Nghịch Thiên Hành

Chương 2: Cứu người

Phương trời phía Tây xuất hiện một đốm đen, lao đi với tốc độ rất nhanh. Diệp Vân nheo mắt hóa ra là một con chim khổng lồ đang bay trên bầu trời.

“Chim ư? Chim gì thế nhỉ?” Ánh mắt Diệp Vân bị thu hút bởi điều đó.

Con chim lớn bỗng chao nghiêng, cánh vỗ loạn nhịp, nó như một mũi tên, đánh một vòng cung lớn rơi xuống đất. Diệp Vân bật dậy, tung người lao nhanh về hướng con chim đang rơi.

Diệp Vân chạy ra khỏi khu vực võ trường, nó theo phương vị vừa nãy tiếp tục chạy đi.

Nhìn có vẻ gần, nhưng con chim rơi lại khá xa. Diệp Vân chạy mấy trăm mét, xuất hiện một cánh đồng cỏ khô cao đến nửa người nó. Lúc nãy Diệp Vân thấy con chim lớn rơi xuống chỗ này.

Giữa đồng cỏ có một chỗ bị dạt ra. Nó nhanh chóng băng qua vạt cỏ cao tiến tới. Cỏ khô bị dập nát một mảng lớn, tại chính giữa có một thân ảnh đang nằm sấp.

Diệp Vân bất ngờ, không nghĩ lại có một người ở đây. Nó cúi người xuống, xem người nọ có bị làm sao không. Kiểm tra qua một lượt, không thấy người nọ có dấu hiệu bị gãy xương chỗ nào, Diệp Vân mới từ từ lật người đó nằm ngửa lại.

Đó là một trung niên nam tử, vẻ ngoài hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, có chòm râu cá trê. Y mặc võ bào màu tím chất liệu rất tốt, trang trí họa tiết hình vân vụ, lưng thắt đai ngọc. Nhìn phục sức của y hẳn là người rất có địa vị.

Người nọ mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh chìm trong hôn mê. Diệp Vân không muốn để người ta nằm ở giữa đồng thế này, bèn đỡ vào khu nhà lân cận đó. Nó mới mười tuổi, nhưng tập võ từ nhỏ, dù là không có chú tâm đi chăng nữa, thì thể chất cũng hơn xa người thường, dìu một người trưởng thành nặng hơn tám mươi cân cũng không phải là việc khó.

Cánh cửa gỗ bị đẩy vào phát ra tiếng kẽo kẹt, Diệp Vân đỡ người trung niên vào trong nhà. Bên trong hoàn toàn trống trải, có ít cỏ khô mục vương vãi trên nền gỗ, trên tường thì treo lủng lẳng một ít nông cụ. Căn nhà này vốn là nơi chứa cỏ cho gia súc vào mùa đông, bây giờ lại không dùng tới.

Diệp Vân đem thu một bó cỏ khô, trải xuống làm tấm lót đặt người trung niên nằm đó. Nó không đem người nọ về chỗ ở, bởi người nọ lai lịch chưa biết, mà phụ thân hắn đối với người lai lịch bất minh rất bài xích. Mặt khác nó đang trong thời gian bị phạt, không muốn làm phụ thân phải tức giận thêm nữa.

Việc cứu người là tốt, nhưng trong tu luyện giới, mọi việc hành xử đều càng phải cẩn trọng. Người tu luyện đại kị xen vào những chuyện không liên quan đến mình, tránh vướng vào những rắc rối. Không ít những ví dụ cứu nhầm kẻ cùng hung cực ác, bị quay ngược lại cướp của giết người, hay vì cứu người mà bị kẻ thù của hắn đến đồ sát. Người tu luyện có tấm lòng nghĩa hiệp thì phải có thực lực trước đã, ngươi yếu thì bị coi là kẻ lo chuyện bao đồng, chỉ khi có thực lực đủ mạnh, mới có thể ra tay trượng nghĩa mà không đắn đo.

Phụ thân của Diệp Vân đã dặn, tuyệt đối không lo chuyện bao đồng. Giới tu luyện hiểm ác so với thường nhân còn gấp trăm lần, kẻ cực đoan trong đó lại nhiều không kể. Việc gì tránh được thì tránh, không nên quản chuyện không phải của mình. Diệp Vân không cho rằng như vậy là đúng, tu luyện để làm gì khi chỉ lo cho bản thân, không thể dùng để hành hiệp trượng nghĩa. Thà như thế hắn không tu luyện còn hơn. Hắn muốn trở thành một học giả, nghiên cứu khoa học, theo đuổi tri thức mà không phải vướng chân vào tu luyện giới phức tạp này.

