Kế Hoạch Tạo Thần

Chương 19: Tàn Nhẫn

Elder lấy một chiếc nhẫn khác đã dọn trống chưa cho Amie, căn đặn;

“Em nhỏ máu vào chiếc nhẫn, dùng ý niệm để muốn bỏ thứ gì đó vào trong không gian bên trong hoặc tìm vật nào đó trong nhẫn và lấy nó ra ngoài.”

Amie xoay chiếc nhẫn màu bạc trên tay tò mò, cô mím môi dùng đầu kim đâm vào ngón tay lấy một giọt máu để nhỏ lên nhẫn, chiếc nhẫn có những hoa văn phức tạp sáng lóe lên rồi tắt hẳn, trở lại thành chiếc nhẫn bình thường, các hoa văn cũng nhạt đi, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

Khối băng vạn năm bị Amie lấy làm vật thí nghiệm, cô thử bỏ nó vào trong nhẫn và lấy nó ra ngoài, chơi chán cô hào hứng chạy tới cạnh Elder hỏi;

“Vì sao anh lại có những thứ kì lạ như vậy ?”

Elder im lặng, cũng đã đến lúc hắn phải cho Amie biết nhiều hơn về thế giới này.

Hắn kéo Amie lại ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn cô với vẻ lưỡng lự nói;

“Thân phận thật sự của anh là một thần sứ, một kẻ có sứ mệnh gieo rắt sự hỗn loạn. Có rất nhiều thần sứ có sức mạnh tương tự như em đã tạo ra sự hỗn loạn ở ngoài kia, nấm kí sinh cũng là do họ phát tán ra ngoài.”

Amie bàng hoàng lẫn ngơ ngác nhìn Elder vội hỏi;

“Vậy anh…?”

“Anh không giống họ, anh đang cố ngăn họ lại.” Elder vội giải thích.

“Tại sao chứ ? Tại sao phải tạo ra hỗn loạn ?” Amie nghi hoặc, cô đau khổ gào lên với Elder.

“Bọn anh từng là những đứa trẻ được người ta mang về để nuôi dưỡng. Bọn anh được trao cho sức mạnh phù hợp với mình và họ bắt đầu huấn luyện bọn anh. Họ giao cho bọn anh nhiệm vụ sang thế giới này và phát tán loại nấm kí sinh kia. Khi những người bị kí sinh mất đi lí trí đạt tới giai đoạn đã phát triển hoàn chỉnh họ sẽ lần nữa có ý thức. Bọn anh phải bảo vệ cho những người vừa có ý thức đó, dẫn dắt họ để biến họ thành những tín đồ thờ phụng các vị á thần ở thế giới của anh.”

“Để làm gì ?” Amie lại hỏi.

“Để các á thần có cơ hội trở thành thần, bất diệt.” Elder đáp ngắn gọn.

Amie im lặng nhìn hắn, trong mắt cô, Elder nhận ra sự bàng hoàng và xa lạ. Hắn cũng im lặng, im lặng như một tử tù chờ được phán xét.

“Vì sao anh từ bỏ sứ mệnh của mình ?” Amie hỏi có vẻ hi vọng.

“Vụ tai nạn làm anh thức tỉnh sớm, anh đã giữ được ý thức của mình ở thế giới này, vì anh có một gia đình và anh muốn bảo vệ họ.”

Amie không hỏi nữa, cô nhào vào lòng Elder, ôm chặt hắn. Hai người cứ ôm nhau im lặng, lúc này họ không cần bất cứ ngôn ngữ nào khác, chỉ một cái ôm đã nói lên tất cả. Elder mỉm cười nhẹ nhõm, Amie cũng đã chấp nhận thân phận của hắn.

“Những người điên ngoài kia sẽ tỉnh lại ư?” Amie nhỏ giọng hỏi khi cô vẫn áp mặt vào ngực Elder.

“Điều đó là chắc chắn, chỉ là khi đó họ sẽ giống như những đứa trẻ chỉ có bản năng. Nấm kí sinh không giết họ mà nó sẽ dung hợp hoàn toàn với cơ thể vật chủ, nó sẽ cho họ sức mạnh nhưng lấy đi của họ ý thức, nó sẽ thay thế cho ý thức của vật chủ.” Elder khẽ gật đầu có phần trầm trọng nói.

“Họ sẽ mạnh hơn sao ? Nhanh hơn và khỏe hơn ?” Amie hoảng hốt ngồi thẳng dậy nhìn Elder hỏi.

