Nghịch Thiên Hành

Chương 9: Trong cơn nguy kịch

Cửa phòng mở ra, Lý Tĩnh Hiên bước vào. Nàng lúc này đã thay đạo bào bằng áo váy màu lục. Người trung niên thấy Lý Tĩnh thì cúi chào, nàng cũng đáp lễ, ra hiệu không làm phiền thầy thuốc đang khám bệnh.

Thầy thuốc bắt mạch xong, lại kiểm tra con ngươi của Diệp Vân một lượt sau đó chỉnh lại tư thế nằm cho nó rồi ra hiệu cho mọi người cùng ra ngoài.

“Nếu mấy ngày nữa mà thiếu gia không tỉnh lại, thì e rằng sẽ không tỉnh lại nữa.” Thầy thuốc già chậm rãi nói.

Trung niên nam tử nhíu mày không nói. Lý Tĩnh lo lắng hỏi: “Thương thế của đứa nhỏ không nghiêm trọng như vậy chứ?”

Vị đại phu gật đầu nói: “Thương thế không có tiến triển. Nếu tâm lý của người bệnh không tốt thì bệnh tình càng nghiêm trọng hơn. Huống hồ, nếu bản thân đứa bé không có ý muốn cầu sinh, thì ta cũng không chữa nổi. Cái này gọi là tâm chết trước, rồi thể xác chết sau. Giờ vận mệnh của thiếu gia, chỉ có thể tự trông chờ vào cậu tự cứu mà thôi.”

Nhu đại phu vừa là thầy thuốc cũng là một tu đạo giả cao thâm. Nếu ông ấy đã nói vậy thì quả là không còn cách nào khác. Lý Tĩnh đối với những gì Nhu lão nói đều có lí giải. Nàng cũng không thể giúp gì được ở đây cả.

Diệp Vân hôn mê đến nay đã bốn ngày. Bốn ngày này, ba người đệ tử Tuyết kiếm môn cũng không nhàn rỗi. Bọn họ thân là chính đạo đệ tử, đối với việc an nguy trong nhân thế cũng có trách nhiệm không thể làm ngơ. Mặt khác vụ thảm án Diệp gia, còn có liên quan đến hành tung ma đạo. Mà chính đạo xưa nay đối với ma đạo một mực như thù, mọi hành tung đều rất chú ý.

Các nàng đi điều tra những gia tộc có trẻ bị bắt cóc, rất may các gia tộc này đều an toàn mới nhẹ lòng. Xem ra kẻ xấu chỉ xuống tay với Diệp gia. Diệp Vân bị người của ma đạo bắt cóc, sau đó gia tộc bị hủy diệt, thủ đoạn tàn độc tuyệt luân này chỉ có thể là ma đạo làm. Liên kết các sự việc, cuối cùng các nàng đưa đến kết luận về sự việc này như sau.

Ma đạo cao thủ muốn bắt những đứa trẻ có tư chất tốt, xuất thân thế gia. Về nguyên nhân thì có nhiều lí do: có thể là để tẩy não làm tín đồ ma giáo, để hiến tế các nghi lễ tà ác, để đòi tiền chuộc, … chúng bắt cóc năm đứa trẻ, Diệp Vân may mắn chạy thoát gặp được Tiêu Tuyết. Người áo đen sợ bại lộ nên ra tay diệt khẩu, nhưng bại dưới tay Tiêu Tuyết mà tự sát.

Ba sư tỷ muội Tuyết Kiếm tông thăm dò ra nơi ẩn náu của ma đạo, giết đồng bọn áo đen, đồng thời đưa những đứa trẻ về nhà. Nhưng hành động này lại đánh động tên đồng bọn còn lại của ma đạo, khiến hắn điên cuồng xuống tay tàn độc. Còn vì sao mà xuống tay với Diệp gia, e là trong năm gia tộc duy chỉ có Diệp Vân của Diệp gia không trở về nhà. Vậy kẻ tiết lộ tung tích của bọn hắn không phải là ai khác ngoài Diệp Vân, nên đem hận thù trút xuống gia tộc này. Bọn họ suy đoán như vậy, cảm thấy đúng đến chín phần, còn tiểu tiết bên trong thì phải điều tra kỹ mới rõ.

Tiêu gia tộc so với Diệp gia còn lớn hơn. Nhưng đứng trước cảnh này cũng không khỏi kinh sợ. Kẻ thủ ác có thể quét sạch Diệp gia thì cũng không khó làm như thế đối với gia tộc mình. May sao như lời các tiên sư của Tiên Kiếm môn nói, tên ma đạo kia sau khi gây án đã rời đi rồi. Hắn không thể nào sau khi gây ra đại sự còn có thể nán lại. Người của chính đạo đại tông môn đứng sau Thương Huyền quốc chắc chắn sẽ tới điều tra, quyết không để yên vụ này.

