Elder mừng rỡ khi hắn đã thoát khỏi vùng không gian trắng xóa kia. Hắn đã đi rất rất lâu trong vùng không gian vô tận đó nhưng không tìm thấy lối ra, hắn cho rằng mình bị giam ở đó cả đời, may mắn là vùng không gian đó đột nhiên sụp đổ và cứ vậy mà hắn tỉnh lại.
Đôi mắt của Elder phải nheo lại một lúc để thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Bây giờ là sáng sớm, trời se lạnh và hơi nước còn rất đậm nhưng có gì đó không đúng, bây giờ không phải mùa hè sao? Đây rõ là không khí của mùa đông, lẽ nào hắn đã ngủ suốt mấy tháng trời ?
Elder chuyển mình định ngồi dậy thì thấy Amie đang nằm ngủ bên cạnh, cô rúc vào bên hông hắn để ngủ như muốn mượn cơ thể hắn để sưởi ấm. Hắn cười khẽ, không ngờ ngủ một giấc mà các giác quan trở nên tệ như vậy, lẽ ra hắn nên phát hiện Amie từ sớm.
“Azura…Azura, mi đâu rồi, Azura ?” Elder gọi mãi mà không nghe thấy Azura trả lời, hắn cau mày, trước kia cho dù Azura có giận dỗi thì cũng phải ừ hử tỏ thái độ chứ không im lặng như thế này. Hắn cảm thấy bất an.
“Azura, trả lời ta đi !” Elder thử gọi lần nữa, Azura đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Elder chắc là tên đó vẫn còn sống bởi hắn vẫn đang sống.
Cơn đau đầu của hắn vẫn còn day dẳng mặc dù đã giảm đi rất nhiều, Elder kéo chăn đắp lại cho Amie mới đi xuống giường, lúc này hắn không cách nào dùng ý niệm như trước, linh hồn hắn đã bị tổn thương, đó là một sự phiền phức lớn.
Elder chẹp miệng, hắn ngửi được vị máu còn vương lại trong miệng mình, hắn quay sang nhìn Amie, là Amie đã đút hắn uống máu sao ? Cuối cùng là có chuyện gì đã xảy ra ? Hắn lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài, bụi đã bám một lớp dày trên cửa sổ chứng tỏ thời gia hắn ngủ say rất lâu.
Ngoài cửa sổ, tán cây chỉ còn trơ cành và phủ tuyết, đã mùa đông rồi, Elder khẳng định điều đó, hắn đã ngủ suốt mấy tháng. Hắn đi một vòng trong nhà để nhìn xung quanh, lương thực đã giảm đi rất nhiều, có một bếp củi được dựng lên từ những viên gạch ở trong bếp, trên bếp vẫn còn một nồi cháo loãng, có lẽ Amie sợ họ hết lương thực và nhà đã hết khí đốt.
“Amie có vẻ đã trưởng thành rất nhiều.” Elder cười nhẹ, nụ cười của hắn mang theo vẻ đau xót, là hắn nói sẽ bảo vệ cho Amie nhưng lại để cô một mình đối mặt với những khó khăn trong suốt thời gian dài, là lỗi của hắn.
“Azura đã có chuyện, sức mạnh của mình lại bị suy yếu, thật gay go đến cực điểm. Chỉ hi vọng sẽ không gặp phải đám thần sứ nếu không thì chỉ có thể liều chết đánh một trận cuối cùng.”
Elder thấy bụng hơi đói, hắn vào nhà kho lấy gạo và một chút thịt khô mang ra để nấu cháo, gạo trong kho thiếu rất nhiều, nhiều hơn số mà Amie có thể ăn, Elder nhìn về phía căn nhà hàng xóm bên cạnh, có lẽ hắn biết số gạo kia đã đi nơi nào.
Amie bị mùi thức ăn và tiếng động dưới bếp làm tỉnh dậy, cô dụi mắt và khựng lại, Elder đã không thấy đâu nữa, cô nháo nhào chạy xuống giường lao về phía nhà bếp.
Elder vừa định vào gọi Amie thì thấy cô đi ra định lên tiếng thì Amie đã nhào vào lòng hắn, lần này cô không gào khóc mà chỉ im lặng ôm hắn như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy bờ vai cô đang run rẫy.
Elder sau một thoáng sững sờ cũng choàng tay ôm lấy Amie, hắn siết chặt lấy cô vào lòng như để an ủi cho những tủi thân, đau khổ ma cô đã phải gánh chịu.
“Anh đừng bỏ em một mình nữa, được không !” Amie ngẩng đầu nhìn Elder, nước mắt cô nhạt nhòa.
