Nghịch Thiên Hành

Chương 15: Võ Đạo Đệ Nhị Cảnh Giới

Còn trong tu luyện, Diệp Vân đều đặn lên lớp học khai linh, đều tập đến khi không thể mới dừng lại, nhưng vẫn chưa cảm ứng được linh lực tồn tại trong đan điền. Bây giờ trong lớp, Diệp Vân thuộc về một số ít những học sinh chưa khai linh thành công. Khai Linh nhanh hay chậm, đại biểu người đó có tốt chất luyện đạo cao hay thấp, Diệp Vân thực sự lo lắng nếu tố chất của mình thấp kém.

“Cậu sao thế? Có phải hôm nay vẫn không có tiến triển gì à?” Hắc Thạch nhìn Diệp Vân ủ rũ từ ngoài bước vào hỏi.

Diệp Vân hơi thở dài thườn thượt, vẻ mặt đượm chán nản gật đầu. Hôm nay đã vừa tròn một tháng từ khi học Khai linh, mà đan điền của Diệp Vân vẫn chẳng gợn sóng gì, chẳng lẽ mình chỉ là kẻ tầm thường thôi sao.

“Cậu đừng có ủ rũ. Nhớ khi đó tớ còn thuộc trong nhóm những người cuối cùng khai linh thành công. Qua tháng thứ hai tớ mới Khai Linh được.” Hắc Thạch nói.

Thái Hòa cũng tiến lại động viên Diệp Vân nói: “Tớ thì mất bốn mươi ngày. Diệp Vân đừng có lo lắng, cậu chắc chắn không thể tệ hơn tên đầu đất kia đâu.” Thái Hòa chỉ qua Thành Dư đang nửa ngồi nừa nằm trên giường: “Qua hai tháng hắn mới Khai Linh được, mọi người còn tưởng hắn không có tố chất để tu luyện ấy chứ.”

Thành Dư thấy nhắc đến chuyện cũ của mình thì cười hệch hệch, nói: “Hơn nhau mấy ngày thì có ăn nhằm gì, chẳng phải chúng ta giờ cũng giống nhau đó thôi.”

“Chúng ta không giống nhau!” Diệp Vân gắt lên.

“Ân.” Cả Hắc Thạch, Thái Hòa và Thành Dư đều đơ người sửng sốt. Diệp Vân rất thất vọng về bản thân mình, bằng vào tư chất, tố chất tầm thường thì nó lấy cái gì để trả thù chứ? Những lời động viện của đám bạn ngược lại làm nó cảm thấy thêm tổn thương. Nghĩ lại thì bọn họ cũng vì muốn an ủi mình mới nói vậy, nó buông một câu xin lỗi rồi trở về giường nằm, trưa ấy cũng không có đi ăn cơm.

Nó có thể hiểu, Ngô Kinh khinh thường mấy người như mình ra sao, những kẻ thường nhân, hiểu biết nông cạn về thế giới tu luyện, cứ ngỡ rằng tu luyện là chỉ cần có cố gắng thì có thể được đền đáp xứng đáng.

*

* *

“A” Diệp Vân giật mình tỉnh giấc, cậu đưa bàn tay lau qua mồ hôi trên trán. Lại là một cơn ác mộng nữa, cậu mơ thấy người áo bào lục tấn công gia đình mình, nhưng lại bất lực không thể ngăn cản. Quay sang thấy bạn bè đang say giấc ngủ. Diệp Vân nhẹ nhàng vén chăn, bước xuống sàn. Cậu xỏ hài, lấy áo khoác đầu giường mặc vào rồi mở cửa bước ra ngoài. Sự ám ảnh từ cơn ác mộng vừa nãy chưa dứt, cậu đi dạo một chút cho khuây khỏa.

Kể từ khi xảy ra thảm kịch gia đình, chưa đêm nào Diệp Vân được ngon giấc, những ngày gần đây áp lực Khai linh, càng khiến cho Diệp Vân tâm lý trở nên nặng nề. Những điều này Diệp Vân giữ lấy một mình mà không thổ lộ với bất cứ ai, đám bạn nào đâu có thể hiểu được nỗi thống khổ mà Diệp Vân phải chịu đựng.

