Nghịch Thiên Hành

Chương 8: Kinh biến

Một trong ba cô gái đang ngồi phía sau cậu bé, hai bàn tay đặt lên lưng cậu, truyền linh lực của bản thân vào điều trị nội thương cho cậu. Một lúc sau cô gái thu công, đặt cậu bé nằm xuống, đem gối đầu cho cậu lên cao rồi cô trở lại ngồi với hai tỉ muội của mình.

“Muội ra tay nặng quá nha. Nếu không phải tiểu tử này phúc lớn mạng lớn chỉ sợ đã đứt hơi ngay đương trường rồi.” Lý sư tỷ vừa dứt việc điều trị cho Diệp Vân nói.

Tiêu Tuyết ngại ngùng, lúc đó vì bản thân xấu hổ nên ra tay quá nặng. Giờ nghĩ lại dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con còn chưa phát dục. Có chăng là mình nghĩ quá mà thôi. May mà lúc đó nàng không xuống tay, nếu không quả là ân hận. Nàng nhỏ nhẹ nói:

“Hắn sao rồi Lý tỷ.” Lý sư tỷ không giấu được vẻ kinh ngạc của mình nói: “Thằng nhỏ này cũng thật kì lạ, thân thể của nó hồi phục rất tốt. Sau khi được tỷ truyền linh lực, thì thương thế đã bình ổn rồi. Xem ra căn cơ rất tốt, nếu có thể học tập Tiên đạo ắt hẳn sẽ thành tựu lắm đó.”

Nguyên sư Tỷ cười trêu: “Lý sư tỷ, người chưa già mà muốn thu đồ rồi sao? Hay là muốn thu đạo lữ song tu vậy?”

Lý sư tỷ thét: “Tầm bậy nó dù sao cũng là một đứa trẻ thôi.”

Người bị chọc không đỏ mặt nhưng người ngoài thì đỏ mặt. Tiêu Tuyết mặt tự nhiên ửng hồng, dưới ánh lửa càng thêm nhuận hồng hơn. Hai vị sư tỷ nhìn nhau, ánh mắt toát lên ý cười.

Lý sư tỷ nói: “Tiêu muội, chuyện hôn sự của muội là như thế nào. Muội kể tường tận cho sư tỷ nghe xem.”

Nguyên sư tỷ cũng gật đầu nói: “Phải đấy, dù sao đêm nay cũng không có chuyện gì, muội kể cho bọn ta nghe giết thời gian.”

Tiêu Tuyết bắt đầu kể. Tiêu gia là một gia tộc ở Thanh Châu, được một tay ông nội của nàng là Tiêu Khải Đức gầy dựng lên. Thuở trẻ Tiêu Khải Đức khi chưa thành tựu, từng chịu ơn cứu mạng của một người. Chuyện đó vốn dĩ xảy ra rất lâu, ông nội nàng không nghĩ còn có thể gặp lại ân nhân khi xưa. Nhưng mười năm năm trước, ân nhân của ông nội lại xuất hiện, lúc này người đó cũng đã có con cháu đề huề. Người nọ tuổi đã cao, không muốn phiêu bạt nữa, nên tại Thanh Xương trấn cư ngụ.

Ông nội nàng nhớ ân năm xưa, hết sức ủng hộ ân nhân trở thành một gia tộc thế gia, lại còn đem đứa cháu gái vừa tròn một tuổi hứa hôn với cháu trai của người nọ kết tình thông gia.

Nếu mọi chuyện diễn ra êm thấm, đứa con gái lớn lên sẽ được gả vào gia tộc kia, hai gia tộc Thanh Châu sẽ càng trở nên khăng khít. Nhưng Tiêu Tuyết lọt vào mắt xanh của cao nhân, được trợ giúp tiến nhập Tu Tiên đại môn, đã làm thay đổi tất cả. Vị thế thay đổi, sự giác ngộ cũng khác, nàng đối với hôn nhân không phải tự nguyện này phi thường ghét bỏ. Mặt khác nàng một lòng với tu luyện, chưa tính đến việc tìm đạo lữ. Mà cho dù có chọn đạo lữ cũng phải chọn một người phù hợp mới được.

Nàng vướng bận việc này càng để lâu sẽ càng khó xử, mới mượn hai vị sư tỷ của mình thuyết phục ông nội từ hôn.