Quả nhiên sau đó ba ngày đã có người của Cửu Chân môn đến, là mấy vị chân nhân lão giả mà Lý sư tỷ phải gọi bằng tiền bối. Bọn họ thu thập thông tin và cũng đưa ra kết luận thống nhất với các nàng.

Đem mọi sự trả về cho người có trách nhiệm, ba người cũng không còn vướng bận gì nữa. Đồng thời, khúc mắc trong lòng của Tiêu Tuyết thì không cần phải nhắc đến làm gì. Bọn họ còn có nhiệm vụ phải làm, không lấn ná lâu hơn được.

Lý sư tỉ cảm thấy áy náy đối với sự tình của Diệp Vân. Bản thân cũng có liên quan trong cái bi kịch của đứa trẻ này. Nó thân nhân không còn, lại sống chết chưa rõ, giờ bỏ đi không khỏi thấy thương cảm. Nàng hướng gia chủ Tiêu gia nói: “Bọn ta còn có trọng trách trên mình. Ở lại đây đã lâu rồi, bây giờ đến lúc phải đi. Đứa bé này, phiền Tiêu gia chủ chăm sóc.”

Trung niên nam tử, chính là Tiêu Viễn Dương, đương kim gia chủ Tiêu gia, cũng là phụ thân của Tiêu Tuyết. Ông từ tốn nói: “Không dám để Tiên sư bận tâm. Diệp gia với Tiêu gia tình như thủ túc, Diệp Vân là giọt máu cuối cùng của Diệp gia, Tiêu gia chúng ta nhất định sẽ bảo vệ.”

Lý Tĩnh Hiên gật đầu, nhìn lại Diệp Vân còn đang hôn mê trên giường. Mọi việc chỉ có thể giao phó lại cho Tiêu gia mà thôi.

Tiêu Viễn Dương nói: “Tiên sư lên đường bình an. Để ta tiễn Tiên sư một đoạn đường.”

“Như vậy cũng được. Tiêu sư muội cũng đã đợi ở bên ngoài rồi. Chúng ta đi thôi.”

*

* *

“Lóc cóc, lóc cóc, lóc cóc.” Tiếng bánh xe giằng xóc, nhịp nhàng đều đặn vang lên.

“Tối quá! Nơi đây là đâu? Ta đang đi đâu vậy?” Diệp Vân cố mở mắt nhưng nó không thể nhìn thấy điều gì cả, xung quanh một màu đen mịt mùng, tiếng lóc cóc cứ đều đặn vang lên. Nó cảm thấy một bàn tay mềm mại đang vuốt ve lên mặt nó. Ấm áp mà thân thuộc quá, là mẹ, phải chăng mẹ đang ôm lấy nó vào lòng?

“Mở mắt ra, mở ra, mở ra đi.” Nó tự nhủ. Cảm giác giống như bạn trong một giấc ngủ, và bạn sắp tỉnh giấc, vô cùng khao khát tỉnh dậy, nhưng lại không thể tỉnh được. Bạn cố gắng thúc đẩy mọi giác quan mong muốn đánh thức mình dậy. Cảm giác của Diệp Vân lúc này là như thế đấy.

Ánh sáng ùa vào mắt Diệp Vân, “cuối cùng cũng mở mắt ra được rồi”, nó nghĩ thầm. Ngồi bên giường nó là Diệp phu nhân, người đang không dời mắt nhìn nó. Nó định nói rằng mình ổn rồi, mẫu thân không cần lo lắng quá, nhưng khuôn mặt của mẹ bỗng trở nên nhạt nhòa và xa lạ. “Mẫu thân?” Nó nghĩ là mình còn chưa tỉnh táo, lắc đầu thật mạnh.

“Ca ca người đã tỉnh rồi! Tiểu Hồng lo cho người quá!”

“Là Tiểu Hồng.” Tiểu Hồng đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt đáng yêu vui mừng nở nụ cười. Nước mắt nó trào ra. Trong lòng nó vui mừng khôn xiết, tựa như vừa mới đánh mất đi thứ trân quý nhất của mình, giờ đây lại tìm lại được.

Tiểu Hồng líu díu nói: “Ca ca ngốc đừng khóc. Mau ngồi dậy nào!” Cô bé đưa bàn tay xinh xắn ra, Diệp Vân nắm lấy bàn tay đấy ngồi dậy.