“Sẽ không, anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa” Elder cũng nghẹn ngào, hắn hít thật sâu để che giấu đi sự chua xót trong giọng nói.
Amie chỉ cần như vậy, cô ôm lấy hắn và im lặng, lắng nghe nhịp tim của hắn đang đập như cô vẫn làm mỗi ngày để biết hắn còn ở bên cô.
“Anh đã ngủ bao lâu?” Elder mang Amie tới ngồi trên chiếc ghế dài hỏi.
“Bốn tháng lẽ bảy ngày” Amie không chút nghĩ ngợi đáp.
“Vậy thời gian đó…em thế nào ?” Elder than nhẹ hỏi.
“Em học từ những gì anh dạy, cái mà anh chuyển cho em đó, lúc đầu em chỉ ở trong nhà và tập làm quen với năng lực của mình nhưng chỉ được nửa tháng thì em bắt đầu yếu đi, cảm giác nôn nóng, bồn chồn và thèm máu buộc em phải ra ngoài. Em đã gặp đàn chó hoang, em bị chúng đuổi theo và em đã đóng băng chúng, em không nghĩ mình làm được điều đó nhưng khi chúng sắp cắn em thì tất cả chúng đều bị đông cứng, xung quanh em khi đó là một vùng lạnh giá. Em lấy máu của những con chó đó mang về cho anh uống, em cũng uống một chút, cảm giác thật ghê tởm.”
Amie ngừng lại như vẫn còn sợ hãi với thời gian lúc đầu ra ngoài của mình. Cô lại kể tiếp:
“Em dần biết cách kiểm soát được sức mạnh của mình, em thử đi xa hơn, em gặp vài nhóm người ra ngoài tìm thức ăn và cả người điên. Có người muốn tấn công em, may là em đã chạy được. Mấy người sống khác cũng có người muốn bắt em, em đã giết một người trong số họ, họ đã muốn…muốn…”
Amie đỏ bừng mặt cắn răng căm tức lại không biết nói thế nào. Elder cũng đoán được phần nào, hắn kéo Amie lại sát vào lòng mình hơn rồi cúi xuống nhìn cô hỏi.
“Anh biết, tiếp theo thì thế nào ?”
“Khi một người trong số họ nắm lấy tay của em thì đã bị đông cứng, những người khác đã bỏ chạy. Em thật sự không muốn làm hại họ, đó chỉ là bản năng phản ứng khi em gặp nguy hiểm” Amie giải thích. Elder gật đầu thấu hiểu rồi tiếp tục để Amie kể.
“Sau lần đó em tránh đi khi gặp những người khác, em cũng không dám đi quá xa. À, em đã lấy gạo để cho bên nhà Enel, ông bà của Enel đã mất rồi, chỉ còn lại Enel và mẹ của nó, họ rất tội nghiệp. Em gặp mẹ của Enel khi dì ấy cũng ra ngoài tìm thức ăn, em nghe nói Enel bị bệnh rồi.”
Nước mắt của Amie lăn dài trên má, cô và Enel vẫn thường chơi đùa với nhau từ khi thằng bé còn chập chững tập đi. Elder nặng nề thở dài, có những chuyện không thể tránh khỏi, họ chỉ có thể đối mặt.
“Vậy bây giờ em có thể dùng năng lực ở giai đoạn nào?”
Amie hơi nghi hoặc, cô trầm ngâm như đang cố nhớ xem giai đọan mà Elder nói là gì rồi lắc đầu.
“Em không biết nữa, em chỉ mới có thể chạm vào thứ gì đó có nước và đóng băng nó.”
Elder cố chịu đựng cơn đau đầu khi hắn suy nghĩ hỏi;
“Em đã cảm nhận được điểm năng lượng của mình rồi chưa ?”
“Ý anh là những nơi thường tụ tập năng lượng để khi em muốn dùng thì sẽ lấy từ đó sao ?”
“Ừ, là nó. Em đã cảm nhận được bao nhiêu điểm năng lượng ?”
“Chỉ có năm thôi” Amie thử dò xét lại trong cơ thể mình nói.
Elder suy nghĩ một lúc rồi nói;
“Có lẽ em cần biết một chút về cách để phân loại cấp bậc. Trong cơ thể của mỗi sinh vật đều có những vùng đặc biệt mà năng lượng tụ tập ở đó, dù là năng lượng gì cũng vậy. Chỉ khi em hấp thu đủ năng lượng để chứa đầy một điểm nào đó thì mới nhìn thấy điểm kế tiếp.
