Nghịch Thiên Hành

Chương 1: Diệp Vân

Vùng đất bao gồm phần đất trên bề mặt và phần dưới lòng đất của lục địa, đảo, đảo ngầm. Phần lớn đất liền tập trung tại trung tâm thế giới tạo thành một khối lục địa khổng lồ gọi là Nghinh Thần Đại lục. Phía bắc của đại lục là một băng nguyên rộng lớn đường kính mười triệu dặm, được gọi là Bắc Hàn Băng Nguyên. Vô Tuyến sơn mạch là một dãy núi khổng lồ kéo dài từ Bắc Hàn Băng Nguyên chia đôi đại lục thành hai nửa Đông đại lục và Tây đại lục.

Người ta quy ước tâm của Bắc Hàn băng nguyên là gốc tọa độ. Đường thẳng đi qua Vô Tuyến sơn mạch là trục dọc, đường thẳng đi qua tâm thế giới, vuông góc với vô tuyến sơn mạch là trục hoành. Lấy nửa bên phải của Vô tuyến sơn là hướng Đông, nửa bên trái là hướng tây. Vô Tuyến Sơn mạch nhìn tâm thế giới theo chiều Nam Bắc.

Đại Dương chiếm diện tích cực kì khổng lồ, gồm có ba phần: Biển Cạn, Biển Sâu, Vô Biên hải. Biển cạn lấy gianh giới là đảo xa nhất ngoài đất liền, có khoảng cách lên đến tỉ dặm tính từ tâm đại lục. Biển Sâu tính từ rìa biển cạn cho tới nơi xa nhất mà mặt trời chiếu tới, được gọi là Vành đai trắng. Bắt đầu từ Vành đai trắng, mặt trời từ Chân không gian không chiếu xuống bề mặt thế giới nữa, các tia sáng sẽ đi song song với bề mặt thế giới. Vô Biên hải được tính từ Vành đai trắng cho đến tận cùng thế giới tại Vách Ngăn thế giới. Vách Ngăn thế giới nằm ở bao xa thì không ai biết nổi, bởi vì dù là nhân loại mạnh nhất cũng không thể vượt qua được vô biên hải.

Không gian bên trên được chia làm ba phần: Chân Không gian, Viễn Không gian và Tinh Không không gian. Chân Không gian có khoảng cách từ tâm thế giới lên cao một năm ánh sáng. Trong Chân Không gian, có hai mặt trời và ba mặt trăng. Mặt Trời Lớn nhất và xa nhất là Thiên Hoàng, đường kính sáu mươi triệu dặm. Mặt trời thứ hai là Bạch Hoàng đường kính 12 triệu dặm. Mặt trăng lớn nhất là Hằng Nga Trắng, đường kính bốn mươi vạn dặm, cách chúng ta một tỷ dặm. Mặt trăng gần chúng ta nhất là Hằng Nga Bạc, đường kính ba vạn dặm, cách chúng ta sáu trăm ngàn dặm. Mặt trăng thứ ba là Hằng Nga đỏ, đường kính 12 vạn dặm cách một trăm triệu dặm từ bề mặt thế giới. Viễn Không gian có giới hạn là nơi xa nhất mà thế giới lực còn tác động đến được khoảng cách lên tới sáu năm ánh sáng.

Trong Viễn không gian có hai hệ mặt trời và hai mươi bốn hành tinh. Xa hơn nữa là Tinh Không vô tận, ngoài đó có những thiên hà, những thế giới khác mà con người không biết đến.

Trúc Huyền Diệp ta là một tu luyện giả từng đi qua nhiều hiểm địa, tận mắt nhìn thấy vô số những điều kì thú mà xưa nay không có nhiều ghi chép tới. Ta tổng hợp những kiến thức mình thu lượm được trong hành trình ghi lại trong kí sự của mình. Đây là quyển thứ ba cũng là cuối cùng trong bộ phiêu lưu kí của ta, viết về chuyến du ngoạn Tân Thế giới. Cùng với Đông Đại lục cổ cấm địa, và Hành trình Vô Biên hải, hy vọng các độc giả đã có được cái nhìn của mình về sự rộng lớn diệu kì của thế giới này.

