Nghịch Thiên Hành

Chương 1: Tri Thức Về Tu Đạo giới (1)

Lời tác giả:

Mấy ngày trước mình đăng chương mà chưa chỉnh sửa, thật là có lỗi, cho mình gửi lời xin lỗi vì sự thiếu xót này.

Phần này là một chương phụ, cung cấp một số yếu tố mà tác giả dựa trên đó để viết truyện, nó không ảnh hưởng đến mạch truyện chính, nếu thấy nhàm chán bạn đọc có thể bỏ qua. Có một số thông tin tác giả sẽ không nhắc lại trong các chương truyện mới, và mặc định như là bạn đọc đã biết.

---

Ở Phong Vân học viện, học sinh chỉ phải học buổi sáng, năm buổi một tuần. Buổi chiều và tối thì dành cho các hoạt động khác như tu luyện, lên thư viện, tham gia câu lạc bộ, hay vui chơi tùy thích. Học viện lại cung cấp ngày ba bữa ăn, điều kiện sinh hoạt đều đầy đủ, học sinh không phải vướng bận điều gì để có thể chuyên tâm vào việc học.

Diệp Vân từ sau khi đến Phong Vân môn, sáng đi học, chiều và tối đều ở thư viện. Sự thiếu kiến thức về Tu Luyện giới làm cho Diệp Vân nhiều phen xấu hổ, vậy nên nó quyết tâm phải đọc thật nhiều sách. Mặt khác để theo kịp những bạn học cùng tuổi, Diệp Vân phải học thật nhiều, mà không nơi đâu tốt bằng thư viện của trường.

Thư viện là một tòa kiến trúc hình vòm, có bốn tầng. Bên trong tầng một chu vi lên đến ba trăm mét. Bên trong thư viện có giá sách bằng kim loại không bị gỉ, lại được khảm lên các tinh thể phát quang. Dù là ban đêm nhưng có hệ thống tinh thạch chiếu sáng đầy đủ, lại có mùi dược hương nhè nhẹ thoang thoảng, làm cho tinh thần người đọc sách càng thêm thoải mái.

Sách ở thư viện rất nhiều chủng loại, đối với Diệp Vân hiện nay tạm thời chỉ quan tâm đến những vấn đề về tu luyện.

“Nhập môn tu Đạo.” Diệp vân đặt cuốn sách dày cộp lên bàn, điều chỉnh lại ghế ngay ngắn rồi ngồi đọc.

“Năng lượng không tự nhiên sinh ra, và cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Người ta đã tin vào điều này hàng ngàn năm cho đến khi tìm ra sự tồn tại của hạt Bản Nguyên.

Người ta công nhận rằng Vũ trụ được hình thành sau Vụ Nổ Lớn, từ một điểm bắt đầu trong hư vô, mở rộng thành vũ trụ vật chất và năng lượng như ngày nay. Cho đến bây giờ, vũ trụ vẫn còn tiếp tục mở rộng. Điều gì khiến cho Vũ trụ không ngừng mở rộng?

Vũ trụ được hình thành từ một điểm bắt đầu được gọi là Nguyên Điểm. Trong Nguyên Điểm tồn tại vô số các hạt Nguyên chất chồng lên nhau. Bản thân Nguyên không phải là vật chất hay năng lượng, cũng không có khả năng biến thành vật chất và năng lượng. Vụ nổ Lớn giải phóng các hạt Nguyên ra khỏi trạng thái chồng chất của nó, đồng thời phát tán ra các hạt Tiền Vật Chất, Tiền Năng Lượng và Tiền Nguyên Tố. Tiền Vật Chất là các hạt có khả năng biến thành vật chất, tương tự Tiền Năng lượng là các hạt có thể biến thành năng lượng, và Tiền Nguyên Tố biến thành các thuộc tính của vật chất và năng lượng. Ba loại hạt trên được gọi chung là Linh Lực.

Hiện nay nhân loại biết được mới biết đến hai mươi mốt loại linh lực: Kim, Mộc, Thủy, Thổ, Hỏa, Khí, Hàn, Điện, Ly, Lực, Quang, Ám, Hư, Băng, Phong, Lôi, Viêm, Sinh, Diệt, Thời, Không. Người ta cho rằng có ít nhất hai loại linh lực nữa tồn tại, nhưng vẫn chưa chứng minh được nó. Linh lực có thể biến thành vật chất, thuộc tính và năng lượng, sự biến đổi của chúng tạo nên sự vận động của thế giới.

Cho đến ngày nay, các hạt Nguyên vẫn còn tồn tại rải rác khắp nơi trong vũ trụ. Chúng có thể tồn tại ở bất cứ đâu, trong không gian (Linh Khí), trong lòng đất (Linh Mạch), trong đất đá, sinh vật (Linh Vật) và trong con người được gọi là Linh Căn.

Con người có thể tu luyện được là nhờ có linh căn, mỗi loại linh căn điều khiển một loại linh lực. Người ta gọi tên chúng theo loại linh lực mà chúng điều khiển. Linh căn cũng chia mạnh yếu, tùy theo số lượng, và chất lượng của Nguyên. Linh căn được chia làm bốn loại: Thiên, Địa, Nhân, Sơ ứng với chất lượng của hạt Nguyên và Cực Phẩm, Thượng Phẩm, Trung Phẩm, Hạ Phẩm ứng với số lượng hạt Nguyên.

Thông thường các hạt Nguyên đều ở trạng thái cân bằng, tức là không tự thu hay phát ra linh lực. Tu đạo, hấp thu linh lực bên ngoài cơ thể vào trong linh căn, dùng linh lực để cải tạo thân thể cũng như thi triển các thần thông của người tu đạo.