Đêm nay trăng sáng, từ trên núi, mặt trăng trông có vẻ to hơn rất nhiều. Cỏ non phản chiếu ánh trăng lấp lánh, vươn xa tầm mắt, núi rừng khuất sau bóng tối mờ ảo. Trên núi, nửa đêm vắng lặng. Diệp Vân dảo bước trên con đường lát đá, thẩn thơ đi dọc con đường này.

“Lên tiếp nữa hẳn là khu vực của thực tập sinh.” Diệp Vân nhủ thầm. Đi dạo như vậy cũng đủ rồi, Diệp Vân suy nghĩ liền thôi không tiến tới tiếp nữa mà quay bước trở về.

Đột nhiên linh lực trong người Diệp Vân chấn động một chút. Cậu đưa mắt lên phía xa mấy mươi trượng, một vùng sáng nhạt nhòa dễ nhầm lẫn với ánh trăng phát ra. “Đêm khuya thế này. Ai lại ở ngoài trời tu luyện nhỉ?” Diệp Vân hồ nghi đi tiếp, phía không xa trước mắt, một thân ảnh ngồi xếp bằng dưới ánh trăng, được bao phủ bởi một màn sáng linh lực nhàn nhạt không rõ.

“Linh lực thật là mạnh mẽ. Từ xa như vậy mà mình có thể cảm ứng được, hằn là cùng Băng Linh căn sao?”

Người bên kia tu luyện không hay biết Diệp Vân chú ý, mà cậu cũng không muốn xen vào chuyện người khác. Lúc người ta tu luyện, đại kị bị làm phiền, quả đắng mà cậu nhận phải đã khắc sâu trong lòng.

“Phải rồi bây giờ đang là mùa đông. Phong Vân sơn có đại trận điều hòa linh lực khiến mình không nhận ra sự thay đổi về mùa. Nhưng bên ngoài trời thì linh lực có chút khác biệt.”

Trong sách có nói, buổi đêm khí trời thanh lãnh, càng dễ dàng cho việc tu luyện, một số thể chất đặc thù thì tu luyện lúc này cũng hiệu quả hơn. Diệp Vân ngẫm nghĩ, bây giờ trở về cũng chẳng ngủ tiếp được, hay là mình tu luyện một chút xem sao. Cậu kiếm một chỗ ngồi xếp bằng tập khai linh. Linh lực vận chuyển mạnh mẽ hơn ban ngày một ít, cảm ứng cũng rõ rệt hơn nhiều thì thấy suy nghĩ của mình là đúng. Tuy rằng trải qua mấy chục lần thử vẫn chưa Khai linh được, nhưng lại có hiệu quả hơn so với ban ngày. Diệp Vân quyết định từ sau sẽ tập thêm cả ban đêm nữa. Mặt trăng lúc này đã khuất, Diệp Vân dảo bước trở về kí túc xá.

Theo hành lang trở về phòng, đột nhiên Diệp Vân dừng bước, từ phòng của cậu, cánh cửa mở ra, một dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước ra, đi theo hướng đối diện với Diệp Vân mà đi.

*

* *

Diệp Vân ngày học tập, tu luyện trên giảng đường, đến đêm khi các bạn ngủ say, nó vẫn một mình xếp bằng tu luyện. Diệp Vân chỉ ngủ khoảng bốn tiếng, đến tầm một hai giờ sáng thì thức dậy tu luyện, sau đó tập đến khi nào mệt mỏi thì giữ nguyên tư thế như vậy mà chợp mắt. Tu Luyện buổi đêm giúp cho tinh thần thanh tỉnh, lại thêm linh lực tinh thuần khiến cho thời gian tu luyện được cải thiện hơn.