Trúc mỗ sẽ tiến vào tinh không, tìm kiếm các thế giới chưa biết, khi trở lại chắc hẳn sẽ có một câu truyện hay để kể cho các bạn nghe. Cũng có thể ta sẽ không thể trở về, ta có một lời muốn nhắn nhủ các bạn: Thế giới này rộng lớn lắm, trái tim của bạn lớn đến đâu thì nó lớn đến đó, hãy đừng ngồi yên một chỗ mà đi khám phá nó đi, hãy tự bước lên hành trình của chính bản thân mình.

“Tam ca, huynh lại trốn luyện công rồi!”

Một cô bé bảy tuổi, khuôn mặt khả ái, tóc đen túm đuôi ngựa, mặc võ phục màu lam hướng tới một cậu bé đang nửa ngồi nửa nằm, vắt vẻo trên một chạc cây dẻ lớn đọc sách. Cậu ta hạ quyển sách trong tay xuống, lộ ra một khuôn mặt thiếu nhiên tầm chín, mười tuổi, mắt đen sáng hữu thần, là một cặp mắt phượng tuyệt mĩ, chân mày đen nhô cao, tựa như dáng một con ngài đang nằm, vần trán rộng sáng tươi, sống mũi cao thẳng, cánh mũi cân đối tạo nên một khuôn mặt vô khuyết, quả là một thiếu niên anh tuấn. Cậu ngồi thẳng dậy, chân đu đưa trên không, nhìn xuống cô bé bên dưới nói:

“Tiểu Hồng sao muội biết huynh ở đây?”

Cô bé Tiểu Hồng nheo mắt, lấy tay phải che ánh nắng chiếu từ mái lá khỏi rọi vào đồng tử, hướng ca ca của mình nói: “Diệp ca, muội không thấy huynh ở võ đường, đoán huynh lại trốn đi chơi rồi, mấy nơi ưa thích của huynh muội đều biết cả. Huynh mau xuống đây đi, Chu bá bá đang đi tìm huynh đó.”

“Ai da, thật muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút thôi mà!” Cậu bé cảm thán một tiếng, lấy tay vịn vào nhánh cây, rướn người nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.

“Ca ca, người đang đọc sách gì vậy?” Tiểu Hồng nhìn cuốn sách trên tay anh trai mình hỏi. Anh của em rất lười tập võ, nhưng lại ham thích đọc sách, một điều không hề phù hợp chút nào đối với một võ gia danh tiếng.

Cậu bé giơ bìa cuốn sách ra trước mặt em gái nói: “Đây là cuốn Nhân gian du hý. Tác giả cuốn sách đã đi phiêu lưu rất nhiều nơi, ông đã ghi chép những điều kì bí lại trên cuộc hành trình của mình để viết nên nó đấy. Muội xem này còn có cả hình vẽ nữa này.”

Vừa nói cậu vừa lật từng trang sách chỉ vào những điều lí thú cho tiểu muội của mình thấy. Cô bé cũng bị niềm ham thích của anh trai mình ảnh hưởng, liền bị thu hút bởi những hình vẽ và câu chuyện li kì bên trong đấy.

Càng nói, đôi mắt cậu càng sáng, giọng nói càng truyền cảm, quả là niềm yêu thích tri thức đối với cậu thật mạnh mẽ. Bất giác, nhớ ra chuyện gì đó cậu hỏi: “Tiểu Hồng, muội tìm huynh có việc gì thế?”

Cô bé mắt mở to, miệng nhỏ phát ra một tiếng “Ui da”: “Phụ thân có chuyện, người cho gọi huynh đấy.”

Cả hai cảm giác có chuyện không tốt vội ù té kéo nhau chạy về.

*

* *

Thanh Xương trấn, là một tòa thành thị nhỏ thuộc Thanh Châu thuộc Thương Huyền quốc. Diệp gia là một gia tộc có tiếng ở Thanh Châu, mở võ đường và kinh doanh buôn bán. Gia chủ Diệp gia đều là người luyện võ, môn sinh đệ tử theo học võ đường lên đến cả trăm người.

Chủ nhân Diệp gia đời trước là một võ giả cái thế, uy vọng được người người kính ngưỡng. Ngày nay gia chủ Diệp gia là Diệp Hải, cũng là một tông sư nổi danh, kế thừa sự nghiệp của cha mình.

