Kế Hoạch Tạo Thần

Chương 18: Phiền Toái Tìm Tới

“Không nghĩ mất đi tinh huyết lại có di chứng nặng như vậy!”

Elder đứng ngắm mình trong gương cười khổ, mái tóc của hắn đã bạc trắng, cho dù cơ thể của hắn đã khôi phục lại một lượng tinh huyết cơ bản nhưng vẫn quá ít.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Elder nghi hoặc đi ra phòng khách khi tiếng của Amie đang to tiếng với ai đó.

Ở ngoài cửa, Amie đang ngăn một nhóm bảy người muốn vào trong, họ có bốn người đàn ông khỏe mạnh và cũng có hai cô gái trẻ đứng phía sau cùng một người phụ nữ cũng chỉ ngoài ba mươi.

“Các người muốn làm gì? Đây là nhà của tôi. Mời các người rời đi cho” Amie đứng dang tay chắn cửa không để bất cứ ai tiến vào, cô có vẻ lúng túng khi gặp tình huống như vậy.

Elder đi đến kéo Amie ra phía sau mình để đối diện với nhóm người lạ, ánh mắt hắn dán chặt lên người phụ nữ ở phía sau, hắn nhận ra đó là mẹ của Enel. Dường như hắn đã đoán được phần nào lí do mà đám người kia tới nơi này.

“Các người cần gì ?” Elder bình thản nhìn về phía người đàn ông khoảng bốn mươi, trên mặt gã có một vết sẹo dài dữ tợn và ánh mắt có vẻ không phải người tốt lành gì.

Người đàn ông mặt sẹo kia quét ánh mắt khắp người Amie rồi liếm mép cười gian nói:

“Hà hà, tao nghe nói là bọn mày có rất nhiều thức ăn đúng không, bọn mày cỏ vẻ sống rất thoải mái, nhìn con bé kia xem, mũm mĩm, non mềm. Chậc chậc, tao cũng không muốn làm khó dễ, khôn hồn thì tránh chỗ cho bọn này vào, nếu không thì…”

Elder nghe giọng bỏ lững của gã đàn ông kia, hắn cười lạnh nhìn về phía mẹ của Enel hỏi:

“Là cô mang họ tới ?”

Người phụ nữ bối rối né tránh ánh mắt của Elder, Amie cũng sững sờ nhìn cô ta. Elder lắc đầu tỏ vẻ thất vọng nói;

“Chúng tôi đối xử với các người không tệ, vậy mà…thôi vậy, dù sao đó cũng là chuyện thường tình.”

Gã mặt sẹo đã không mấy kiên nhẫn cầm gậy sấn tới với vẻ hùng hổ.

“Mẹ nó, mày nói nhiều quá đó, tụi bay, ném nó ra ngoài cho tao, đánh gãy chân nó, cẩn thận làm bị thương đứa con gái, nó là món hàng tốt.”

Amie thấy đám người kia muốn dùng vũ lực liền nhích người định ngăn họ lại nhưng Elder đã cản cô, hắn khẽ lắc đầu ra hiệu rồi lao vào trước mặt một thanh niên đang muốn dùng ống sắt để đánh vào đầu hắn. Trên tay của Elder là một con dao găm, mặc dù không thể bộc phát sức mạnh cơ thể như trước nhưng để đối phó đám người thường không phải chuyện khó khăn gì.

Elder không chỉ đơn thuần sử dụng tốc độ, những bước chân của hắn cũng theo một quy luật biến đổi theo mỗi lần hắn chuyển người, khi vừa lách qua một thanh niên, cắt đứt cổ của gã thì Elder cũng đảo người né được một cú đâm bằng dao của một kẻ khác rồi lại lui ra sau một bước tránh một cú quét gậy cũng đang đánh về phía hắn.

Cứ mỗi lần Elder đến gần kẻ nào thì kẻ đó ngã xuống ôm lấy cổ hoặc ngực giãy dụa chờ chết, chỉ thoáng chốc trên đất đã nằm sáu người bao gồm cả hai cô gái đã lui lại muốn bỏ chạy.

Elder chậm rãi đi tới cạnh người phụ nữ còn sống cuối cùng, hắn lạnh nhạt nhìn cô ta, so với người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trước kia thì bây giờ cô đã rất tàn tạ, tóc rũ rượi, quần áo xốc xếch, mặt mày thì lem luốc và xanh xao vì đói. Elder nhìn sâu vào đôi mắt kinh hoàng lẫn hối hận của cô ta lạnh nhạt nói;

“Nói đi, chuyện gì đã xảy ra hả cô Marry?”