Không hiểu sao nó cảm thấy rùng mình, da đầu cảm giác tê dần, bàn tay của nó truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Nó nhìn tay của em gái, đâu phải là bàn tay hồng hào trắng trẻo ngày nào, bàn tay của Tiểu Hồng xám ngắt, trầy trụa. Diệp Vân kinh hãi, ngước mặt nhìn Tiểu Hồng. Khuôn mặt cô bé, … “Gi a a a …”

Ý thức của Diệp Vân tán loạn, những gì nó gặp phải đã vượt quá giới hạn của tinh thần khiến ý thức hoàn toàn sụp đổ.

Một khi ý thức biến mất thì Diệp Vân sẽ trở thành người thực vật. Nhưng chưa cần đợi điều đó xảy ra, thì sâu trong thức hải của nó, linh hồn Diệp Vân đang run rẩy kịch liệt, vô số tia sáng bên trong bắn ra, lực lượng kì diệu giữ cho linh hồn của nó ổn định đã biến mất, linh hồn của nó đứng trước nguy cơ tan vỡ. Linh hồn biến mất kéo theo cái chết về thể xác. Lần này không giống như lần trước, ánh sáng tím mãi không xuất hiện, linh hồn của nó hoàn toàn sụp đổ. Trên người Diệp Vân, khí tức sinh mệnh tắt dần.

Ý thức của Diệp Vân không phải mất hẳn, mà nó không muốn tỉnh lại, ý chí cầu sinh đã chấm dứt, cái chết nhẹ nhàng đem đến cho nó sự giải thoát. Những thân nhân của nó đang đón đợi nó đi cùng. Những mảng sáng hỗn loạn trong tâm trí nó, chấn động tan vỡ thành từng điểm nhỏ và co rút lại. Một lực lượng thần bí không biết thổi vào trong ý chí rạn nứt của Diệp Vân, đem đến ý chí cầu sinh mãnh liệt.

Ánh sáng tím hư vô xuất hiện, trong không gian tối tăm này màu tím thật là quỷ dị. Ánh sáng tím lần này tỏa ra thật tràn ngập và chói lóa. Đem cả không gian thức hải của Diệp Vân nhuộm thành màu tím. Những chấn động dần dần bình ổn trở lại. Linh hồn của nó cũng chậm rãi ngủ yên.

*

* *

Ngày thứ hai sau khi các nữ đệ tử Tuyết Kiếm Tông rời đi. Diệp Vân tỉnh lại, thương thế của nó rất nghiêm trọng, thân thể hôn mê nhiều ngày mà rơi vào suy kiệt, nhưng một khi đã tỉnh thì điều trị trở nên dễ dàng hơn nhiều. Sau gần nửa tháng nằm giường dưỡng bệnh thì nó cũng có thể hồi phục bình thường.

Khuôn mặt của Diệp Vân hốc hác, đượm một vẻ u sầu, hai bàn tay đan vào nhau, ngồi trên ghế trong sảnh đường Tiêu phủ. Ghế chủ vị, Tiêu Viễn Dương mặc một bộ đồ đơn giản ngồi đó.

Diệp Vân trầm thấp nói: “Phụ mẫu và các huynh muội của ta đã tìm thấy họ chưa?”

Tiêu Viễn Dương nói: “Không có tung tích nào của bọn họ. Nếu bọn họ đều có mặt tại chính đường, thì e rằng thi cốt cũng đã hóa thành mảnh vụn rồi.”

Diệp Vân hít sâu một hơi, nó cũng không có suy sụp, nhiều ngày nay suy nghĩ của nó đã bình ổn và lãnh tĩnh hơn nhiều, đối với kết quả này đã lường trước. Nó từng cố hy vọng rằng, có lẽ còn sót một thân nhân nào đó không bị chôn vùi trong đống đổ nát kia, nhưng mười ngày, một tháng. Không có tin tức nào được tìm thấy.

Siết chặt lấy di vật của tiểu muội được đặt trong ngực áo. Nó khó khăn nói từng chữ: “Kẻ thù. Là ma đạo. Vẫn không có tung tích?”

Tiêu gia chủ đáp: “Xác thực là người của ma đạo. Các Tiên sư đã khẳng định như vậy. Bọn chúng không phải là người nước ta, sau khi gây án đã rời đi rồi.”