Diệp Vân khép cửa lại, trở về võ trường. Nếu lâu quá không trở lại, Chu bá sẽ mách với phụ thân nó mất.

*

* *

Đêm đến, Diệp Vân lại đến căn nhà chứa cỏ. Nó mang theo một ít vật dụng và nước uống.

Người nọ vẫn chưa tỉnh. Khuôn mặt y dưới ánh đèn đỏ phừng, mồ hôi túa ra ướt cả tóc. Hơi thở nặng nề, khó khăn hô hấp từng nhịp một. Có vẻ ông ấy bị sốt rất cao.

Diệp Vân đặt tay lên trán người nọ cảm thấy nóng ran, bèn lấy khăn tẩm nước đắp lên trán ông ấy cho hạ nhiệt. Lại thấy người trên người ông ấy ăn mặc rườm rà, nghĩ rằng nó không tốt khi bị sốt, cậu liền gỡ thắt lưng cởi bớt áo bào bên ngoài ra cho thoáng.

Áo ngoài của người đàn ông vừa mới cởi ra thì Diệp Vân kinh hãi đến suýt bật ngửa.

Lớp áo trong màu trắng, trước ngực rách mất một mảnh lớn, đặt vừa năm ngón tay của người lớn. Cậu cởi bỏ lớp áo lót mỏng. Lồng ngực nam tử lõm xuống nửa phân hình bàn tay, tựa như dấu tay người ta in lên bột mì, chỉ có điều là ấn lên da thịt con người, phần thịt bị ấn lên đã tím đen, tỏa ra hắc quang nhè nhẹ. Hắc quang không ngừng từ vết bàn tay trên ngực từng đợt lan đi khắp thân thể. Thằng bé nuốt một ngụm nước bọt khan, người đàn ông này thân thể bị như vậy mà vẫn có thể sống được.

A, a, a… Người nọ mê sảng hét. Vết thương ở ngực vô cùng đau đớn đối với y. Bàn tay vung loạn hất Diệp Vân ngã ra. Mười ngón tay của y cào lên ngực mình, tựa muốn đem xé toạc lồng ngực. Máu tươi từ vết thương trào ra.

Diệp Vân không biết xử trí thế nào. Nó không phải đại phu, có lẽ nên đem việc này báo với mọi người mới là đúng. Nhưng lúc này nó không thể để người nọ tự làm tổn hại mình được. Trên tường có treo một số nông cụ và dây buộc. Nó vội vàng đem cuộn dây lấy xuống, chụp lấy cánh tay của nam tử trói lại.

Nhưng sức của nam tử thật mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác hất nó ra. Khó khăn lắm mới đem cố định được một tay lại. Đến khi nó buộc xong tay kia thì cả người đã vã ra bao nhiêu mồ hôi.

Nó ngồi phịch xuống mặt đất, thở hắt ra một hơi, người nọ dù mê sảng mà mạnh mẽ đến vậy. Cũng may dạo này nó luyện võ có tiến bộ, thân thể mạnh mẽ hơn không ít mới chế trụ được. Lúc này hai tay nam tử bị trói bởi hai sợi dây. Hai đầu dây neo vào cột nhà.

Chắc hẳn là người nọ phải thống khổ lắm, cả người đau đớn quằn quại, khuông mặt thì nhăn nhúm biến dạng. Da thịt ông đỏ bừng, hiện lên cả mạch máu dưới da. Hai tay bị trói gồng cứng, gân guốc nổi lên, truyền đến một sức lực mạnh mẽ: “Phực!” - Đem sợi dây bện giựt đứt. “Đau quá! A, a” Người nọ mê sảng hét. Ngón tay bấu vào ngực, đầu móng tay cắm sâu vào thịt xé toạc một mảng lớn.

“Hí” Diệp vân hít một hơi kinh dị. Dù sinh ra trong thế giới tu luyện, nhưng tâm lý của nó vẫn là một đứa trẻ, đối với cảnh tượng này cũng không khỏi sởn gai ốc. Bất quá tố chất tâm lí tốt, nó nhanh chóng bình tĩnh. Liền lấy đai lưng của người nọ đem hai tay y trói lại. Rồi lấy áo ngoài của y buộc nên ngực. Chất liệu của đai lưng và y phục phi thường tốt, liền không bị giựt ra nữa.