Diệp gia chủ có bốn người con là Diệp Sơn, Diệp Thủy, Diệp Vân và Diệp Hồng. Diệp Sơn, Diệp Thủy tu luyện rất có tư chất, là những thiếu niên trẻ tuổi sáng giá nhất của Thanh Xương trấn. Diệp Hồng là con gái út, nhưng cũng đã bắt đầu tu luyện võ học, bộc lộ ra tài năng ưu tú. Chỉ có người con thứ ba là Diệp Vân, ham chơi nhác luyện, chả có tương lai gì làm cho Diệp Hải phải phiền muộn.

Diệp Vân và Diệp Hồng bước vào một sảnh lớn. Trong sảnh lúc này đã có sẵn mấy người. Bên trong cùng là người đàn ông tuổi chưa đến bốn mươi, đang đứng khoanh tay trước ngực. Người trung niên đó có khuôn mặt vuông vức, râu hùm, hàm én, nom bộ vừa anh tuấn vừa uy vũ.

Người trung niên chân mày đang nhíu nhẹ, ánh mắt sắc nhìn thẳng về phía hai đứa trẻ vừa mới bước vào, không ai khác chính là gia chủ hiện tại của Diệp gia, cũng là phụ thân của bọn trẻ. Đứng một bên của Diệp Hải là hai con trai lớn của ông: Diệp Sơn và Diệp Thủy.

Diệp Sơn là huynh trưởng năm nay mười bảy tuổi, thân cao một mét tám, dáng người rắn rỏi, không cơ bắp nhưng hữu lực. Diệp Thủy năm nay mười năm, đứng bên huynh trưởng kém nửa cái đầu, khuôn mặt vẫn chưa thành người lớn, lúc này khóe miệng khẽ nhếch, mắt nheo lại hướng Diệp Vân nhìn tới.

Hai anh em cúi chào phụ thân một tiếng nhưng Diệp Hải không đáp lại, vẻ mặt vẫn băng hàn như cũ, cả người ông tỏa ra một khí thế bức bách khó tả, mà người bị ánh mắt của ông nhìn vào thì càng cảm thấy lo sợ. Diệp Hồng trán lấm tấm mồ hôi, đưa ánh mắt cầu cứu về phía hai huynh trưởng, Diệp Sơn ra hiệu cho Diệp Hồng đừng nói gì, đánh mắt bảo cô bé lại chỗ mình.

Diệp Hồng biết phụ thân lúc này đang rất giận, không nên nói gì cả, nếu không thì có thể bị vạ lây. Cô bé lo lắng nhìn qua Diệp Vân một cái, lại nhìn về phía Diệp Hải đang phẫn nộ, cúi đầu lủi thủi bước ra sau hai người anh của mình.

Lúc này chỉ còn lại Diệp Vân một mình đứng đối diện phụ thân, trước ánh mắt đổ dồn của mọi người. Diệp Vân hô hấp có phần khó khăn, mồ hôi vã ra như suối, đứng trước một cái thế cường giả là phụ thân hắn đang giận dữ, thì cho dù là mãnh thú như hổ báo đều phải tránh lui, huống hồ là một đứa trẻ tâm lý còn chưa vững. Cậu cúi đầu, chờ đợi cơn thịnh nộ của cha phát tác.

“Diệp Vân, sáng giờ con đi đâu, làm gì?” Diệp Hải nói bằng giọng vừa trầm vừa lạnh.

“Con ở võ đường đả hình nhân, sau đó mệt quá nên con đã đi nghỉ một lúc.” Diệp Vân không dám nhìn vào mặt cha, nói.

“Mệt? Ngươi tập được bao lâu mà mệt? Chu võ sư mới rời đi mươi phút ngươi đã trốn khỏi võ đường. Ngày nào cũng chơi nhiều hơn tập.” Diệp Hải mắng, một hơi phát tiết ra sự phẫn nộ của mình:

“Diệp gia chúng ta là một thế gia tu luyện. Con cháu trong gia tộc không có loại yếu kém. Ngươi thua thiệt với huynh trưởng lý ra phải càng chú tâm tu luyện, đằng này suốt ngày lười biếng. Đến giờ ngay cả nhập môn cũng chưa tiến vào. Ngươi không thấy hổ thẹn vì sự kém cỏi của mình à!”