Nắm tay Diệp Vân siết chặt hơn. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của hai người mặc võ phục màu đen, và sau lưng hắn là nhân vật thần bí sai khiến. Diệp Vân không nhìn thấy mặt kẻ kia, nhưng giọng nói của hắn thì Diệp Vân nhớ mãi, giọng nói của ác ma, cả đời này Diệp Vân cũng không quên.

Hắn thề sẽ tìm bằng được kẻ đó, đem hắn trảm sát trăm mảnh, phải đem hết những kẻ liên quan đến thảm kịch gia tộc của hắn tru diệt.

Tiêu Viễn Dương lặng yên nhìn Diệp Vân đang chìm trong suy tưởng, một lúc sau ông nói: “Diệp Vân. Cháu sau này muốn làm gì?”

Diệp Vân mắt nhìn thẳng vào Tiêu Viễn Dương, giọng dứt khoát: “Tu Luyện!”

Diệp Vân muốn tu luyện, một là để có thể chấn hưng gia tộc, hai là để tìm ra kẻ thù. Tiêu Viễn Dương gật đầu, việc này có thể hiểu được. Ông tự đã có sắp xếp, nếu Diệp Vân muốn yên ổn sống hết phần đời còn lại thì cũng được, Diệp gia tuy không còn, nhưng sản nghiệp kinh doanh của họ vẫn còn đó, với sự trợ giúp của Tiêu gia, Diệp Vân hoàn toàn có thể tiếp quản chúng sống dư giả tới già. Nếu Diệp Vân muốn tu luyện, Tiêu gia cũng có thể dạy dỗ nó, có thể trợ giúp Diệp Vân tái tạo là Diệp gia khi xưa.

Tiêu Viễn Dương nói: “Tiêu gia và Diệp gia cùng có cơ sở từ võ học. Ta sẽ giúp cho cháu đạt tới cảnh giới như phụ thân cháu lúc trước.”

“Không!” Diệp Vân dứt khoát: “Cháu không muốn học võ. Cháu muốn tu đạo!”

Tiêu Viễn Dương kinh ngạc.

“Cháu đâu có biết gì về tu đạo tại sao lại muốn học nó.”

“Kẻ thù mạnh mẽ như vậy. Chỉ có tu đạo mới có thể đem chúng diệt sát được.” Diệp Vân trầm nói.

“Cháu đang có căn cơ võ học. Không tu võ có phải là bỏ phí không? Nếu cháu không muốn học võ tại Tiêu gia, Ta có thể giúp cháu tiến nhập tông môn võ học.”

Tiêu Viễn Dương thuyết phục, lo sợ Diệp Vân vì ý chí nhất thời mà bỏ dở căn cơ của mình. Chỉ sợ Diệp Vân ngưỡng mộ mấy vị Tiên sư của Tuyết Kiếm môn mà nhất thời sinh hứng thú học đạo. Dù sao nó với tu đạo chưa có tiếp xúc qua, đâu biết tu đạo khó khăn thế nào, đến độ tuổi này mới tu luyện, dù không phải là muộn thì cũng thua thiệt so với người khác.

“Tiêu bá bá, đây không phải là suy nghĩ nhất thời. Cháu đã nghĩ kỹ rồi, muốn có thực lực để đánh bại kẻ thù thì phải trở thành tu đạo giả.” Diệp Vân kiên tâm nói ra.

“Diệp Vân, điều kiện trở thành tu đạo giả rất khó khăn. Ngược lại nếu cháu nguyện ý tu võ, ta có thể trợ giúp cháu nhiều hơn. Võ giả thực ra không có thua kém Đạo giả, chưa tu luyện đến tận cùng thì không thể nói trước được.”

Tiêu Viễn Dương khuyên nhủ.

“Tiêu bá bá có thể đánh lại kẻ thù của Diệp gia ta không?” Diệp Vân mắt mở lớn nhìn người trung niên hỏi. Biểu hiện của thằng bé có phần vô lễ nhưng Tiêu Viễn Dương cũng không trách thằng bé khi vừa trải qua biến cố như vậy.

Võ đạo chân thật, thâm sâu vô bờ bến. Cảnh giới cao nhất còn chưa có thấy qua, Tiêu Viễn Dương vẫn tin vào cảnh giới ấy tồn tại, nhưng tự bản thân đạt được thì không thể nào. Chính vì vậy mà ông mới cho các con tu đạo, bây giờ cố gắng thuyết phục Diệp Vân tin vào điều mà ngay cả mình còn không chắc thì thật là vô lý.

Thấy Tiêu lão gia vẻ mặt nghiêm nghị, sợ rằng đã chọc tức ông ấy, Diệp Vân quỳ gối xuống nói: “Tiêu bá bá, xin người hãy giúp cho Diệp Vân thỉnh cầu duy nhất này.”