Sau mỗi lần tu luyện, cơ thể cần có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, rồi mới có thể tiếp tục. Vì thể chất của Diệp Vân tốt hơn nhiều những đứa trẻ khác, vậy nên chỉ cần nghỉ ngơi năm sáu tiếng thì lại có thể tu luyện tiếp. Điều này làm cho Diệp Vân mỗi ngày tu luyện được gấp đôi, gấp ba lần người bình thường. Quả thật thân thể mạnh mẽ là một lợi thế, nhưng tinh thần và ý chí của Diệp Vân cũng rất tốt mới có thể tập luyện được với cường độ như thế. Tu luyện đơn điệu và nhàm chán, lặp đi lặp lại vô thức một vài hành động, mà hiệu quả thì phải rất lâu mới thấy, nếu ai không có đam mê, không có động lực thì khó mà kiên trì được.

Diệp Vân có đam mê tu đạo không? Câu trả lời là có, Diệp Vân nhận ra tu đạo là con đường đúng đắn mà mình mong muốn, kể từ khi gặp Mặc thúc, nó đã luôn mong chờ được trở thành một người tu đạo. Nhưng điều khiến nó điên cuồng tu luyện không phải vì đam mê, sau khi gia biến, Diệp Vân đã không còn nghĩ sẽ sống cho bản thân mình nữa, nó sống vì trách nhiệm gia tộc, vì mối thù đè nặng trên vai, nó đã lựa chọn tu đạo và không muốn đây là một sự sai lầm khiến bản thân phải ôm hận suốt đời.

Thế giới này thật trớ trêu. Những người tường hòa thì cứ bị cuốn vào tranh đấu, những người nhân hậu thì lại rơi vào vòng thù hận. Một đứa trẻ thuần chất, lại phải gánh mối đại thù diệt tộc trên vai, liệu rằng nó sẽ trở nên như thế nào.

Diệp Vân không nhận ra, nhưng suy nghĩ và tâm tính của nó bình ổn hơn so với tuổi rất nhiều lần. Một đứa trẻ phải chứng kiến gia tộc bị hủy diệt, thấy thân nhân của mình thi cốt vương vãi thì sao không sớm sụp đổ? Diệp Vân đã có thể không tỉnh lại trong lần bạo bệnh nằm giường kia, hoặc dù có tỉnh lại thì tinh thần cũng suy sụp, dẫn đến tự hủy hoại chính mình. Nhưng ông trời cho nó tỉnh lại thì cũng không khiến nó phát điên phát dại, ngược lại sau những biến cố ấy, Diệp Vân trở nên trưởng thành hơn, dù là một cách gượng ép, nhưng giúp nó bình ổn lại, chôn chặt những đau thương để sống tiếp.

Diệp Vân đả tọa tu luyện, chiếu theo thủ pháp khai linh bấy lâu nay vẫn sử dụng. Dẫn linh khí vào trong đan điền. Đến lần thứ ba mươi tám thì thân thể nó đạt giới hạn chịu đựng, nhưng vẫn không lưu lại chút linh lực nào trong đan điền. Diệp Vân chán nản, lại thất bại nữa.

Nó đặc biệt dụng tâm tìm hiểu về khai linh trong thư viện. Đối với việc khai linh đã có tìm hiểu kĩ. Có thể hiểu một cách hình tượng, Khí trong tự nhiên giống như một bầy ngựa hoang, Kinh mạch là thông đạo, các Huyệt là cánh cổng, và Đan Điền là chuồng. Khai linh, chính là mở cửa thông đạo, lùa bầy ngựa hoang vào chuồng của mình, nếu có thể thuần phục dù chỉ một con, thì coi là khai linh thành công. Nhưng bầy ngựa hoang hung hãn, mà thông đạo mới xây dựng thì non yếu, chưa về đến nơi thì bọn chúng đã chạy trốn hết dọc đường, hoặc chuồng không chắc, thì cũng không thể nhốt được một con nào hết.

Diệp Vân thất bại lần này đã hơn ngàn lần khai linh. Trong tâm nó không thất vọng không được, đành bình ổn hơi thở trở lại chuẩn bị đi nghỉ, thì từ Hỏa hầu (nằm ở đốt sống thứ bảy từ dưới lên) sinh ra nhiệt khí, một luồng năng lượng mới lần đầu xuất hiện.