“Hiện tại các kí sinh thể đang trong giai đoạn thích ứng có thể đã bắt dung hợp, tốc độ dung hợp phụ thuộc vào lượng thức ăn mà họ hấp thu, khi dung hợp thì ổ nấm sẽ cải tạo lại cơ thể vật chủ để họ dễ tìm được nhiều thức ăn hơn. Khi kí sinh thể đã bắt đầu dung hợp thì sẽ khó để giết họ trừ khi là phá hỏng đầu của họ vì cơ thể họ đã là một phần của ổ nấm, nó sẽ tái tạo lại cho dù là bị đánh thủng tim vẫn có thể sống lại” Elder cẩn thận nói.

“Vậy mọi người sẽ gặp nguy hiểm, họ chắc không biết được những điều đó” Amie lo lắng.

Elder lắc đầu nói;

“Họ sẽ phát hiện sớm thôi, nhân loại rất thông minh.”

“Vậy làm sao biết ai là thần sứ?” Amie nhìn Elder từ trên xuống dưới, tò mò hỏi.

“Họ có những sức mạnh đặc biệt, em sẽ cảm ứng được năng lượng trên người họ, rất đặc thù. Sẽ có lúc chúng ta gặp những thần sứ, họ thật sự nguy hiểm, sức mạnh của em vẫn chưa đạt một cấp nhưng họ thì đã là bậc trung, khoảng năm tới sáu cấp. Nếu như em gặp được một hoặc một nhóm thần sứ mà họ không phát hiện em, tốt nhất là hãy tránh đi.” Elder nghiêm túc cảnh báo.

“Anh có vẻ rất e ngại các thần sứ ?”

“Sức mạnh của anh đã biến mất, lúc này anh đang bị thương không cách nào sử dụng được năng lực đặc thù.”

“Em vẫn không hiểu, tại sao anh lại bị thương, tại sao tóc anh bị bạc trắng?”

Elder nghe Amie hỏi, hắn lắc đầu.

“Chuyện đó không quan trọng, anh đã làm một điều anh nên làm. Rồi anh sẽ khôi phục lại thôi. Mấy ngày này em cứ ở trong nhà, đừng ra ngoài, anh e là bọn họ sẽ tìm chúng ta gây phiền toái. Nếu như bị buộc không còn cách nào, chúng ta sẽ rời đi.”

“Rời đi ?” Amie có vẻ không muốn.

“Phải, chỉ là tạm thời, họ đã biết chúng ta ở đây, có lẽ họ rất đông và có cả súng, anh không muốn em gặp nguy hiểm. Đến khi anh khôi phục lại thì không phải e ngại họ nữa.”

“Vậy chúng ta sẽ đi đâu ?” Amie hoang mang hỏi.

“Anh nghĩ là có một chỗ sẽ thích hợp cho chúng ta ở lại.”

Buổi tối khi Amie đã ngủ say thì Elder cũng rời khỏi giường đi ra cửa. Lẽ ra hắn nên để Amie trở lại phòng của cô ta ngủ mà không phải là ở phòng của hắn nhưng Amie không muốn, cô sợ hãi khi không thấy hắn bên cạnh, cô đã quá ỷ lại vào hắn. Lúc này, ngoài cửa còn những cái xác cần hắn dọn dẹp.

Lũ chó hoang đã nghe được mùi máu và tìm tới mang đi ba cái xác, ba cái xác còn lại cũng bị cắn nát bét nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc Elder dọn dẹp, những cái xác được kéo ra xa ném vào một góc trống, sẽ có kẻ giúp hắn thu dọn phần còn lại.

Elder vẫn chưa quay về, hắn đảo qua phía nhà của Marry, trong nhà có tiếng thở nhè nhẹ, Marry đang ở trong đó, có lẽ cô vừa mới ngủ, giấc ngủ vẫn chưa sâu.

Phía bên trong cửa được khóa rất cẩn thận, Elder phải cắn răng chịu cơn đau đầu hành hạ khi hắn dùng tới ý niệm để mở khóa từ bên trong. Sau một tiếng “cách” nhỏ thì cánh cửa dần hé ra mang theo tiếng kẽo kẹt vì bản lề ma sát.

Marry bị tiếng động đánh thức, cô ngồi bật dậy chụp lấy con dao đặt dưới gối hướng về phía bóng tối, tiếng bước chân đang lại gần, cả người cô run rẫy, mặc dù cô đã đối mặt với rất nhiều nguy hiểm nhưng cô vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu ớt.