Tiêu Viễn Dương suy ngẫm một chút, rồi mới trầm mặc đưa ra quyết định: “Ta có thể trợ giúp cháu tiến vào tu đạo thế giới. Nhưng con đường về sau của cháu phải tự lo liệu lấy.”

“Đa tạ bá bá.” Diệp Vân dập đầu một cái lạy tạ.

*

* &

Trung tâm Diệp gia lúc trước giờ xây một ngôi mộ lớn: Diệp gia chi mộ. Đây là ý nguyện của Diệp Vân, thân nhân của nó đã hoàn toàn tan nát dưới mảnh đất này, máu thịt của họ đều nằm tại nơi đây, ngôi mộ này là chốn an nghỉ cuối cùng của họ. Diệp Vân đau đớn khôn xiết khi không thể thu thập thi hài trọn vẹn của người thân.

Trong thời gian Diệp Vân hôn mê, Tiêu gia chủ đã cho người dọn dẹp tàn tích của Diệp gia, đem tập hợp những gì còn sót lại thuộc về người nhà diệp Vân từ trong đống đổ nát. Diệp Vân một lần nữa lại ngất đi sau khi xem qua chúng, nó đau đớn vô cùng khi thấy thân thể người thân mình chỉ còn mảnh vụn, không thể phân biệt được ai với ai. Diệp Vân đến giờ đã tắt hết hy vọng còn có người thân sống sót rồi.

Hôm đó sau khi hay tin Diệp Vân bị bắt cóc. Diệp gia đã chấn động không thôi, Diệp lão gia cho gọi các con của mình về nhà. Diệp phu nhân cũng từ cửa hàng trở về. Xác thực mọi người trong nhà nó đều có mặt tại đây lúc thảm kịch xảy ra.

Diệp Vân không còn nước mắt để rơi nữa, thân thể của nó héo mòn đi nhiều, một mình ngồi lặng yên bên nấm mộ gia đình. Trong đầu nó không biết suy nghĩ những gì nữa.

Chiều đến, ánh hoàng hôn thê lương. Diệp Vân đứng dậy, nó không thể giữ mãi những đau buồn này được. Tâm nó đã quyết, sẽ tiếp tục sống để tìm ra kẻ thù, trả mối huyết thù gia tộc.

Diệp Vân bốc lấy một nắm đất, cẩn thận bỏ vào hộp gỗ, lại lấy vòng tay của Tiểu hồng đặt lên, nó đóng nắp hộp thật chặt cầm trên tay. Nó sắp phải rời đi xa, nhưng không muốn bỏ mặc linh hồn thân nhân nơi đây, nó mang theo nắm đất chứa máu thịt và linh hồn của họ đi theo cùng.

“Phụ mẫu, đại ca, nhị ca, Tiểu hồng, Diệp Vân có lỗi không thể ở đây săn sóc cho mọi người, xin mọi người hãy đi theo ta, xin hãy cho ta sức mạnh để trả mối thù này.”

Diệp Vân nghẹn ngào nói. Trong một tích tắc, chiếc hộp trong bàn nó lóe lên một tia sáng, Diệp Vân cứ ngỡ như ảo giác, nhưng nó cảm nhận được một sự thân thuộc vô cùng từ bên trong hộp truyền tới. Diệp Vân cúi mặt khóc, là những giọt nước mắt bao lâu nay mới rơi ra.

“Kẻ thù là ma đạo. Chỉ có tu đạo mới có thể trả thù được. Ta muốn đem tất cả những kẻ liên quan đều tru diệt!” Lời nói chém đinh chặt sắt được nói ra từ một đứa trẻ lên mười. Cũng phải thôi, nếu một biến cố lớn như vậy xảy ra với một đứa trẻ thì chỉ có hai kết quả, một là suy sụp mất đi lí trí trở thành điên dại, hai là trưởng thành một cách cực đoan.

Hành trình trả thù của Diệp Vân sẽ như thế nào. Liệu một đứa trẻ thiện lương, tâm không đua tranh, có vì ôm mối thù mà mất đi bản tính tốt đẹp của mình. Con đường tu Tiên gian nan trắc trở, muôn trùng cạm bẫy, những điều mắt thấy, tai nghe cũng có thể là giả dối, liệu Diệp Vân có thể tỉnh táo để vượt qua chúng, hay lại rơi vào âm mưu của người khác? Thiên thứ nhất quyển một Gia biến đến đây là kết thúc.

---..