Nghịch Thiên Hành

Chương 3: Báo ân

Diệp Vân ngạc nhiên, hắn đối với môn tu luyện này không có hiểu rõ: “Vừa rồi trên người thúc phát sáng ư?”

Mặc thúc bật cười: “Cái đó không gọi là phát sáng, đó là Chân khí trong cơ thể phát ra mà thôi. Lần đầu tiểu hữu thấy như vậy à.”

Diệp Vân gật đầu, đối với vị thúc thúc này càng cảm thấy thâm sâu. Hắn vốn hiếu kì về pháp môn tu luyện, nhưng đây là điều đại kị nên thôi. Hắn hỏi: “Thương thế của Mặc thúc thế nào rồi?”

Mặc thúc đưa tay sờ lên ngực mình, nói: “Vết thương đã ổn, vài ngày nữa là không còn vấn đề gì.”

Diệp Vân đặt giỏ tre xuống trước mặt, hắn cũng ngồi xuống, lật tấm vải lên, bên trong có một đĩa bánh, mấy chùm hoa quả, và một bình nước ngọt. Hắn nói: “Mặc thúc những món này rất ngon, người có muốn ăn thử không.”

Mặc thúc không nhìn giỏ đồ, ông lắc đầu: “Cảm ơn tiểu hữu, ta tu luyện sớm đã ích cốc, không cần phải ăn uống nứa. Tiểu hữu thân đang mệt mỏi cứ ăn tự nhiên đi.”

Diệp Vân không hoài nghi gì cả, một màn vừa rồi đã thấy được Mặc thúc không phải thường nhân.

Nó vừa ăn vừa trò chuyện với Mặc thúc. Ông ấy thương thế đã đỡ, đối với tình hình xung quanh muốn hỏi vài điều. Nó đều trả lời bằng hết.

“Thì ra đây là Thanh Châu của Thương Huyền. Không nghĩ là mình lại lưu lạc đến tận đây. Thanh Châu nằm ở biên giới giữa Trung thổ và Đông thổ, tiếp giáp Đan Diệp là địa phận của Cửu Chân Tông, tu luyện giả bảy phần là tu võ. Thanh Xương trấn này chỉ là một tiểu trấn, cường giả cao nhất cũng chỉ là Võ Tông.” Nam tử đối với sự tình xung quanh, Diệp Vân chỉ cần nói một liền có thể suy ra mười, mọi sự cơ bản đều nắm trong tay.

Diệp Vân không biết suy nghĩ trong đầu của Mặc thúc thế nào, nhưng cũng từ Mặc thúc hắn biết thêm nhiều điều về thế giới bên ngoài Thanh Châu. Hắn cũng tò mò hỏi về thế giới tu đạo giả, Mặc thúc cũng trả lời cho hắn nhiều điều.

Tu Tiên giới không còn là những điều hư ảo trong sách nữa, mà ngay tại đây nó được bàn luận cũng với một cao nhân tu Tiên. Phụ thân nói tu Tiên là huyễn hoặc, phù phiếm, nhưng nó không nghĩ như vậy, tu Tiên là một thế giới màu sắc đáng mơ ước. Khi con người không còn bị gò bó bởi những qui tắc thông thường, con người có thể làm chủ thiên nhiên, hiểu những lý lẽ sâu xa của đại đạo, tìm ra chân lý của thế giới.

“Tu Đạo là gì?” Diệp Vân hỏi.

“Đạo là chân lý. Tu Đạo là tìm ra câu trả lời về thế giới này là gì, thế giới này hoạt động như thế nào, và con người nằm ở vị trí nào trong thế giới, từ đó chế ngự vạn vật trong thế giới này.” Mặc thúc cố gắng nói bằng cách đơn giản nhất để Diệp Vân có thể hiều được. Thật ra Đạo, để mà diễn giải cho đúng thì phức tạp hơn nhiều. Và Tu đạo cũng không đơn giản chỉ có vậy. Nhưng nhiêu đó cũng đủ đem lại hứng thú cho Diệp Vân về tu Đạo rồi.

“Con người thực sự có thể điều khiển được thế giới sao Mặc Thúc?” Diệp Vân khó tin nói.