Lý Tĩnh và Nguyên Hà nghe kể cũng đồng cảm. Người tu luyện phải tự định đoạt lấy cuộc sống của mình, nếu ngay cả hôn sự bản thân cũng không như ý muốn thì còn có thể cầu Tiên đạo được sao. Hai nàng nhất mực ủng hộ, hứa sẽ thuyết phục ông nội Tiêu Tuyết bằng được.

Lý Tĩnh nói: “Sáng mai khi đứa trẻ này tỉnh lại, ta sẽ đưa nó trở về Thanh Xương trấn, rồi sẽ tới nhà Tiêu muội. Muội yên tâm chúng ta nhất định không để muội phải ủy khuất.”

Tiêu Tuyết cảm động nói: “Cảm ơn nhị vị sư tỷ.”

Nguyên sư tỷ gạt đi, nàng nói: “Chuyện của muội cũng là chuyện của tỷ mà. Đây là trách nhiệm của người làm trưởng bối, muội không cần phải câu nệ quá. À muội nói gia tộc kia là gì ấy nhỉ. Chúng ta có thể gặp trực tiếp bọn họ thương lượng việc này, như vậy không làm khó ông nội của muội.”

Tiêu Tuyết nói: “Là Diệp gia”

*

* *

“Bốp bốp.” Diệp Vân mở mắt ra. Ánh sáng bất ngờ đổ dồn vào mắt làm nó quáng, phải nheo lại, dần dần mới nhìn rõ được. Nó giật mình vì đầu tiên đập vào mắt nó là một khuôn mặt thanh tú của một nữ nhân hoàn toàn xa lạ. Hai bàn tay nàng vừa mới vỗ lên má nó, thấy Diệp Vân mở mắt thì mỉm cười nói: “Nhóc mau dậy thôi, mau trở về nhà nào.”

Diệp Vân chống tay ngồi dậy, một cảm giác nhức nhối trong lồng ngực truyền đến. Cánh tay chống không vững lại nằm uỵch xuống. Lý Tĩnh Hiên vội đỡ lấy Diệp Vân, ân cần hỏi: “Nhóc cảm thấy trong người thế nào?”

Diệp Vân nhăn nhó đáp: “Lồng ngực em đau quá. Ui, a a.”

Lý Tĩnh đỡ Diệp Vân ngồi dậy, nàng tháo lớp băng quấn quanh người cho nó. Ở giữa ngực Diệp Vân, một vết thương lớn bằng miệng chén đã liền miệng thành sẹo màu đỏ hỏn.

Diệp Vân kinh hãi: “A” lên một tiếng. Lý Tĩnh trấn an: “Vết thương của em không sao đâu. Nó sẽ mau chóng lành thôi. Về việc này thì ta thay mặt sư muội chân thành xin lỗi em.”

Nguyên sư tỷ cũng tiến lại bên Diệp Vân, nói: “Ngươi phải cám ơn Lý tỷ đi. Nếu không có tỷ ấy hao tổn nguyên khí cứu ngươi, thì ngươi đã không sống đến sáng nay rồi.”

Diệp Vân vẫn còn ngơ ngác. Đầu óc nó vẫn chưa hoàn toàn tĩnh táo khi mới ngủ dậy, nhất là sau một hồi kinh biến như hôm qua. Dưới hồ nước, nó bị một lực lượng khủng khiếp đánh vào ngực ngất đi, trên ngực có một vết thương kinh hồn này, xem ra mọi chuyện không phải là mộng rồi. Vậy chính là tỷ tỷ này đã cứu mạng nó, còn vị sư muội mà tỷ tỷ nhắc đến phải chăng là tiên nữ dưới hồ?

Nó nhìn xung quanh, nơi đây là một khu đất trống giữa rừng, nằm giữa mấy gốc cây bạch đàn cao chót vót, phía xa cách đó bốn năm trượng, một cô gái vận áo bào trắng, tóc dài xõa ngang lưng được kẹp thô sơ bằng một vật tựa bằng ngà, đang đứng quay lưng với nó nhìn về phương xa.

Diệp Vân khó khăn thốt ra một tiếng: “Đa tạ.” Nó cũng chẳng biết nói gì hơn, vì ai mà nó có vết thương to tổ bố giữa ngực thế này, coi như họ cứu nó, nhưng cũng đã lấy của nó nửa cái mạng.

“Không có gì đâu. Giờ đệ tỉnh rồi, chúng ta sẽ đưa đệ về nhà. Có người sắp không kiên nhẫn được nữa rồi kìa.” Lý sư tỷ nói, đồng thời hướng tới Tiêu Tuyết phía sau.