“Thưa cha, con không có khiếu học võ.” Diệp Vân chống chế. Diệp Hải nghe thế tựa như bị chọc tiết, quát như sấm:

“Câm mồm, khả năng của ngươi đến đâu ta biết, ngươi ham chơi lười tập luyện còn đổ cho không có năng khiếu. Ngươi xem ngay đến cả em gái ngươi còn tu luyện nhanh hơn ngươi. Còn dám giảo biện trước mặt ta?”

Diệp Vân cảm thấy ủy khuất, nó không muốn làm theo sự ép buộc của phụ thân:

“Con không muốn trở thành một võ giả, suốt ngày đấm đấm, đá đá chẳng có gì hay cả. Tại sao cứ phải bắt con trở thành giống cha và ông nội chứ?”

Bốp! Diệp Hải mắt nộ trợn tròng, giáng một bạt tai với Diệp Vân:

“Nghịch tử, dám buông lời bất kính với truyền thống của gia tộc?”

Trên khuôn mặt trắng hồng của Diệp Vân in hình năm ngón tay. Cái tát của Diệp Hải làm cho nó loạng choạng, rớt từ người xuống một vật, là một cuốn sách.

Mắt Diệp Hải híp lại, nhìn cuốn sách dưới sàn. Diệp Vân sợ hãi lúng túng đem nó nhặt lên định nhét lại vào người thì bàn tay to lớn của cha nó chụp tới. Liếc nhìn tiêu đề cuốn sách, ông lạnh lùng nhìn về Diệp Vân, giọng phẫn nộ xen lẫn miệt thị.

“Những Điều Kì Bí trên thế giới. Tu tập không lo, đọc mấy cái thứ vớ vẩn này, mấy thứ tào lao này làm ngươi mụ mẫm đầu óc rồi.”

Diệp Vân vừa đau, vừa ức nhìn thẳng vào phụ thân hết lên:

“Một ngày nào đó con sẽ rời khỏi đây đi phiêu lưu khắp thế giới này!”

Diệp Hải giận quá hóa cười: “Hắc hắc. Bằng thứ công phu mèo cào của ngươi. Chưa ra khỏi đất Thương Huyền này đã chết rồi, còn muốn chu du thiên hạ.” Đoạn ông phẫn nộ thét lớn:

“Ngươi có bản lĩnh thì bước chân ra ngoài đừng bao giờ trở về đây nữa. Ta xem ngươi sống được bao lâu bên ngoài mà đòi chu du với cả chu diếc?”

Diệp Vân ủy khuất, uất ức, thật sự có xúc động muốn bỏ đi thật, nhưng rồi cuối cùng nó cũng không có nhúc nhích một bước. Nó quá hiểu tính phụ thân mình rồi, đừng nói là quay người bỏ đi, chỉ cần nói thêm một tiếng thì nó sẽ ăn ngay một chưởng, chí ít cũng phải nằm giường một tuần, kinh nghiệm xương máu bao lần khắc ghi tận tâm.

Diệp Hải trừng mắt thách thức, ông là một người danh vọng, người ngoài còn phải nể gọi là bậc tông sư, xưa nay chẳng có mấy ai dám khiêu khích tôn nghiêm của ông cả:

“Trước đây ta đã quá buông lỏng ngươi, muốn để ngươi tự giác ngộ nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Từ ngày mai, mỗi ngày tập đứng tấn hai tiếng, đả đồng nhân bốn tiếng. Tập xà, tập tạ mỗi loại một tiếng một trăm lần. Sau đó đeo giáp sắt chạy mười vòng quanh diễn võ trường cho ta. Ta sẽ đích thân đi kiểm tra.”

Nói rồi ông quay ra nói với một lão giả đứng phía bên: “Chu lão, ông quản thằng tiểu tử này cho thật tốt, không được để nó tập đối phó.”

Chu lão chắp tay nói: “Vâng thưa lão gia.”

Diệp Vân uất ức lắm, nhưng không dám chống đối uy nghiêm của phụ thân nữa. Sau khi Diệp Hải dăn dạy thêm một hồi thì nó đứng vào hàng cùng với huynh muội của mình.