Mặc thúc gật đầu: “Mọi vật tồn tại trên thế giới này đều tuân theo những quy tắc nhất định, chúng ta chỉ cần nắm bắt được chúng thì có thể điều khiển được chúng. Hô mưa, gọi gió, dời non lấp biển chẳng qua cũng chỉ là cách vận dụng khác nhau của các quy luật tự nhiên mà thôi.”

Diệp Vân kinh ngạc, nó đọc nhiều sách, biết rằng tu đạo giả có nhiều thần thông huyền ảo, nhưng Mặc thúc nói, chẳng qua chỉ là việc nắm bắt những tri thức của tự nhiên mà vận dụng chúng thôi.

Mặc thúc nhìn thẳng vào mặt Diệp Vân, giọng nghiêm túc nói: “Tiểu hữu có phải đối với tu Tiên có ham thích?”

Diệp Vân ngơ ngác một lúc rồi gật đầu. Mặc thúc chân mày hạ thấp, giọng chắc nịch: “Tiểu hữu đã có ân cứu ta. Ta tất sẽ trời biển báo đáp. Nếu tiểu hữu đã có tâm như vậy thì ta có thể truyền thụ cho tiểu hữu pháp môn tu Tiên.”

Diệp Vân ngạc nhiên đến miệng không khép lại được, mãi mới cất tiếng: “Thật không?... Thúc nói thật chứ?”

Mặc thúc gật đầu xác nhận: “Thật.”

Diệp Vân quá đỗi kinh hỉ, nó vui đến nhảy cẫng lên. Mãi sau mới để ý là mình thất lễ mới bẽn lẽn ngồi xuống, nhưng mà trong lòng vui mừng không ngớt. Mặc thúc thấy thế cũng mỉm cười. Đợi thằng bé bình tĩnh lại, mới đặt tay vào mặt thắt lưng, ngón tay vẽ một đường, liền đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay một cái hộp ngọc trắng noãn.

Diệp Vân thấy một loạt các động tác mà mắt chữ I mồm chữ O, tu Tiên giả có phép thần kì đem đồ vật giấu trong thắt lưng. Mặc thúc liền giải thích: “Cái này là thắt lưng trữ vật. Khi nào tiến vào tu Tiên giới tiểu hữu có thể kiếm một cái. Giờ ta có cho tiểu hữu cũng không thể nào dùng được, ngược lại có thể mang lại phiền phức không đáng cho tiểu hữu.”

Diệp Vân cũng không tham món đồ đó. Thắt lưng này chắc hẳn là bảo vật, không có thực lực mà mang bảo vật thì không phải chút nào. Nó hướng mắt nhìn vào hộp ngọc mà Mặc thúc vừa lấy ra. Hộp bằng ngọc trắng kích thước vừa bằng lòng bàn tay, chạm khắc tinh xảo, giá trị đủ để khiến cho nhà sưu tập ngọc nào cũng sẵn sàng trả đại giá để có được, vậy mà chẳng qua chỉ là vật chứa thôi.

Mặc thúc cũng không để Diệp Vân đợi lâu, hộp ngọc đặt trong lòng bàn phải. Tay trái khẽ đưa, một dòng ánh sáng màu bạc từ ngón trỏ phát ra. Ánh sáng màu bạc chạy một vòng quanh thân hộp, đem hộp ngọc vốn kín mít tách ra một phần nắp hộp. Mặc thúc nhẹ nhàng nhấc phần nắp hộp lên. Bên trong có một viên cầu giống như trứng cút, trong như ngọc, sáng như minh châu. Một cố mùi vị khác lạ truyền ra. Diệp Vân hít một tí mà thấy tinh thần phấn chấn, thân thể thư thái, bao nhiêu mệt nhọc do tập luyện đều biến mất cả.

“Tiểu hữu, đây là đan dược phụ trợ tu luyện. Hãy mau chóng nuốt nó vào, chớ để dược tính nó bay mất.”

Diệp Vân đón lấy hộp ngọc, mắt nhìn khỏa đan dược như một viên minh châu, sau đó lại nhìn Mặc thúc, nó có cảm giác khỏa đan dược này phi thường trân quý, nên có chút do dự. Mặc thúc mỉm cười: “Nhanh nuốt nó đi, tiểu hữu đối với ta có ân cứu mạng. Ta sẽ thành toàn mong ước của tiểu hữu.”