Diệp Vân đứng dậy, nó cũng quen dần sau khi bị thương, quả thực vết thương đã không còn nghiêm trọng nữa, nó vẫn có thể cử động và đi lại nhẹ. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nó nói: “Kẻ xấu, hắn còn có đồng bọn. Bọn hắn bắt cóc người ở trên núi!”

Nguyên sư tỷ dập tắt đống tàn nửa, thấy bộ dạng gấp rút của Diệp Vân thì điềm tĩnh nói: “Nhóc không cần lo. Những đứa trẻ khác đã an toàn về nhà rồi. Giờ chúng ta đưa nhóc về nhà nữa là xong.”

Đoạn quay qua tự than vãn một mình: “Đáng lẽ hôm qua chúng ta đã được dự tiệc chào mừng ở nhà của Tiêu sư muội rồi. Lại phải vất vả cả một đêm.”

Tiêu Tuyết Nghi quay lại nói: “Tiệc mừng sẵn sàng bất cứ khi nào hai tỷ đến. Giờ chắc mọi người lo lắng rồi. Chúng ta đi thôi.”

“Ừm. Đi thôi.”

*

* *

Diệp phủ khuôn viên rộng đến mấy chục mẫu đất, nằm ở phía tây của Thanh Xương thành. Người tu luyện thích yên tĩnh, ghét bị nhòm ngó, nên xung quanh các nhà hàng xóm đều rất xa. Đất đai phụ cận đều được Diệp gia chủ mua hết. Diệp phủ có đến bốn mươi chín nhân khẩu. Chủ nhân nơi đây mang họ Diệp có bảy người (kể cả Diệp phu nhân), còn lại là nô bộc, khách khanh. Gia thế Diệp gia xếp vào hàng bậc nhất ở Thanh Xương dĩ nhiên phủ đệ cũng sang trọng vô cùng. Chính đường là nơi ở của gia chủ. Ngoài ra xung quanh còn có các nhà ngang liên kề, là nơi ở của con cháu trong nhà. Người ở thì ở những nhà phụ nằm ngoài khuôn viên chính.

Lúc này ba người đang đứng tại khuôn viên trung tâm của Diệp gia. Khu vực chính đường rộng gần một mẫu vuông hoàn toàn là một mảnh hoang tàn đổ nát: gỗ đá, gạch ngói ngổn ngang cao đến lưng người, bốn xung quanh phòng ốc, sơn viên hoang tàn mà lấy trung tâm của sự phá hoại là chính đường này.

Diệp Vân đứng chết lặng, nó mở to miệng mà không khóc được, cũng không thét được, nước mắt nó trào dâng, mắt nó nhòe đi. Cơ ngơi gia tộc huy hoàng của nó trước mắt đã thành tử địa, phụ mẫu, huynh muội ruột thịt của hắn, tất cả đều không còn nữa, nó không thể chịu đựng được cú sốc lớn lao này.

“Không!” Nó lao vào giữa đống đổ nát mặc sức đào bới, nó muốn tìm điều gì đó, mà nó cũng không muốn tìm thấy.

Lý Tĩnh Hiên và Nguyên Hà cũng bàng hoàng không kém. Khi nhìn thấy cảnh đổ nát này hai nàng đã cảm thấy kinh hãi không thôi. Tận mắt chứng kiến xác người la liệt bốn xung quanh, mà tại trung tâm nơi này hoàn toàn bị san phẳng. Kẻ làm ra việc này hẳn có thù oán kinh người, giết người phóng hỏa chưa đủ để so sánh tội ác này, đây chính là tận diệt hoàn toàn một gia tộc, triệt để không chừa một đường sống!

Diệp Vân đào bới đến đầu móng tay dập nát, máu chảy ròng. Đau đớn thể xác không còn ý nghĩ gì đối với nó cả. Nó đang đắm chìm trong cảm xúc điên cuồng. Nó muốn tìm, tìm một hy vọng về thân nhân của nó.

Lý Tĩnh nhìn sư muội của mình thầm trao đổi. Hai nàng lấy làm xót xa cho Diệp Vân. Không nỡ nhìn nó tự hủy hoại mình, liền vung tay áo xuất thủ giúp nó.

Từng luồng lực lượng mạnh mẽ phát ra, cách không nhấc từng màng gạch ngói, tường gỗ để qua một bên. Các mảnh vỡ thi nhau tách ra, không gian tràn ngập bụi mù.

