Nghịch Thiên Hành

Chương 10: Dưới chân núi Phong Vân

Tiêu gia có hai người con gái. Tiêu Tuyết Nghi tư chất thông tuệ, thập phần linh khí, được cao nhân thu nhận làm môn đồ tu đạo từ nhỏ. Tiêu Thúy Vy cũng theo bước chị, tiến hành tu đạo, giờ vẫn còn đang là thực tập sinh. Tiêu Viễn Dương đưa Diệp Vân đến học viện tu đạo học cùng với con gái của ông.

Đại La quốc nằm tại miền Đông của Trung Nguyên, là một quốc gia rộng lớn vô cùng, từ đông sang tây hẹp nhất cũng đến sáu mươi vạn dặm, được chia làm hai mươi bốn đại châu. Phong trào tu đạo hết sức phát triển, là một trong những trung tâm tu Tiên luyện Đạo của thế giới. Nơi đây Tiên môn, Đạo phái nhiều vô kể, tuy không đến mỗi núi một sơn môn, nhưng cũng có đến trăm ngàn tông môn, gia tộc tu luyện lớn nhỏ.

Phong Châu là cực đông của của Đại La, nằm chung biên giới với Thương Huyền, mà kích thước thì so với thương huyền còn lớn hơn gấp đôi. Phong Vân học viện là một trường đạo nổi danh toàn Phong Châu do cổ phái lâu đời Phong Vân mở ra, chuyên thu nhận đào tạo nhân tài tu đạo thuật. Học ở Phong Vân môn là một khởi đầu tốt cho con đường tu đạo sau này. Nhiều đệ tử tốt nghiệp của Phong Vân học viện đã được đại phái thu nhận, chính thức trở thành tu đạo giả được người đời quí trọng.

Tiêu Viễn Dương có hai người con gái, từng được cao nhân chỉ điểm mà đến học ở Phong Vân học Viện, người con gái lớn nay đã trở thành đệ tử của một nhất đẳng tông môn, người con gái thứ hai vẫn còn đang là học sinh của học viện.

Tiêu Viễn Dương đến Phong Vân sơn, cũng không lập tức lên núi ngay. Mà thuê một phòng trọ dưới chân núi, rồi mới viết thiệp gửi tới phong Vân học viện. Đến chiều thì có một người thanh niên tìm đến. Vừa gặp nhau hai người đã mừng rỡ chào hỏi, Diệp Vân được người thanh niên đó họ chung là cháu đằng ngoại của Tiêu Viễn Dương.

Tiêu Viễn dương cùng thanh niên họ Chung hàn huyên nói chuyện. Sau đó lại đem việc của Diệp Vân ra nhờ cậy. Người thanh niên họ Chung nói: “Tiêu thúc cứ yên tâm. Diệp Vân cứ giao cho cháu, nhất định sẽ không phụ lòng người.”

Tiêu Viễn Dương như thế thì trút được tâm sự trong lòng.

Chung thanh niên nói: “Thúc có đi thăm biểu muội chứ.” Tiêu Viễn Dương cất công đi xa như vậy, cũng muốn gặp mặt con gái của mình một lần. Liền cùng với thanh niên lên núi, còn Diệp Vân thì ở lại phòng trọ.

Tiêu Viễn Dương lâu ngày gặp con gái thì xúc động, nhưng thấy con gái đã lớn, tiến bộ rất nhiều thì an ủi phần nào. Việc của Diệp Vân đã có người giao phó, chuyến đi này của ông mục đích đã hoàn thành, đến ngày thứ hai thì trở về. Trước khi về còn dặn dò Diệp Vân nhất quyết phải nghe lời Chung sư huynh, khi vào tông môn thì phải nghe lời trưởng bối. Sau đó đưa cho Diệp Vân một số tiền tiêu, rồi mời rời đi.

“Diệp Vân, đệ ở nhà trọ vài ngày. Ta còn một số việc phải sắp xếp, mới có thể đưa đệ nhập môn được.” Chung sư huynh nói.

“Vâng ạ.” Diệp Vân đáp lời. Chung sư huynh thấy Diệp Vân vẻ mặt ủ rũ, từ chỗ của Tiêu thúc đã biết qua hoàn cảnh của Diệp Vân, sợ Diệp Vân một mình thấy buồn thì nói:

“Mấy ngày này đệ có thể đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa. Thích ăn gì thì cứ mua, ở đây có nhiều món ngon, nhiều vật phẩm thú vị lắm.”

Diệp Vân đã mười tuổi, cũng không sợ đi lạc. Ở đây lại dưới chân Phong Vân môn, hoàn toàn rất yên bình, nhưng vẫn để cho chắc thì Chung sư huynh cho Diệp Vân một lá bùa, nói nó nếu có việc gì gấp thì đem xé nó, tự khắc huynh ấy biết được.

“Để ta dẫn đệ đi thăm thú vài vòng, phường thị ở đây có nhiều món ngon, nhiều vật phẩm thú vị lắm, đệ thích thì cứ mua lấy.”