Diệp Vân quyết định, nó không phải là người do dự, ngón trỏ và ngón cái đem viên đan dược kẹp lấy bỏ vào miệng. Ực một cái nuốt thẳng vào bụng. Một dòng thanh mát từ tận dạ dày truyền ra khắp cơ thể, cảm giác đột ngột đến khiến nó rùng mình.

Đương lúc Diệp Vân còn chưa thích ứng được với tác động từ việc nuốt đan dược thì Mặc thúc đã xuất thủ, tay phải đánh ra từng đạo chưởng lực, xuất chân khí ra thành một vòng xoáy, đem nâng Diệp Vân trong tư thế ngồi xếp bằng lên cao ngang với ông. Bàn tay khẽ chuyển đem áo Diệp Vân tuột đến bụng. Ngón tay bắt thế đan quyết điểm liên tục lên các huyệt đạo trước ngực Diệp Vân. Sau đó vẽ lên một đường từ dưới rốn lên đến ngực trái, vòng lên cổ sau đó đi xuống ngực phải, xuống lại điểm bắt đầu tạo thành một đường kín. Trên người Diệp Vân hiện lên một đồ án tuần hoàn màu bạc, linh lực đan dược nhanh chóng vận chuyển theo lộ trình đã vẽ ra.

Diệp Vân bị dược lực mạnh mẽ làm cho mê man. Đan dược bình thường không thể tùy tiện mà uống được, nhiều loại đan dược có linh lực mạnh mẽ, nếu thân thể không đạt yêu cầu uống vào có thể vỡ kinh mạch mà chết. Đan dược Mặc thúc cho hắn uống là Cực phẩm Nguyên Linh đan, đừng nói là một đứa trẻ chưa bước chân vào cảnh giới tu luyện, cho dù là tu Tiên giả lâu lăm cũng không đơn giản mà nuốt trọn một viên được.

Tất nhiên là Mặc thúc làm việc có tính toán, ông liên tục vận dụng một thân linh lực của mình giúp điều tiết dược lực của Linh đan, dùng linh lực hộ mạch cho Diệp Vân, giúp cho linh lực đi theo lộ tuyến an toàn. Đồng thời đem phong ấn phần lớn dược lực của Nguyên Linh đan vào các huyệt vị cùng tạng phủ của Diệp Vân để hắn có thể từ từ chuyển hóa chúng.

Sau hơn nửa canh giờ thì mới kết thúc, linh lực trong cơ thể Diệp Vân đã bình ổn, không còn có bất cứ dấu hiệu gì nữa. Diệp Vân vẫn còn chưa tỉnh lại, Mặc thúc đặt nó nằm nghỉ, bản thân ông cũng ngồi xuống điều tiết chân khí, vừa rồi vận dụng linh lực làm cho vết thương phát tác một chút, cần phải mau chóng áp chế.

Ông vạch lớp áo ngoài ra, vết thương bên trong đã chuyển sang màu đen tím, hắc quang nhàn nhạt tỏa ra, nơi bàn tay ấn xuống da thịt đã chuyển thành bầy nhầy. Mặc thúc điểm nhẹ vào vài đại huyệt trước ngực, tạm thời áp chế hắc quang lại rồi đem áo chỉnh sửa chỉnh tề. Trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Một lúc sau Diệp Vân từ từ tỉnh dậy, cảm giác chóng mặt đã hoàn toàn biến mất. Nó cảm thấy có thể hết sức khoan khoái, trong người tràn đầy một cỗ sức mạnh lớn lao. Mặc thúc thấy hắn đã tỉnh liền hỏi: “Tiểu hữu thấy trong người thế nào?”

Diệp Vân cười tười đáp: “Cháu thấy khỏe lắm, có cảm giác như vừa từ xe lừa cũ kĩ chuyển sang bát bảo mã xa vậy.”