Diệp Thủy nhân lúc cha không để ý, làm mặt quỷ trêu ngươi Diệp Vân. Diệp Sơn ở bên cạnh lấy tay nhéo vào hông Diệp Thủy một cái, ý bảo đừng có làm nhộn, kẻo chọc tức phụ thân thì khổ.

Diệp Vân tính rất bướng, bị Diệp Hải mắng thường xuyên, mấy anh em chúng nhìn đã quen rồi. Không giống Diệp Vân, với những đứa con khác, Diệp Hải rất hài lòng. Con trai lớn thì trầm ổn, chững trạc, sớm đã có ý thức trách nhiệm gánh vác công việc gia đình. Con trai thứ hai, thông tuệ, hoạt bát, tuy tính vẫn còn trẻ con nhưng tư chất tiếp thu võ học còn hơn cả Diệp Thủy. Con gái út, dù là thân nữ tử, nhưng lại siêng năng cần cù, chăm chỉ còn hơn cả con trai, dù mới bắt đầu tập võ nhưng đã có những tiến bộ rất tốt.

Diệp Hải bận trăm công nghìn việc, hơn nửa thời gian mỗi năm đều được mời đi bảo tiêu, hay làm giám khảo hội võ ở các nơi. Chỉ có một ít thời gian ở nhà, những lúc này ông muốn đốc thúc đệ tử tu luyện, răn dạy con cái. Không may cho Diệp Vân, phụ thân nó vừa trở về đã đột xuất đi kiểm tra tình hình tu luyện của đám nhỏ. Việc nó trốn tập không có cách gì mà chối tội được.

Mục đích của Diệp Hải là xem xét việc tập luyện của con cái thế nào, rồi đưa ra những chỉ dạy cho chúng tập đúng hướng. Hướng về con trai lớn, Diệp Hải nói: “Sơn nhi, tu luyện của con rất khá, sắp sửa tiến vào võ giả cao cấp rồi. Võ giả cần thêm huyết tinh thực chiến, nếu chỉ đấu tập không thì không hiệu quả. Từ mai có thể tiến vào hậu sơn tu luyện, săn giết các loại mãnh thú để rèn luyện. Ta sẽ cử A Nhất và A Bằng đi cùng con.”

Diệp Sơn hướng phụ thân, chắp tay nói: “Vâng.”

Diệp Hải tiếp tục nói: “Thủy nhi.”

Diệp Thủy nghe cha gọi liền chăm chú, đáp: “Dạ thưa cha.”

“Võ giả trung giai, chú trọng luyện nội công. Tu nội công trước hết phải tu tâm tính, con không bỏ cái tính trẻ con đấy đi thì tu luyện khó mà đạt hiệu quả cao. Đừng ỷ vào tư chất mình tốt mà buông lỏng bản thân.”

Diệp Thủy nghe vậy chột dạ, nói: “Vâng thưa cha. Con hiểu rồi ạ!”

Diệp Hải gật đầu, Diệp Thủy là đứa tinh ý, chỉ cần cảnh tỉnh một chút thì nó sẽ hiểu. Ông nhìn về phía con gái út, ánh mắt không có vẻ nghiêm khắc như thường lệ:

“Tiểu Hồng. Tu luyện cũng như ăn cơm, không thể ăn một lần mà no cả đời được, cho nên tập luyện cũng phải điều độ, việc con tập luyện quá sức sẽ không tốt đâu. Cứ theo như giáo trình của ta là được rồi, đừng gượng ép bản thân quá. Dục tốc sẽ gây ra chấn thương cho con đó.”

Diệp Hồng ngẩng đầu nhìn phụ thân, “Dạ” một tiếng. Diệp Hải nhìn con gái đầy cảm động, con bé rất mạnh mẽ, chăm chỉ cần cù, nếu bớt đi một chút cho thằng anh của nó thì hay biết mấy.

Diệp Vân trong lòng kinh ngạc: Đại ca, nhị ca tập luyện như vậy đã đành. Không ngờ đến tiểu muội lại có lòng tập võ đến vậy. Nó cảm thấy cứ như mình không phải con trong nhà này vậy.