Cảnh giới tu luyện được phân chia dựa trên lượng linh lực có trong cơ thể. Người ta phân chia tu luyện thành mười cảnh giới lớn, hệ thống này được gọi là “Tu Tiên thập đại cảnh giới”.

- Luyện Khí: Cảm ứng linh khí trong thiên địa, dẫn khí nhập mạch, vận chuyển chân khí thành vòng tuần hoàn.

- Trúc cơ: Hóa khí thành chân khí, có thề ngoại phóng, tạo thành vòng xoáy chân khí tại đan điền.

- Ngưng dịch: Cô đọng mật độ linh khí, tại trung tâm vòng xoáy khí ở đan điền ngưng tụ ra chân dịch.

- Kết đan: Chân khí dịch cô đọng thành kim đan.

- Hóa anh: Kim đan hóa thành Nguyên anh.

- Nguyên thần: Linh hồn sinh ra Nguyên thần.

- Luyện Hư: Đem thân thể Linh hồn hòa hợp với trời đất.

- Độ Kiếp: Tu Luyện đến mức tận cùng của nhân loại, muốn tiến thêm phải Trải qua khảo nghiệm của Thiên địa. Ba cảnh: Tiểu Tam Kiếp, Trung Lục Kiếp và Đại Cửu Kiếp.

- Đại Thừa: rất ngắn. Là cảnh giới Sau Khi đã độ xong đại Thiên Kiếp. Tu sĩ lúc này có thể lựa chọn bất cứ lúc nào để Độ Tiên Kiếp, thành thì sẽ thành Tiên.

- Quy Tiên: Sau khi độ Tiên Kiếp thành công, Đã trở thành một Tiên nhân, nhưng chưa quán thông Tiên Lực, vẫn còn có thể ở hạ giới một thời gian, sau đó sẽ tự khắc bị triệu hồi lên Tiên giới gọi là Phi Thăng.

…”

Diệp Vân giữ nguyên trang sách, trong đầu nó suy nghĩ không biết mình phải tu luyện đến cảnh giới nào mới có thể trả thù. Kẻ áo đen, chỉ một cái phẩy tay đã khiến mình bất tỉnh, người chủ mưu sau vụ thảm sát gia tộc của nó phải mạnh đến mức nào? Bất giác, Diệp Vân đưa tay sờ lên ngực, người đó chỉ mấy kiếm có thể chém gục kẻ áo đen, rốt cục thì người có cảnh giới gì?

[… Trong lúc Diệp Vân đang trầm ngâm suy nghĩ, có một người từ cầu thang tầng trên bước xuống. Người nọ vốn không để tâm xung quanh nhưng khi liếc qua Diệp Vân thì đột nhiên sững lại một chút, phải quay lại nhìn đến lần thứ hai.]

*

* *

Trong tu luyện thường đề cập đến hai yếu tố Tư chất tu luyện và Tố chất thân thể. Tu Đạo là quá trình hấp thu linh lực bên ngoài môi trường vào cải thiện bản thân. Quá trình này hiểu một cách hình tượng giống như bơm nước vào bể chứa. Tư chất tu đạo cho thấy kích thước của bể. Tư chất càng cao, lượng linh lực có thể dự trữ càng nhiều, đồng nghĩa với cảnh giới tu luyện được càng cao. Tố chất thân thể cho thấy kích thước của vòi nước. Tố chất tốt, vòi nước lớn chảy mạnh, tu luyện nhanh chóng, tố chất kém, vòi nước nhỏ chảy yếu, tu luyện chậm chạp.

Bình cảnh tu luyện là khi mà đan điền không thể hấp thu thêm linh lực vào nữa. Nó xảy ra khi mực nước trong bể ngang với vòi nước, cũng có thể do bể đầy cũng có thể là vòi nước thấp. Trường hợp thứ nhất gọi là Chân bình cảnh, cần phải rất nhiều nỗ lực mới có thể đột phá, nếu không sẽ vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới đó. Trường hợp thứ hai gọi là Giả bình cảnh, sau một thời gian có thể cải thiện được.

Linh căn đại biểu cho Tư chất tu luyện, Linh căn càng mạnh thì càng ít gặp bình cảnh, khả năng thăng tiến càng xa. Kinh mạch, huyết nhục, xương tủy, thuộc về Tố chất thân thể. Tố chất mạnh thì tu luyện được lâu hơn, hiệu quả tu luyện cũng lớn hơn.

Tư chất và tố chất là hai tiêu chuẩn đánh giá con người, chia người tu luyện thành các hạng: Kì Tài, Thiên Tài, Nhân Tài, Bình Thường, Tầm Thường (và phế vật). Cách chia này có hệ thống và quy củ hẳn hoi, xếp loại rất chính xác, tuy nhiên ở một số nơi vẫn hay thổi phổng lên một chút, khiến cho dù được gọi là Thiên tài, thì cũng không chắc đã đáp ứng được tiêu chuẩn của thiên tài hay không.

Để kiểm tra chính xác tư chất và tố chất thì rất khó khăn. Rất ít nơi đủ uy tín để làm việc đó. Thông thường thì người ta căn cứ vào thời gian cần thiết dùng tu luyện vượt cảnh giới để đánh giá. Đây là khoảng thời gian cần thiết để từ Luyện Khí tu luyện đến Kết Đan. Một tu luyện giả bình thường, có tư chất và tố chất ở mức trung bình, cần mười lăm năm để từ Luyện Khí thành Kết Đan. (Mức trung bình là dựa trên đa số người tu luyện có cùng tư chất và tố chất này, chứ không phải là bình quân chung.)

---..