Diệp Vân với luồng nhiệt khí mới sinh ra này thì cảm thấy kinh ngạc, khóe miệng nhích lên nụ cười khổ. Sau khi từ nông trang trở về, nó bỏ bê việc tập võ, không nghĩ tới giữa lúc tu đạo không có thành tựu, nó lại đột phá thêm một bước trên con đường võ học. Luồng nhiệt khí vừa rồi chính là nội lực do công pháp võ học Diệp gia tạo thành, chính là dấu hiệu Diệp Vân đã trở thành một nhị giai võ giả.

Mấy tháng trước Diệp Vân đã tu luyện đến hậu kì võ giả sơ cấp, nay chỉ là nước thuận đẩy thuyền tiến lên cảnh giới tiếp theo. Việc đột phá này khiến nó cảm khái. Trước kia nó không muốn học võ, tập cũng chỉ là chiếu lệ theo lệnh của phụ thân. Hôm nay hoàn cảnh đã khác, Diệp Vân còn bị thúc ép phải luyện võ nữa, nhưng giờ Diệp gia còn có một mình nó, nếu để bí kíp gia tộc thất truyền thì quả là một tội lớn.

Diệp Vân đắn đo suy nghĩ một chốc, liền chiếu theo khẩu quyết võ học Diệp gia tu luyện. Nó gánh vác trên vai mối thù gia tộc, cũng có trọng trách phục hưng gia tộc, tâm pháp này quyết không thể để đứt đoạn dưới tay nó.

Trong tu đạo, đạo pháp là phương thức tu luyện linh lực, là cách thức hấp thu linh lực trong thiên địa vào cơ thể, thì trong tu võ, tâm pháp là cách thức hít thở, vận hành hơi thở sinh ra nội lực.

Võ giả trung cấp, trong cơ thể hình thành nội lực. Ban đầu nội lực vô cùng mỏng manh, nhưng tu tập dần dần sẽ trở nên hùng hậu, đến khi đó có thể ngoại phóng ra ngoài gọi là chân khí (Tồn tại trong cơ thể gọi là lực, tồn tại bên ngoài gọi là khí). Nội lực được hình thành trong cơ thể thông qua phương pháp hít thở. Người tập võ thì thở bằng bụng là chính, thành ra những người có nội công thâm hậu thì bụng càng to hơn người thường.

Diệp Vân hít một hơi sâu bằng mũi, dùng tư tưởng đưa hơi đó xuống đan điền rồi tới hỏa hầu, hơi đi đến đâu thì bụng phình ra đến đấy. Khi hơi đến hỏa hầu thì kết thúc, bắt đầu thở ra, bụng xẹp xuống, đưa hơi thở từ trong phổi ra (không phải là hơi từ hỏa hầu ra).

Khi hít vô thì tâm niệm: mũi-phổi-đơn điền-hỏa hầu, khi thở ra thì bằng phổi. Cứ mỗi lần hít thở như thế, trong đan điền và hỏa hầu tồn dư một ít khí. Khí này sẽ được hỏa hầu luyện hóa thành nội lực. Phải mất mấy trăm vòng như vậy thì mới hình thành nên một tia nội lực. Diệp Vân chiếu theo phương pháp hít thở thực hiện một trăm tám mươi lần như thế, rồi mới tính đi ngủ.

Chỉ là lúc ấy, giường phía bên kia của Diệp Vân lại có một người nhỏm dậy. Cậu ta nhẹ nhàng không một tiếng động thu xếp chăn gối một chút rồi bước xuống giường. Khi làm xong hết thảy mọi chuyện, quay đầu lại thấy Diệp Vân đang ngồi nhìn mình, trái tim cậu ta bị dọa cho xém bay khỏi lồng ngực.