Dưới chân núi Phong Vân là một phường thị lớn. Đây là nơi trao đổi buôn bán của Phong Vân môn với ngoại giới. Ở đây hoạt động kinh doanh rất phát triển vừa bán các mặt hàng, nguyên vật liệu của tu luyện giới, vừa bán các sản phẩm phổ thông.

Chung sư huynh dẫn Diệp Vân đi thăm thú, dẫn nó đến vài quán ăn, nhưng Diệp Vân không có hứng ăn uống. Thành ra Chung sư huynh để Diệp Vân tự do đi lại tùy thích bởi mình hướng dẫn chưa chắc Diệp Vân đã thích.

Dọc đường chính.

“Tiểu đệ đệ, có muốn mua đan dược phụ trợ tu luyện không.” Một thanh niên trẻ trung mặc đạo bào màu xanh lục mời chào Diệp Vân. Cái sạp của anh ta đơn giản chỉ có một cái bàn bên trên căng một cái dù lớn che nắng. Trên bàn bày biện không ít bình, cái to cái nhỏ.

Diệp Vân tiến lại xem xét một chút, người thanh niên bán hàng nhẹ nhàng giảng giải công hiệu của đan dược.

“Tẩy tủy đan nâng cao tố chất thân thể, đệ phục dụng đan dược này thì thân thể sẽ mạnh mẽ như người luyện võ. Sức lực cú đấm có thể đến trăm cân lực lượng.”

“Cái này Cảm Linh đan, tăng khả năng hấp thu linh lực của kinh mạch trong ba giờ tu luyện.”

Diệp Vân chăm chú quan sát, lắng nghe giải thích nhưng không có ý định mua đan dược nào cả. Người thanh niên thấy thế thì hỏi:

“Tiểu đệ tu luyện đến cảnh giới nào rồi. Để huynh tư vấn cho đệ loại đan dược phù hợp.”

Diệp Vân chưa kịp trả lời thì bên tai đã có người nói hộ, nó chợt quay lại thì ra là Chung sư huynh. Chung sư huynh để cho Diệp Vân tự do đi lại, nhưng vẫn dõi theo nó, thấy Diệp Vân dừng ở cửa hàng đan dược thì bước ra nói:

“Lưu sư huynh, đây là đệ đệ của ta, tương lai sẽ gia nhập Phong Vân học viện. Đan dược này không dùng được đâu.”

Người bán hàng không vì bị cản trở mà mất hứng, Lưu sư huynh và Chung Hướng Lương có nhận biết qua, thật ra thì cả hai đều là đồng môn sư cả.

“Là đệ đệ của Chung sư huynh sao. Quả nhiên tuấn tú khí chất, tương lai nhất định cũng sẽ trở thành thành viên của Phong Vân môn ta.”

“Đa tạ cát ngôn của sư huynh. Không làm phiền việc buôn bán của sư huynh chúng ta đi trước.” Chung sư nói.

“Diệp Vân, đan dược không thể dùng bậy. Trở thành học sinh học viện Phong Vân môn nhất thiết không được phục dụng qua đan dược. Nếu không sau này khó có cơ hội để thăng tiến lên cao hơn.” Chung sư huynh dặn dò Diệp Vân. Diệp Vân cũng không có ý định sẽ mua gì, chỉ đơn giản là tò mò xem qua mà thôi.

Đi một quãng lại gặp một cửa hàng bán phù lục. Diệp Vân thích thú muốn xem thử.

“Tiểu đệ muốn mua phù không? Ở đây ta phù chú loại nào cũng có bán” Người thanh niên bán phù đon đả mời. Diệp Vân từng đọc sách qua, biết được Tu đạo giả hưng thịnh như vậy, một phần cũng bởi vì các lĩnh vực của nó rất được coi trọng. Luyện đan, chế phù đều là lĩnh vực độc quyền của tu đạo giả. Đan dược, phù chú chân quý là vậy. Mà dưới chân phong Vân môn cũng được bày bán thành sạp ven đường.

“Phù này làm sao có thể sử dụng?” Diệp Vân hỏi.

Người thanh niên giải thích: “Phù thuật của ta có hai loại, Loại dùng một lần thì đệ chỉ cần xé nó ra là có thể sử dụng được, loại có thể tái sử dụng thì đệ phải kích phát linh lực bên trong nó.”

“Làm thế nào để kích phát linh lực?” Diệp Vân thắc mắc. Người thanh niên nghi hoặc hỏi lại: “Tiểu đệ có từng tu luyện qua đạo thuật chưa?”

Diệp Vân lắc đầu. Người thanh niên thấy vậy thì mỉm cười nói: “Nếu đệ chưa luyện qua đạo thuật thì không thể dùng được phù này. Ta có bán cho đệ cũng là vô dụng. Đệ có thể xem qua loại phù dùng một lần đơn giản chỉ cần xé ra là có thể dùng dược ngay.”