Elder đã đến trước mặt Marry, hắn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô ta, cả tiếng nhịp tim đang đập loạn xạ. Hắn tới nơi này để loại bỏ đi mối nguy hiểm, hắn không dùng được ý niệm nhưng hắn vẫn có thể cộng hưởng với sóng não của người khác, Marry đã nói dối, cô dùng tin tức về lương thực để đổi lấy lợi ích cho mình, nhưng cô ta quá ngu ngốc khi lúc này vẫn ở lại đây để chờ đợi.

Elder biết sự hỗn loạn sẽ làm cho những mặt trái của con người trỗi dậy nhưng hắn vẫn thất vọng và cảm thấy bản thân bị phản bội, hắn và Amie đã từng cho gia đình cô ta rất nhiều lương thực, nhiều đến mức đủ cho họ ăn một thời gian dài nhưng cô ta vẫn không thấy đủ. Ích kỷ, tham lam, ganh tị, những điều đó làm cô ta bán đứng ân nhân của mình.

Không nói lời nào, Elder lướt tới chụp lấy cổ Marry nhấc lên, đôi mắt hắn đã gần chuyển hẳn sang màu tím sáng lên một cách tàn nhẫn. Hắn chụp lấy con dao mà Marry đâm tới, cô ta quá yếu so với hắn, yếu đến mức không mang lại chút đe dọa nào cho hắn nhưng sự tồn tại của cô ta là mối nguy hiểm.

Marry biết kẻ đang nắm lấy cổ mình là ai, hắn vì sao còn chưa bóp chết cô nhưng đó là hi vọng mong manh cho cô lúc này, cô thả con dao ra, tay còn lại của cô giật bung hàng cúc áo ngủ mà cô đang mặc để lộ bờ ngực đã gầy gò nhưng vẫn cao vút trắng trẻo, hấp dẫn, cô tự tin vào sắc đẹp của mình, nó là thứ cô hi vọng. Cả chiếc quần cũng bị cô kéo xuống, lúc này cô đang phơi bày cơ thể mình ra trước mặt một thiếu niên vừa mới lớn.

Đôi mắt cô nhìn vào hắn, trong ánh trăng mờ nhạt hắt vào từ cửa sổ, cô nhìn hắn và hi vọng thấy được sự thèm muốn của hắn nhưng cái cô nhận được chỉ là sự hờ hững.

Elder có chút ngạc nhiên trước phản ứng của Marry, hắn không giết cô ngay vì hắn đang lưỡng lự có nên dùng miệng mình để uống máu cô hay không, hắn đang rất cần thêm máu, rất nhiều máu nếu hắn muốn nhanh chóng khỏe lại.

Marry ngã ra đất khi Elder thả cô ta, cô gian nan hít thở lấy không khí từ bên ngoài, lúc này cô rất hoảng sợ, cô không biết Elder tại sao tìm cô nhưng lúc này cô phải làm gì đó để được sống. Cô tiếp tục cỡi phăng bộ đồ mình đang mặc một cách vội vã, cô bò tới dưới chân hắn định chạm vào hắn, vì cô nghĩ hắn buông tha cô vì nhan sắc của cô, có mấy ai có thể bỏ qua một người phụ nữ quyến rũ thành thục vào lúc này.

Elder ngồi xuống đặt tay lên vai Marry giữ cô lại, hắn kéo cô lại gần mình một cách chậm rãi, hơi thở Marry gấp gáp, cô choàng tay muốn ôm cổ hắn, cô thấy hơi thở của hắn phả lên cổ mình nhưng rồi cô cảm thấy nơi cổ đau nhói, hắn đã cắn vào cổ cô, cô muốn hét lên nhưng không còn sức.

Đêm đã rất khuya, Elder đã thu dọn tất cả rồi quay về phòng của mình, phần nhân từ cuối cùng trong hắn dường như đã chết lặng, hắn đã uống cạn máu của một người phụ nữ trong khi cô ta đang tuyệt vọng giẫy dụa. Hắn cảm nhận được sự hoảng sợ, tuyệt vọng và thù hận của con mồi nhưng hắn đã sai sao ? Hắn sai hay cô ta sai ? Có lẽ họ đều có lập trường của mình, hắn chỉ đang cố bảo vệ những hi vọng còn sót lại của hắn...