Cứ nhìn thấy chín điểm thì được xem là một cấp, có chín cấp, cao hơn chính là á thần, đó là một cấp bậc hoàn toàn mới không còn dựa vào điểm năng lượng để đo lường.
Cứ ba cấp là một bậc, phân thành, sơ, trung, cao. Ở bậc cao cấp thì người ta phân thành cấp Vương, Hoàng, Đế. Thường thì chênh lệch trong một bậc là không quá lớn nhưng chênh lệch giữa các bậc lại rất lớn. Mỗi bậc sẽ mở ra một lần đột phá giới hạn của bản thân, em sẽ cần nhiều năng lượng hơn để lấp đầy mỗi điểm năng lượng để lên cấp.
Khi em dùng năng lượng cường hóa đôi mắt tạm thời, em sẽ có thể nhìn thấy điểm năng lượng trên người của kẻ có sức mạnh linh lực, không phải nhìn bằng mắt mà là năng lượng của em cảm giác được năng lượng của họ như một dạng cộng hưởng. Có nhiều người che giấu không để người khác nhìn thấy điểm năng lượng của họ nên chúng ta sẽ không biết họ mạnh hay yếu.
Cái gọi là năng lượng thật ra thì gọi chung là linh lực, ma lực cũng tương tự nhưng nó là dạng đặc thù, là năng lượng của tự nhiên hay còn gọi là linh khí. Người thường cũng có thể hấp thu linh khí thông qua ăn ,uống, hít thở nhưng họ chỉ dùng một phần nhỏ để cơ thể sống còn lại đều bị tỏa ra ngoài. Năng lượng của em là dạng tồn tại đã thức tỉnh nó sẽ tự chủ hấp thu linh khí từ bên ngoài và giữ lại mà không bị thất thoát tự nhiên như người khác. Linh khí được hấp thu, cô đọng và tinh lọc sẽ trở thành linh lực. Năng lượng mà em cảm thấy chính là linh lực cũng là thứ giúp cho em thu hút linh khí cùng hệ xung quanh, giống như linh lực là nam châm sẽ hút lấy các hạt sắt nhỏ để lớn lên.”
Amie cảm thấy hứng thú hỏi;
“Vậy làm sao để em hấp thu linh khí nhiều hơn ?”
“Khi em cảm nhận được sự tồn tại của chúng ở quanh mình, đó là linh khí cùng hệ với sức mạnh của em thì mới có thể hấp thu. Khi diện tích em cảm nhận được càng rộng thì cơ thể em sẽ chủ động hấp thu càng nhiều, giống như em dẫn đường cho các linh khí tìm tới cơ thể . Cũng có những nơi, những vật đặc biệt có mang theo linh khí rất nhiều.” Elder giải thích.
“Thật phức tạp ! Vậy có phải khi em ở gần khối băng thì em sẽ hấp thu càng nhiều linh khí hệ băng không ?”
Elder phì cười gật đầu “có thể nói là vậy nhưng sẽ không nhiều lắm. Anh có một thứ để giúp em hấp thu linh khí nhiều hơn.”
Elder lấy khối hạch tâm của băng vạn năm hay gọi là Băng Tâm vẫn còn dư lại sau khi Amie thức tỉnh. Khối băng đã nhỏ lại rất nhiều, nó là do linh khí hệ băng cô đọng lâu năm ở một vùng đặc thù mà hình thành, chỉ còn một nửa so với trước. Khi khối băng màu lam đó vừa xuất hiện thì căn phòng vừa ấm áp lên một chút nhờ bếp lửa lại lập tức trở nên lạnh lẽo.
Amie không có chút không khỏe nào, cô thấy rất thoải mái khi xung quanh trở nên lạnh giá. Cô tò mò nhìn khối băng xinh đẹp như pha lê trên tay của Elder, sức mạnh trong cô đang rục rịch tỉnh lại, nó đang hấp thu lấy hơi lạnh tỏa ra từ khối băng lạnh giá kia.
Elder muốn dùng khối băng vạn năm để chế tạo ra vật phẩm ma pháp nhưng lúc này điều đó là quá sức với hắn. Hắn đưa khối băng cho Amie nói;
“Em chỉ cần cảm hấp thu năng lượng trong khối băng này thì em sẽ mạnh lên rất nhanh, đáng tiếc là chỉ còn lại bấy nhiêu.”
Amie gật đầu tỏ vẻ đã biết khi nhận lấy khối băng từ Elder, cô xoa xoa bụng rồi tỏ vẻ tội nghiệp nói khi mùi thức ăn vẫn quanh quẩn trong phòng.
“Em đói rồi.”..
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.