“Nguyên sư huynh hôm nay bày sạp ở đây à.” Chung sư huynh tiến lại chào hỏi.

“Là Chung sư huynh của Linh Thú đường đó sao. Hôm nay người cũng rảnh rỗi đi dạo phố vậy.” Thanh niên bán phù cũng chào hỏi đáp lễ lại.

“Cái này thì không hẳn. Ta đưa tiểu đệ đi thăm quan một chút, sắp tới nó sẽ nhập học ở Phong Vân môn, muốn cho nó có chút hiểu biết về thế giới xung quanh mà thôi.”

“Thì ra là như vậy. Nếu là tiểu đệ của Chung sư huynh, mua hàng thì ta chỉ lấy giá gốc mà thôi.” Người thanh niên nói.

“Aha, như vậy thì cảm tạ rồi. Diệp Vân vẫn còn bỡ ngỡ với tu đạo. Chi bằng lấy cho nó mấy lá phù có thể làm hộ thân đi.”

Nguyên sư huynh chọn ra một sấp phù, tổng cộng là năm lá: “Hai cái công kích phù, hai cái hộ thể tráo, một cái phi hành phù. Có những cái này đủ để bảo vệ đệ khỏi những đệ tử ngoại môn bình thường. Ở học viện không lo bị người bắt nạt.”

“Đa tạ Nguyên sư huynh. Xin hỏi bao nhiêu ạ.” Diệp Vân nói.

“Như đã nói, ta lấy của đệ giá gốc hai mươi lượng bạc.” Người thanh niên nói.

Diệp Vân kinh ngạc, hai mươi lượng thật là kinh người, nó đưa mắt nhìn Chung sư huynh, thấy huynh ấy gật đầu thì mới lấy bạc ra trả. Diệp Vân nhét mấy lá phù cẩn thận vào người. Rồi theo Chung sư huynh đi.

“Sư huynh buôn bán thuận lợi, ta đi.” Chung sư huynh mỉm cười nói.

“Hai người đi thong thả.”

“Đệ cảm thấy rất đắt đỏ phải không?” Chung sư huynh nhìn ra tâm sự của Diệp Vân. Diệp Vân gật đầu, quả thực hai mươi lượng bạc có thể đổi được năm tấn thóc, Diệp Vân cầm trong tay năm lá phù sao không thấy nặng.

Chung sư huynh giải thích: “Tu đạo giới vốn đắt đỏ là thế. Đồng thời thì việc tu đạo cũng rất dễ hái ra tiền. Tài nguyên, sản phẩm của tu đạo giới không thể đánh đồng với phàm nhân được. Sau này đi vào tu luyện đệ sẽ thấy rõ hơn.”

Đi vào phía bên trong có những cửa hàng lớn, bán từ quần áo, vật dụng cá nhân, đồ ăn thức uống, đến các loại vật phẩm tu luyện. Hàng hóa đa dạng hơn, nhưng tất nhiên là cũng đắt hơn so với mấy vị sư huynh bán dong bên ngoài. Diệp Vân đã có trải nghiệm, nên chỉ xem qua cho biết chứ không mua gì nữa.

Nơi đây không chỉ có đệ tử Phong Vân môn, Diệp Vân còn bắt gặp cả những người phục sức khác nữa. Khu chợ này vốn là nơi giao dịch của Phong Vân môn với ngoại giới. Một nguồn thu nhập khổng lồ của Phong Vân môn đến từ đây.

Phong Vân sơn là nơi bảo địa, mà đất lành chim đậu, người tứ xứ đổ về đây lập nghiệp. Cuộc sống phồn hoa ngay dưới chân một đạo môn tu luyện lâu đời.

Một người trung niên mặc trang phục màu nâu bạc, trên người vấn ba, bốn lớp vải áo đã sờn rách, ngang hông đeo một cái giá móc đầy những thứ đồ linh tinh. Người trung niên dáng vẻ phong trần, khuôn mặt sạm vì nắng gió, ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, dảo bước về phía trước. Một người bán hàng rong bình thương chẳng có gì nổi bật, Diệp Vân đã gặp qua nhiều điều kì lạ nên chẳng chú ý đến người đàn ông đó mà thản nhiên lướt qua. Trong giây lát hai người lướt qua nhau, Diệp Vân không hề để ý gì, nhưng người trung niên kia chấn động, ánh mắt của ông ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó nào đâu có vẻ mệt mỏi nữa, ánh mắt chuyển qua bùng cháy, xoay người lại.

“Này. Lão mù hả. Cái giá của lão đập vào người ta rồi!” Một cậu trai trẻ tức khí vì bị gánh hàng của người trung niên quệt phải.

Người trung niên ánh mắt nội niễm lại, cúi đầu xin lỗi: “Xin thứ lỗi.”

Người trẻ tuổi kia hừ một cái tức tối, rồi bỏ đi, để lại người trung niên đứng đấy, ánh mắt của ông nhìn theo bóng dáng của một chú bé đang dần lẫn vào dòng người.

---..