Diệp Vân cũng kinh ngạc không kém, động tác của Ngô Kinh nhanh gọn như máy, hiển nhiên là thành thói quen rồi. Bấy lâu nay mình không nhận ra, Ngô Kinh luôn là người dậy sớm nhất phòng. Cho nên dù có cùng học một tòa giảng đường, mà buổi sáng chẳng bao giờ cậu đi cùng với Ngô Kinh cả.

Ngô Kinh bình tĩnh lại, giơ tay lên miệng ra dấu im lặng, sau đó vơ lấy áo khoác bước chân ra ngoài.

*

* *

Tô đạo sư đối với Diệp Vân vẫn rất kì vọng, Thiên linh căn một khi khai linh thì tốc độ tu luyện sẽ vượt xa cùng loại. Thiên Linh căn đại biểu cho khả năng hấp nạp và điều động linh lực mạnh mẽ, nhưng Khai linh còn phụ thuộc vào các yếu tố kinh mạch, đan điền, đặc thù của thể chất. Một số loại thể chất hiếm gặp, càng khó đánh thức, nhưng một khi đã đánh thức, thì hoàn toàn siêu việt những loại khác.

Diệp Vân nào biết đạo sư đối với mình đặt nhiều kì vọng đến vậy. Mà cho dù có biết thì nó cũng chỉ có thể lắc đầu mà chịu, bản thân nó càng mong muốn khai linh thành công sớm biết bao, nhưng không mong muốn là có thể đạt được dù là nó cố gắng kiên trì rất nhiều. Nhưng việc tu tập nội công của nó lại có thành tựu rõ rệt, hiện nay nó đã ổn định bước vào sơ kì của võ giả trung cấp, đã có thể ngưng tụ ra một tia nội lực trong cơ thể. Dù chỉ là một tia, nhưng đem nó ngưng tụ vào quả đấm, có thể đem đến cho nó thêm một trăm cân lực lượng, giờ đây một quả đấm của nó có thể làm nứt vỡ tường gạch, âu cũng là nhờ sau khi dẫn khí Khai linh, nó đều thực hiện phương pháp hít thở tập nội công gia truyền.

Hôm nay vừa học xong, ngoài ý muốn Ngô Kinh lại đợi trước lớp của Diệp Vân, vừa thấy Diệp Vân bước ra, cậu ấy vẫy tay gọi:

“Diệp Vân, mau nhanh chân nên. Hôm nay nhà ăn có suất ăn đặc biệt đấy, chậm chân là hết.”

“Ân, có chuyện như vậy sao. Phải nhanh chân mới được.” Nó liền hối hả cùng Ngô Kinh tiến về phía phòng ăn.

Cứ hai tháng một lần vào ngày mồng một, nhà ăn sẽ phát linh thực cho học sinh. Linh thực là những thực phẩm mà bên trong nó có chứa linh khí, rất hữu dụng cho tu luyện. Nhưng vì trân quý, mà thường dẫn tới tình trạng không đủ, nếu không nhanh tay thì sẽ bỏ lỡ mất phần.

Ooo

Nhà ăn. Diệp Vân khó khăn mới tới lượt của mình. Lúc này nó đứng trước quầy căng tin, chìa thẻ bài tên mình ra. Người phục vụ chạm tay lên mặt thẻ bài, đầu ngón tay lóe sáng một chút ấn vào mặt trước tâm thẻ, sau đó mới lấy từ trên bàn ra một cái túi vải bằng quả trứng gà, được buộc chặt giao cho nó. Diệp Vân thu cả thẻ bài và túi nhỏ lại, nó không nghĩ phần ăn lại chỉ có tý tẹo như vậy, nhất thời mặt thộn ra. Mấy đứa trẻ phía sau bon chen lên, người phục vụ khó chịu mắng: “Xong rồi không mau đi, đứng đấy làm gì cản trở người khác.”

“Ân.” Diệp Vân giật mình một chút, ngại ngùng lách qua một bên đi ra.