Người nọ, sau một hồi vật lộn thì chìm vào giấc ngủ. Diệp Vân lấy khăn tẩm nước đắp lại cho y. Cậu ngồi bên cạnh ông ta một lúc, thấy không có dấu hiệu gì khác mới yên tâm rời đi.

*

* *

Diệp Vân giờ đang ở nông trang của Diệp gia, nó được bố trí một tiểu viện riêng ở đây, trừ nó ra thì còn có hơn chục người làm ở một dãy nhà khác. Tòa viện mà nó đang ở vốn thuộc về quản sự, nay ông ta đã chuyển qua chỗ đám người làm ở rồi, đây cũng là sắp xếp của phụ thân để Diệp Vân không bị quấy rầy khi tu luyện. Thỉnh thoảng Chu Bá sẽ tới thăm nó, thực ra là tới để kiểm tra xem nó tu luyện thế nào. Ở nông trang Diệp Vân không có bị đốc thúc tu luyện, nhưng nếu nó không có tu luyện, thì sẽ phải ở đây mãi, trong điều kiện tồi tàn và cô đơn một mình. Thực sự thì nó cũng không thấy buồn chán lắm, ở đây một thời gian nó dần chấp nhận cuộc sống của mình rồi.

Sáng sớm, Diệp Vân đến căn nhà gỗ thăm đại thúc nọ, nó quyết định rằng nếu ông ấy không khá hơn thì sẽ báo với người nhà.

Diệp Vân đẩy cửa ra, trong phòng người đàn ông nọ đã mặc lại y phục hoàn chỉnh ngồi xếp bằng. Biết có người bước vào mới chậm dãi mở mắt ra.

Diệp Vân hơi bất ngờ, lúng túng không biết nói gì cho phải, mãi mới nói: “Đại thúc người đã tỉnh.”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Vân, nét mặt giãn ra nói: “Đa tạ tiểu hữu đã cứu giúp.”

Diệp Vân hơi ngượng ngùng nói: “Không có gì, cháu thấy người hôn mê bất tỉnh nên đem vào đây thôi.”

Nam tử cười: “Đêm qua vất vả cho tiểu hữu. Nếu không có tiểu hữu ta đã tự thương tổn mình rồi. Đại ân này Mặc mỗ xin ghi tạc.”

Diệp Vân cũng là lần đầu hành hiệp cứu người, cảm thấy trong lòng rất hưng phấn, vị đại thúc kia nói lời cảm ơn làm nó ngại ngùng.

Nam tử họ Mặc nói tiếp: “Tiểu hữu tên gì, nhìn tiểu hữu khí chất bất phàm, không giống con nhà thường nhân, hẳn là xuất thân từ thế gia đệ tử?”

Diệp Vân đáp: “Cháu tên Diệp Vân, là con cháu Diệp gia. Chẳng hay thúc thúc là người phương nào. Sao lại bị thương lưu lạc đến đây.”

Nam tử đối với Diệp gia không biết, hắn cũng không để ý lắm. Đối với câu hỏi của Diệp Vân thì vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta họ Mặc, tiểu hữ gọi ta Mặc thúc là được. Tiểu hữu yên tâm, ta là người trong chính đạo, không phải là bàng môn tà đạo. Còn việc khác ta không tiện nói ra, bởi lẽ có thể gây phiền phức cho tiểu hữu.”

Diệp Vân cảm giác ông ấy không nói dối, cũng giống nhận định ban đầu của cậu là một người trong chính đạo: “Mặc thúc nếu không tiện nói thì thôi. Không biết thương thế của người như thế nào, có cần phải cầu đại phu không?”

Mặc nam tử phất tay tỏ ý không cần nói: “Thương thế của ta đã đỡ nhiều rồi, may nhờ có tiểu hữu giúp đỡ lúc nguy kịch, hiện đã không còn đáng ngại nữa. Trong tu luyện giới bị thương thì đại phu thông thường cũng không giúp được gì. Chẳng bằng ta nghỉ ngơi một thời gian nữa là sẽ khỏi hẳn.”

Diệp Vân hỏi tiếp: “Không biết người có cần cháu giúp gì không? Chắc người cũng đói rồi, để cháu đi lấy một chút đồ ăn.”