Diệp Hải đối với hai con trai lớn rất hài lòng, hai đứa tố chất rất tốt, lĩnh ngộ nhanh, về mặt tu luyện hơn xa với đồng lứa trong khu vực. Đến cả Diệp Hồng, dù thân phận con gái, nhưng lại rất siêng năng tập luyện, gần đây còn lén kéo dài thời gian tập luyện nữa, ông vì thấy con gái yêu nghiệp võ của gia đình mà cảm động, nhưng cũng phải lên tiếng nhắc nhở kẻo con bé đi sai đường. Duy chỉ có con trai thứ ba, Diệp Vân, tu luyện mấy năm vẫn không qua được bước nhập môn. Tư chất nó không tệ, chỉ là không chú tâm tập luyện, hời hợt đối phó, ham chơi nhác luyện, làm ông tức giận không thôi.

Chỉ điểm việc tu luyện của đám nhỏ như vậy là ổn, dù không có ông bên cạnh, thì cũng có những võ sư như Chu Bá giám sát bọn chúng. Chu Bá là đệ nhị cao thủ trong Diệp gia, là người hầu thân cận của phụ thân Diệp Hải, nhờ có ông ấy mà Diệp Hải có thể yên tâm giao phó việc dạy dỗ con cái và võ đường để ra ngoài làm việc.

Diệp Hải hôm nay đột xuất kiểm tra tình hình luyện võ của các con còn vì một nguyên nhân khác, ông nghiêm nghị nói:

“Hôm nay ta gọi các con tới đây là muốn báo một chuyện. Đại hội võ giả Thanh Châu, sẽ tổ chức vào hai mươi tám tháng sáu này, Diệp gia chúng ta là một trong những thế gia của Thanh Xương tất nhiên sẽ góp mặt.

Ta sẽ đưa các con đi kiến thức về giới võ giả Thanh Xương. Từ giờ cho tới lúc đó, ta muốn các con tu luyện thật tốt, đến kì đại hội giành lấy thể diện cho Diệp gia.”

Ngưng một chút, ông nhìn thẳng vào cậu con trai cả nói: “Sơn nhi, trong vòng mấy tháng tới, nếu con có thể tiến vào võ giả tầng ba thì tốt. Cố gắng tại hậu sơn thực chiến rèn luyện võ kĩ thuần thục. Trong đại hội sẽ có dịp để cho con phát huy.”

“Con sẽ làm hết khả năng ạ.” Diệp Sơn nói. Diệp Hải nhẹ gật đầu một cái, nói: “Diệp Thủy, con cũng phải củng cố nội lực, ta cảm thấy con sắp đột phá cảnh giới trung kì không lâu, nếu cố gắng có thể trong vài tháng tới sẽ có đột phá.”

Diệp Thủy cười tươi, hắn cảm thấy mình sắp có thể đột phá, được phụ thân xác nhận thì càng thấy tin tưởng hơn. Phụ thân hắn là đại hành gia về võ thuật, kinh nghiệm, mắt nhìn chính xác không nghi ngờ gì được.

Diệp Hải nhìn qua Diệp Vân, thấy mắng cũng đủ rồi, chẳng còn lời gì để nói nữa. Liền cho mấy đứa đi ra.

*

* *

“Thật là mất hết mặt mũi. Chỉ với hai quyền đã bị người ta đánh cho bất tỉnh nhân sự. ”

“…”

Trên đường từ Thanh Châu Hội võ trở về, mặt Diệp lão gia hầm hầm tức tối. Vừa về đến nhà đã nổi trận lôi đình, đem Diệp Vân ra mắng chửi.

“Ta biết ngươi kém cỏi. Nhưng phế vật đến như thế là cùng.”

Diệp phu nhân và người hầu ra đón, thấy vẻ mặt Diệp lão gia âm trầm, mà mấy đứa trẻ thì đều xị mặt cả. Vừa vào đến nhà trong, Diệp lão gia đã nổi cơn thịch nộ, đem bực tức ra chút lên đầu Diệp Vân. Nguyên lai, Diệp Sơn vào núi tu luyện bị thương, thành tích thể hiện tại hội võ không tốt. Diệp Vân thì vừa mới lên đài liền bị một đứa nhóc còn ít tuổi hơn hai quyền đánh cho bất tỉnh.