Đột nhiên Diệp Vân bừng dậy, nó lao thẳng vào nơi vừa mới được lý sư tỷ nhấc ra một mảnh tường vỡ. Nó gạt hết những mảnh vụn xung quanh, để lộ ra một cánh tay nữ nhi nhỏ nhắn, trên tay còn đeo một chiếc vòng nhỏ màu nâu bạc.

*

* *

“Ca ca! Huynh đừng khóc. Phụ thân thực ra rất yêu huynh mà.” Tiểu Hồng nói.

Diệp Vân mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa: “Nói dối. Phụ thân chỉ quan tâm đến danh dự của gia tộc, danh dự của bản thân ông ấy thôi. Ông ấy đâu có quan tâm đến cảm nhận của huynh.”

“Không đâu, người rất thương huynh mà. Người cho muội đem thuốc đến cho huynh này. Để muội bôi thuốc cho huynh nhé.” Tiều Hồng ân cần nói.

Diệp Vân gắt lên, gạt tay Tiểu Hồng ra: “Không cần. Ông ấy chỉ ước là không có huynh trên đời này thôi.” Tiểu Hồng bị Diệp Vân bất ngờ hung dữ mà hoảng sợ.

“Cạch, coong, coong, coong” Bình thuốc nhỏ trên tay cô bé rơi xuống, đồng thời chiếc vòng nơi cổ tay quá lỏng cũng vì bị Diệp Vân hất ra mà văng đi, nảy mấy vòng trên sàn gạch, vỡ thành mấy mảnh.

“A, a” Tiểu Hồng khóc nức lên. Diệp Vân hốt hoảng nói: “Tiểu Hồng, huynh không cố ý, … huynh xin lỗi.”

Tiểu Hồng mếu máo: “Ca ca … ghét muội sao.”

Diệp Vân vội vàng nói: “Không, là ta không cố ý mà. Ta không có ghét muội. Đừng khóc nữa, huynh sai rồi.”

Diệp Vân không biết phải làm sao, bèn lấy chiếc tháo chiếc vòng tay của mình ra, đem đeo vào tay cô bé nói: “Nín đi. Ta đền cho muội.”

Tiểu Hồng thấy ca ca dịu dàng trở lại, không còn hung dữ nữa liền thôi khóc. Cô bé nâng chiếc vòng trên cổ tay phải lên nói: “Huynh cho muội thật ư. Nó là vật mà huynh rất yêu thích mà.”

Diệp Vân mắt nhìn chiếc vòng bạc, màu của nó đã ngả nâu, hoa văn cổ xưa hẳn là đã có từ rất lâu đời rồi. Nó cũng chẳng biết lai lịch của chiếc vòng này nữa, chiếc vòng vẫn luôn ở bên cạnh nó từ khi nó biết nhận thức đến giờ, giờ cho đi thấy tiếc. Tuy nhiên nhìn thấy vẻ yêu thích của tiểu muội, nó nói: “Ừ muội giữ nó đi. Dù sao huynh là một nam nhân, đeo vòng tay cũng không tiện.”

Diệp Hồng toét miệng cười, ôm chầm lấy ca ca: “Cám ơn ca ca!”

“Ui da!” Diệp Vân đau đớn suýt xoa. Tiểu Hồng giật mình, lo lắng: “Muội quên mất huynh bị thương, để muội thoa thuốc cho huynh nha.”

Diệp Vân trong nhà không hợp với cha, thường xuyên bị cha mắng mỏ, nó lại là một đứa trẻ ương bướng nên không ít lần bị cha nó đánh. Con nhà võ, bị đánh cũng không phải là nhẹ, mỗi lần đều bị da thịt lằn máu, đều nhờ có tiểu muội muội chăm sóc cho nó. Trong gia đình, người mà Diệp Vân yêu quý nhất chính là tiểu muội của mình.

oOo

Diệp Vân cầm trên tay chiếc vòng cũ kĩ, trong tâm trăm ngàn nỗi đau đớn giày xéo. Nó thống khổ thét to: “A a a.” Vết thương trong ngực còn chưa lành hẳn, lại vận động quá sức, cùng với chấn thương tâm lý cực lớn khiến nó hoàn toàn sụp đổ. Trời đất xung quanh quay cuồng, Diệp Vân gục người xuống bên tàn thi của người em gái.

---..