Nam tử lắc đầu: “Ta tu đạo, sớm đã ích cốc. Không cần phải ăn uống gì cả, tiểu hữu không cần bận tâm. Ta chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể bình phục, tiểu hữu không cần kinh động đến người nhà làm gì.”

Diệp Vân kinh ngạc. Mặc thúc hẳn là cao nhân tu Tiên. Nghe nói người tu Tiên không ăn ngũ cốc phàm thực, chỉ cần hít thở khí trời mà vẫn có thể phi thiên độn địa, so với võ giả hoàn toàn là một đẳng cấp khác.

Mặc thúc thương thế mới tỉnh, cần phải tĩnh dưỡng nên nó cũng không làm phiền liền nói vài câu rồi cáo từ. Nó còn cần phải trở lại võ trường tu luyện. Nếu bỏ đi mươi lăm phút không sao, nhưng nếu đi lâu quá mà Chu Bá tới thì thật phiền phức.

*

* *

Diệp Vân được tập võ từ sáu tuổi. Bốn năm nay vẫn dừng ở mức võ sinh, vẫn chưa chính thức nhập môn võ giả, điều này quả có phần tệ hại đối với một đệ tử thế gia võ học.

Tu võ trước hết phải rèn luyện căn cơ: Sức bền, sức chịu đựng, dẻo dai, sức bật, … Nói chung là rèn luyện thể lực. Người mới bắt đầu luyện võ được gọi là võ sinh. Võ sinh là giai đoạn rèn luyện các yếu tố trên. Chỉ khi các yếu tố này đạt tiêu chuẩn nhất định thì mới thể bước vào cảnh giới võ giả. Để nhập môn võ giả, lực cú đấm phải trên hai trăm cân, sức bật phải được ba mét, tốc độ chạy trung bình mười mét trên giây, nâng vật nặng một trăm kí qua đầu, buộc thẻ sắt quanh người chạy ba dặm trong vòng một khắc đồng hồ . Đạt hết tiêu chuẩn trên mới có thể trở thành võ giả thực thụ.

Người bình thường để luyện được một trong các yếu tố đã mất nhiều năm khổ luyện, huống hồ đạt hết các tiêu chuẩn ấy thì không biết mất bao nhiêu thời gian. Nhưng trong các thế gia tu luyện, mỗi đứa trẻ sinh ra đều có căn cơ hơn người, cộng thêm bí pháp tu tập, linh dược, thực phẩm bồi bổ thì thời gian được rút ngắn rất nhiều lần.

Một đứa trẻ có tố chất mất khoảng ba năm để đạt tiêu chuẩn võ giả, Diệp Sơn, Diệp thủy đều như vậy. Diệp Vân, năm nay đã là thứ tư, mà mỗi tiêu chuẩn mới đạt đến trình độ nửa vời. Trong các mặt, thì sức bật và sức bền của hắn tốt nhất, tạm có thể coi như là đạt. Còn lực cú đấm mới chỉ đạt tới một trăm hai mươi cân, vật nặng trăm cân hắn còn không nhấc qua nổi thắt lưng.

Võ sinh mới chỉ là bước khởi đầu. Bên trên là cảnh giới võ giả. Võ giả chia làm Cửu Đẳng. Cấp một, hai, ba lần lượt được gọi là võ giả sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Cấp bốn được gọi là võ sư. Cấp năm được gọi là Đại võ sư. Cấp sáu gọi là Võ tông. Cấp bảy được gọi là Đại tông sư. Cấp tám là võ Tôn, Cấp chín là võ thánh.

Tùy vào mức độ thành thục và sức mạnh, trong mỗi cấp lại phân ra làm sơ kì, trung kì, hậu kì. Diệp Sơn hiện là Võ giả trung cấp hậu kì viên mãn, rất mau chóng tiến vào cảnh giới cao cấp. Diệp Thủy thì còn cách cảnh giới trung kì võ giả cao cấp một khoảng. Với tuổi của bọn họ đạt được cảnh giới như thế có thể xem là tố chất rất cao.

Diệp Vân dù không thích, nhưng truyền thống gia đình bắt buộc hắn phải tu luyện. Phụ thân Diệp Hải của hắn là một Tông Sư võ học nổi tiếng, ông nội của hắn càng là một truyền kì cường đại. Cơ nghiệp Diệp gia này do hai người họ gầy dựng mà nên, sau này chính là truyền cho bốn anh em hắn cai quản.

