh giới cao hơn bắt mình hấp thu linh lực chứ, nên đối với việc hấp thụ linh lực của người khác là đại cấm kị, bị phạt rất nặng.

Duy đạo sư sau khi biết sự việc, liền đem gọi Diệp Vân đến, hỏi rõ tình hình, đồng thời suy nghĩ đối sách. Cũng là xảo hợp, Diệp Vân giữa ngực có một vết thương cực lớn, nếu là động tay chân một chút, liền có thể quy hết cho Nam Bằng gây ra.

Lý Hàn xác thực là đệ tử của mình đã đánh trúng ngực của Diệp Vân, chỉ không ngờ là vết thương lại nghiêm trọng như thế. Nếu tiếp tục truy cứu, thì cả Diệp Vân và Nam Bằng đều có nguy cơ bị đuổi, vậy nên việc này mới không truy cứu. Tô Duy Á nói sẽ đòi công đạo cho Diệp Vân, nhưng thực tình thì cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao chuyện này kết thúc yên ả là tốt rồi. Cứ coi như mấy đệ tử ẩu đả vặt vãnh là được.

Sau khi nghiêm khắc cảnh báo Diệp Vân không được để xảy ra chuyện ẩu đả tương tự nữa, đồng thời không được hấp thu linh lực của người khác. Duy đạo sư mới hòa hoãn nói: “Diệp Vân, bây giờ con cảm thấy trong người thế nào?”

“Cảm thấy bình thường ạ.” Diệp Vân đáp. Duy đạo sư nói tiếp: “Trò cảm nhận thật kĩ xem bên trong đan điền của mình có gì khác biệt không?”

Diệp Vân theo lời, tâm thần chuyên chú cảm nhận bên trong đan điền. Lúc này bên trong đan điền của nó tồn tại một lực lượng không biết, trước kia hoàn toàn không thấy qua.

Nhìn vẻ kinh ngạc của Diệp Vân thì Duy đạo sư mỉm cười, nàng nói: “Trò thử tiến hành Khai linh xem sao?”

Diệp Vân ngước nhìn đạo sư: “Tại lúc này luôn sao?” Duy Á nhẹ gật đầu.

Diệp Vân ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên. Đại huyệt trên lòng bàn tay khai mở, hấp thu linh khí thiên địa vào trong kinh mạch, chiếu theo lộ tuyến khai linh mà đưa vào trong đan điền.

Đan điền của nó, như mặt hồ cạn chợt xuất hiện sóng nước. Lực lượng không biết tên bên trong kết hợp với linh khí mà chuyển động. Linh khí bị tách ra thành nhiều thành phần, một phần bị đan điền giữa lại, một phần tiếp tục lại theo kinh mạch vận chuyển đi tiếp. Cứ như vậy thành một vòng tuần hoàn.

Diệp Vân bừng mở mắt, tràn ngập vui sướng, cuối cùng thì nó cũng khai linh thành công. Trong lòng vô cùng hân hoan vui mừng, nhìn đạo sư. Tô đạo sư càng cười tươi, kết quả này nàng đã đoán trước. Diệp Vân có thể hút linh lực của Nam Bằng, là do bản thân thể chất của nó nhạy cảm với linh lực. Diệp Vân cần mẫn khai linh một tháng, đan điền của nó đã rất nhạy cảm với linh lực rồi, nếu không có chuyện lần này thì cũng chỉ ít ngày nữa nó cũng khai linh mà thôi.

Khai linh kì thực là đưa linh khí bên ngoài vào trong đan điền, từ đó tuyển chọn ra những linh lực phù hợp mà giữ lại. Tuy nhiên linh lực trong linh khí hỗn tạp mà mỏng manh, rất khó đánh thức linh căn. Trong khi đó, Chân Khí được trải qua tu luyện hoàn toàn là linh lực tinh thuần với mật độ cao, Chân khí của Nam Bằng bị hấp thu vào dễ dàng đánh thức linh căn của Diệp Vân.

Một khi linh căn được thức tỉnh thì Diệp Vân đã khai linh thành công rồi, từ nay trở về sau có thể tự mình hấp thu linh khí thiên địa mà tu luyện. Âu trong việc lần này, Diệp Vân lại là người thu lợi, chỉ xui cho Nam Bằng, tự nhiên bị hao tổn mất mấy tháng tu luyện.

---..