Ngô Kinh đã lấy xong phần ăn của mình, nó đợi sẵn trước cửa lớn của căng tin. Diệp Vân giơ cái túi nhỏ trước mặt Ngô Bình, định mở ra thì Ngô Bình chặn tay nó nói: “Đừng mở ra, cái này để về phòng thì hơn.”

“Có gì đặc biệt sao?” Diệp Vân hồ nghi. Nó nhìn xung quanh, quả nhiên những học sinh khác khi lấy được phần ăn của mình liền không có ngồi lại bàn ăn mà nhanh chóng đi về. Ngô Bình gật đầu xác nhận, Diệp Vân nhét túi nhỏ vào trong người, hai đứa trẻ đi ngược dòng người đang tiến vào để trở về.

“Cậu có biết gì về linh thực không?” Diệp Vân đối với câu hỏi của Ngô Bình thì nói: “Bên trong cái túi nhỏ đó là Linh thực ư?”

Ngô Bình cười, gật đầu. Diệp Vân tuy mới bắt đầu tu luyện một tháng, nhưng nó không còn gà mờ như khi mới đến, cái gì cũng không biết. Sách trong thư viện chăm chỉ cày cuốc, nó đã có một lượng kiến thức kha khá về các vấn đề cơ bản của tu đạo giới.

Linh lực không những tồn tại trong không khí, mà còn có thể chứa đựng bên trong các vật khác, kể cả bên trong sinh vật sống hay vật không sống: như trong cây cối, đất đá, nước, thú, và con người, … Linh thực là tên gọi chung của những đồ ăn có chứa linh lực, như linh cốc, linh quả, … Linh lực bên trong linh thực rất tinh thuần và dồi dào, hiệu quả tu luyện so với hấp thu linh khí đất trời tốt gấp bội phần. Người phàm không cần tu luyện, mà được ăn linh thực thường xuyên thì có thể sống ngoài trăm tuổi mà không bệnh tật ốm yếu, người tu luyện ăn linh thực sẽ đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mình lên rất nhiều.

Trên đường về, Ngô Kinh có điều gì đó khác lạ, trăn trở một lúc cậu ta nói: “Chuyện hôm trước. Cậu không có đem kể với ai chứ?”

Quả thực, một đứa học sinh mười tuổi, ba giờ sáng lén lút thức dậy ra khỏi phòng đến sáng sớm mới trở về. Như vậy thì quả là không bình thường chút nào. Diệp Vân suy nghĩ kĩ, tuy có điều mập mờ, nhưng cũng không phải là việc gì nghiêm trọng. Bản thân cậu nửa đêm còn ngồi tập khai linh, luyện công, thì người ta tu luyện buổi sáng cũng không phải là chuyện khó hiểu. Lại nói mỗi người có một bí mật riêng, nếu không hiểu rõ mà loan tin bậy bạ thì thật không tốt, mặt khác Diệp Vân chẳng phải là kẻ nhiều chuyện như vậy.

Diệp Vân mỉm cười nhẹ, thần thái tự nhiên như không để tâm:

“Nghe nói tu luyện buổi sáng rất tốt. Tớ ngồi trong phòng tập như vậy mà cậu bắt gặp chắc giật mình lắm nhỉ. Tớ nghĩ cậu hẳn cũng có một lý do tương tự thôi.”

Ngô Kinh tâm thần thoáng động, cậu lần lượt vẫn chưa đánh giá đúng về người bạn này. Diệp Vân có một khí chất rất bất phàm. Tự đặt mình vào vị trí khó xử của người khác, nói ra lời đồng cảm, suy nghĩ chín chắn như thế nào giống một đứa trẻ chứ. Cậu bạn này, sao lại có điểm giống mình thế.

“Ân. Cậu nói phải. Thực ra tớ cũng nghĩ tu luyện buổi sáng rất tốt. Nhưng lại ngại tập trong phòng mà thôi.” Ngô Kinh nói.

Diệp Vân nhẹ nhàng gật đầu. Thật ra Ngô Kinh có phải ra ngoài buổi sáng để tập luyện hay không, Diệp Vân chẳng có lý do gì để truy xét cả.

---..