Mặc thúc phì cười vì cách so sánh này, quả đúng là đan dược có công hiệu thoát thai hoán cốt, tuy nhiên đây mới chỉ là một phần nhỏ công năng. Ông tính toán mức cực hạn thân thể thằng bé có thể chịu đựng được mà giải khai dược lực, phần còn lại thì phải chờ nó tự kích phát mới được. Ông nói: “Tiểu hữu nói phải lắm, bây giờ trong thân thể tiểu hữu đang sung mãn linh lực của đan dược, chỉ cần tiểu hữu chăm chỉ tập luyện liền có thể biến chúng thành sức mạnh thân thể. Khi có căn cơ tốt ta sẽ lại truyền cho tiểu hữu pháp môn tu Tiên chân chính.”

Diệp Vân chắp tay nói: “Đa tạ đại thúc.”

Mặc thúc xua tay: “So với việc tiểu hữu cứu giúp ta. Việc nhỏ này có xá gì. Tiểu hữu tuổi nhỏ đã có tấm lòng nghĩa hiệp, sau này càng sẽ là một thân vệ đạo bảo vệ chính nghĩa. Ta nay là giúp cho thiên hạ có thêm một anh kiệt nữa. Âu cũng là vì chính đạo a!”

Diệp Vân nghe Mặc thúc nói, tâm hào khí nổi nên. Nếu có thể trở thành Tu tiên giả, nó có thể ngao du khắp thế gian, hành hiệp trượng nghĩa. Tu Tiên giả thần thông quảng đại, võ giả thông thường không thể nào so sánh cùng.

*

* *

Diệp Vân trở lại trước phát lực bia, đầu gối chùng xuống, hông thấp, hai chân dang rộng bằng vai, bàn chân xoay ngang. Vai nó nâng lên, cằm cúi xuống thấp, tất cả các chuyển động nhỏ bé này tạo lên lực lượng dồn vào cánh tay, nó tung ra một cú đấm trực diện vào mặt tấm bia. Uỳnh! Mặt da trên tấm bia in hình một dấu xoáy.

“Ba trăm mười lăm kí!” Diệp Vân hít hà một hơi, hắn cảm giác sau khi ăn đan dược, lực lượng trong thân thể của hắn đã có thay đổi, nhưng không ngờ tăng thoáng cái gần hai trăm kí. Cứ như hắn lúc sáng và chiều là hai người khác nhau vậy.

Hắn hai chân thấp chùng xuống, phát lực bật nhảy một cái, từ dưới sân đã bật lên cao ngang ngọn cây lê hơn ba mét. Chưa dứt hứng khởi Diệp Vân lấy áo sắt mặc lên người, quấn thẻ sắt quanh tay và chân, liền chạy mấy vòng quanh diễn võ trường rộng lớn. Mỗi vòng diễn võ trường là một nghìn hai trăm mét, hắn chạy liền năm vòng, tính thời gian mới chưa đầy một khắc!

Hiện tại tố chất thân thể của nó đã vượt qua tiêu chuẩn võ giả. Thậm chí có thể so được với võ giả sơ cấp hậu kì. Nếu để phụ thân Diệp Hải biết được việc này hẳn là kinh ngạc đến bực nào. Nó cũng không vội vàng đem thành tích này để đi ra. Diệp Vân muốn tu tập thêm để có thể học được pháp môn tu Tiên từ Mặc Thúc.

(Diệp Vân làm Diệp Hải tức quá, phạt hắn không tu thành võ giả không cho ra ngoài! Đem nhốt hắn đến khu nông trang cho hắn tập luyện một mình. Nông trang của Diệp gia rất rộng lớn, là nơi trồng hoa màu, chăn nuôi gia súc. Ở đó cũng có một khu vực rộng lớn gọi là võ trường, mỗi năm Diệp Hải vào đầu xuân sẽ cho các môn sinh võ đường của mình ở đây luyện tập. Lúc này chỉ có Diệp Vân một mình ở đấy.

Chu Bá đi lại giữa hai bên, để chăm sóc cho Diệp Vân. Nhưng cũng không có quản nó như trước mà cho nó tự tập tùy ý. Bởi đó là yêu cầu của Diệp Hải, để Diệp Vân tự giác ngộ, nó không tu tập đàng hoàng thì đừng có mong ra khỏi Nông trang này nữa.)

---..