Bình! Diệp Vân đánh một quyền lên mặt một tấm bia lớn. Chính giữa tấm bia có một đệm da hình tròn, vừa bị cú đấm của nó làm cho lún xuống một ít, rất nhanh đã hồi phục lại. “Một trăm hai mươi lăm kí!”

“Ừm có tiến bộ một chút, mười ngày luyện tập quả tăng thêm được một ít.” Diệp Vân nhìn kim chỉ phát lực trên tấm bia dừng lại ở giữa vạch 12 và 13, trong đầu hắn tự nhủ có tiến bộ. Quả là trước đây hắn không có nghiêm túc tập luyện, nay có cố gắng liền cảm thấy tiến bộ hơn.

“Tam thiếu gia, người nghỉ tay ăn một chút đã.” Chu lão từ xa tiến lại, trên tay cầm một chiếc giỏ tre phủ bằng vải thô.

“Chu bá, bá cứ để nó xuống đấy, lát ta ăn sau.”

“Ừm, được rồi ta để đây nhé.” Lão đặt giỏ đồ ăn vào dưới hiên mát, đứng nhìn Diệp Vân miệt mài tập phát lực. Vị thiếu gia này, trước nay chưa bao giờ thấy hắn miệt mài như thế, nhìn Diệp Vân tập luyện, Chu lão rất vui, cuối cùng thiếu gia cũng đã giác ngộ ra được. Quan sát Diệp Vân tập một lúc không có ý định nghỉ, lão liền không muốn làm hắn phân tâm, lặng lặng rời đi.

Diệp Vân không phải hoàn toàn ghét bỏ võ học. Chỉ là nó không có động lực để học võ. Học võ hay học văn hóa, đều là định hướng của cha mẹ dành cho con cái. Mỗi đứa trẻ đều được định hướng học, để trở thành như thế này như thế kia theo cái cách mà cha mẹ muốn. Diệp Vân được học võ, như bao đứa trẻ khác sinh ra trong một gia tộc võ học, thì đó là chuyện đương nhiên.

Ở cái tuổi con nít, nó cần làm những việc nó thích như bắt bắt giun bắt dế, trèo cây trộm quả, hay đánh lộn với mấy đứa nhóc cùng tuổi, chơi những trò chơi con nít. Đó mới là việc dành cho một đứa trẻ, chứ không phải là những bài tập thể lực, lúc nào cũng đeo vật nặng, tập đấm đá, bật cao nhảy xa. Sinh ra trong một gia đình tu luyện, là may mắn cũng là bất hạnh. Diệp Vân không được lựa chọn tuổi thơ cho mình.

Có lẽ là bao biện, bởi mọi gia tộc đều phải như vậy cả, nếu con cháu tầm thường thì gia tộc đó sẽ sớm tàn lụi, anh em của Diệp Vân đều cùng hoàn cảnh với nó nhưng tu luyện đều rất tốt đấy thôi. Phải nói Diệp Vân là một đứa trẻ xấu, một đứa trẻ không biết thích nghi với hoàn cảnh của mình, một đứa trẻ không nghe lời của cha mẹ.

Tuy nhiên phàm là người có hiểu biết, thì càng hay ngờ vực về mọi thứ xung quanh. Con cái là sản phẩm giáo dục của cha mẹ, chúng sẽ lớn nên theo cách được giáo dục, và đến một độ tuổi nào đó khi có thể tự nhận thức về bản thân chúng sẽ cảm thấy hài lòng hoặc không hài lòng về điều này. Người ta ai cũng có một cái thời gọi là tuổi nổi loạn.

Diệp Vân không phải chống đối lại với cha mẹ, để đòi được làm cái nọ cái kia, nó không thích học võ, bởi vì nó không biết học võ để làm gì. Thậm chí nó còn chẳng biết tại sao mình tồn tại nữa. Tại sao chúng ta phải học, phải trở thành thế nọ, thế kia, nếu không phải xuất phát từ chính điều chúng ta muốn, chúng ta tồn tại có ý nghĩa gì? Con người ta rồi sẽ lớn nên, khi người ta bắt đầu quên đi câu hỏi mình sống vì điều gì, thì khi đó là lúc chấp nhận mình trở thành một người bình thường trong xã hội.

Diệp Vân tập thêm một lúc, cậu đã thấm mệt, liền vào dưới hiên mát nghỉ ngơi. Cậu nhìn giỏ đồ ăn, suy nghĩ một chút liền nhấc nó lên.

---..