“Tôi…xin lỗi!” Marry khóc nức nở lẫn sợ hãi tránh đi ánh mắt của Elder nói.

“Xin lỗi ? Chỉ xin lỗi là xong hết mọi chuyện sao ? Nói đi, họ là ai ? Tại sao họ tìm tới nơi này ?” Elder gằn giọng.

“Họ…họ là người của băng Diều Hâu. Tôi dùng gạo để đổi lấy thuốc của họ, họ buộc tôi phải nói ra gạo từ đâu mà có. Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ hại hai người, là tôi bị buộc phải làm vậy nếu không họ sẽ bắt tôi làm gái.” Marry ôm lấy chân Elder gào khóc với vẻ van xin.

Amie đi lại ngồi xuống ôm lấy thân hình đang run rẫy của Marry an ủi rồi nhìn Elder năn nỉ:

“Cô ấy rất đáng thương, anh bỏ qua cho cô ấy được không ?”

Elder đối mắt với Amie với vẻ nghiêm khắc nói:

“Có một lần sẽ có lần thứ hai, anh không muốn chuyện tương tự sẽ xảy ra lần nữa. Nếu như lúc này anh chưa tỉnh lại thì sao ? Em biết hậu quả sẽ như thế nào không ? Mỗi người đều sẽ ích kỷ nhưng họ phải trả giá cho sự ích kỷ đó.”

Amie trầm mặc một thoáng, cô lại nhìn Elder với vẻ sợ sệt nói;

“Chỉ một lần này thôi, một lần thôi được không anh ?”

Elder thu lại dao găm trên tay, hắn thở dài một tiếng rồi hạ giọng;

“Băng Diều Hâu ở nơi nào ? Họ có bao nhiêu người ?”

Marry tìm thấy hi vọng sống vội nói;

“Họ ở phía Tây của thành phố, đó là nơi mà những người bị bỏ lại sau cuộc di tản tụ tập, họ trao đổi những thứ họ tìm được trong thành phố và thức ăn.”

“Có rất nhiều băng đảng ở đó sao ?” Elder dò hỏi.

“Phải, ở đó có nhiều băng đảng lập ra sau khi liên bang từ bỏ Sago để chuyển đi. Cả khu đó là do băng của Marco cai quản, hắn đảm bảo trật tự trong cả khu phía Tây, những băng khác chỉ nằm dưới cai quản của hắn, cả băng Diều Hâu cũng vậy.”

Elder thấy áp lực đang lớn dần, nếu bây giờ hắn vẫn còn sức mạnh trước kia thì cũng không đến nỗi phải lo lắng nhưng bây giờ thì hắn rất yếu. Hắn nhìn Marry một lúc mới hỏi;

“Vậy chuyện mà đám người này tới đây có bao nhiêu người biết ?”

“Henry là kẻ đứng đầu trong băng Diều Hâu, hắn đã ra lệnh cho mấy người này đi lấy thức ăn.”

Marry lo lắng chờ đợi Elder quyết định số phận của cô ta, khi nãy hắn giết sáu người mà mặt không biến sắc đủ thấy hắn cũng sẽ không ngần ngại giết cô cho dù họ đã từng rất thân thuộc.

Amie ôm chặt tay Elder căng thẳng, cô biết yêu cầu của mình đang làm khó hắn nhưng cô thật sự không muốn Marry chết dưới tay của hắn.

Elder quay sang nhìn Amie đang rưng rưng nước mắt chờ quyết định của hắn, hắn chuyển mắt sang nhìn Marry đang cúi gầm mặt cam chịu.

“Enel, nó thế nào ?” Elder chợt hỏi.

“Nó…nó…nó chết rồi.” Marry đang im lặng bật khóc nức nở.

“Cô đi đi. Hi vọng lần sau gặp lại không phải trong tình huống tương tự”

Elder kéo lấy Amie đi vào trong nhà bỏ lại Marry đang gào khóc. Cánh cửa đóng sập lại ngăn cách giữa hai thế giới, sự yên bình và sự hỗn loạn. Những cái xác vẫn nằm đó, máu của họ đang nhuộm đẫm xuống lớp tuyết dày, bây giờ không phải lúc để Elder thu dọn, hắn không muốn dây dưa thêm nữa với người phụ nữ đáng thương ngoài kia.

Amie lúc này mới rụt rè hỏi hắn;

“Lúc nãy anh thật muốn giết cô ấy sao ?”

“Phải, những mối đe dọa cần phải được giải quyết. Cô ấy biết chúng ta có nhiều lương thực và đó là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Lương thực lúc này là thứ sẽ làm cho người ta điên cuồng vì nó,có lẽ những ngày tháng yên bình của chúng ta đã không còn nhiều nữa.”..