Tiểu Hồng nép vào người mẹ, cô bé chưa bao giờ thấy phụ thân giận như vậy. Diệp Phu nhân ôm lấy tiều Hồng an ủi. Phu quân đang nổi cơn thịch nộ, bà cũng không xen vào được.

Diệp Hải coi trọng danh tiếng gia tộc, nhưng cũng không phải vì con cái trong đại hội võ thể hiện kém mà tức giận như vậy. Cái ông tức giận chính là thái độ của Diệp Vân. Rõ ràng nó không thể hiện hết sức nên mới bị như vậy. Nhìn mặt vẫn còn vết thâm, vừa thương lại vừa tức.

“Lần này phải phạt ngươi thật nghiêm khắc. Nếu không thì ngươi không tỉnh ra được.” Diệp Lão gia trầm giọng nói.

“Bắt đầu từ ngày mai, Diệp Vân sẽ đến ở nông trang. Nếu không tập đến võ giả tầng thứ nhất thì không được trở về.”

“A.” Diệp Hồng kinh hãi. Không chỉ cô bé mà tất cả mọi người đều bất ngờ về quyết định của Diệp Hải. Nông trang là nơi Diệp gia trồng hoa màu, cách nội thành mười mấy dặm đường, điều kiện sống thì khỏi nói.

Diệp Vân muốn trở thành võ giả tầng một, không đến sáu tháng, một năm thì đừng mơ. Đối với nó thì đây là một hình phạt rất nặng.

Diệp Hồng hối mẹ khuyên phụ thân giúp Diệp Vân. Diệp phu nhân thương con chịu khổ, nhưng nhìn ánh mắt phu quân đã quyết xem ra khó mà thay đổi. Lần này nếu Diệp Vân không tự giác ngộ, thì sẽ phải ở đó chịu khổ dài dài rồi.

Diệp Vân ấm ức lắm, cho rằng hội võ lần này hai huynh lớn không thể hiện như ý muốn, nên mình mới bị cha quở trách như vậy. Diệp Hải quát nói: “Ngươi còn cảm thấy ấm ức sao? Nghĩ ta phạt oan cho ngươi?”

Diệp Vân cúi gằm, không đáp.

Diệp lão gia thấy thằng bé như vậy, không phẫn nộ mà lại hạ giọng nói: “Nếu ngươi trong vòng ba tháng mà có thể trở thành Võ giả chính thức, thì về sau ta không bắt ép ngươi nữa.”

Diệp Hải thừa biết, ba tháng cho Diệp Vân thành võ giả tầng thứ nhất là chuyện không thể. Nói vậy là để khiêu khích tính bướng bỉnh của Diệp Vân mà thôi, đứa nhỏ này, nói ngọt không nghe, dọa nạt không nghe, muốn nó làm cái gì thì chỉ khi bản thân nó thực sự muốn mới được. Mà một khi nó đã muốn thì quyết tâm theo đuổi đến cùng, giống như việc đọc sách, học tri thức vậy. Đó là thứ duy nhất mà Diệp Vân đam mê từ nhỏ đến giờ.

Mấy đứa nhỏ của mình, Diệp Hải không cho chúng đến trường, mà mướn gia sư về dạy. Diệp Vân ba tuổi đã biết đọc chữ, năm tuổi đã học xong tiểu học, bảy tuổi thì tương đương với học sinh cao trung. Diệp Hải sợ nó ham mê học chữ quá mà bỏ bê tu luyện, nên không cho nó học thêm nữa. Dù sao trong thế giới này, kẻ mạnh là người tu luyện, còn người học văn hóa chỉ là thứ yếu mà thôi. Diệp gia lại là Võ tộc danh tiếng, tương lai con của ông sẽ là người kế nghiệp, tiếp quản võ đường và công việc kinh doanh của gia đình. Diệp Hải đã lên kế hoạch cho những đứa con mình những điều cần thiết cho chúng. Nhưng Diệp Vân lại kiên quyết không nghe theo sự sắp đặt của ông, toàn thích theo đuổi những thứ viển vông, khiến cho Diệp Hải bao lâu nay phải phiền muộn.

---..