Từ Card Captor Bắt Đầu

Chương 5: The Thunder cùng đoạn băng ghi hình

Trời càng lúc càng đen, mây đen bao phủ khắp nơi, Hermis lướt qua một tấng mây liền nhìn thấy 1 đạo sấm sét đánh về phía một vật gì đó đang bay, nhìn kĩ lại thì thấy Sakura đang ngồi trên 1 cây trượng phí sau có một đôi cánh tránh né tia sét

Sakura đôi giày mọc ra đôi cánh, nhảy như bay chạy về phía một tòa tháp, bên dưới là 1 cậu nhóc mặc đạo bào cầm một thanh kiếm, triệu hồi một tia sét đánh về phía tia sét đang lao tới. Tia sét màu xanh biến ảo hiện ra một con sói to lớn gấp 4 -5 lần con sói bình thường lao về phía Sakura

Lee cầm lên thanh kiếm chỉ ra một đợt gió lốc thổi bay con sói xuống đất, cùng lúc dưới chân Sakura hiện lên một vòng tròn màu vàng, chính giữ hình mặt trời, bên cạnh hình mặt trăng, một tấm thẻ bài bay lên trước mắt Sakura, không chút do dự Sakura dùng quyền trượng từ cao đập xuống thẻ bài, như có một luồng sức mạnh vô hình ngăn chặn quyền trượng tiến tới, chỉ nghe Sakura niệm một câu thần chú, một hình người bay lơ lửng lên không, áo choàng trùm toàn thân hóa thành như những dòng nước lao về phía con sói, bao trùm toàn bộ cơ thể con sói vào trong một cái bọc bằng áo choàng, lúc này Sakura đưa quyền trượng về phía cái bọc to lớn kia, lại một vòng sáng cùng 1 câu thần chú niệm lên, cả cái bọc và con sói đều hóa thánh 2 thẻ bài rơi xuống chân Sakura

Lúc này ở trên cao Hermes xem hết toàn bộ, rốt cuộc hiểu được tất cả quyền năng mà Sakura có, câu thần chú nghe như nói rất to, nhưng hầu như chẳng ai có thể nhớ được, đó là một câu thần chú dựa trên linh hồn truyền đạt xuống phát ra âm thanh, người không có linh hồn cường đại rất khó có thể nghe rõ

Cảm thấy không cần thiết phải giấu mặt nên Hermes liền thu hồi quyền trượng, ở trên không trung như rơi tự do, rơi xuống cách mặt đất chỉ có vài cm liền dừng lại, sau đó liền hạ xuống. Tiếng hạ xuống hầu như chẳng phát ra âm thanh nào, nhưng lại khiến Lee nhận thấy, quay mặt liền quát “Ai”

Lúc này Sakura mới quay lại, chỉ thấy Hermes vỗ tay cười đứng đó, đằng xa Tomoyo đang chạy đến

Sakura nhìn thấy Hermis rất hoảng sợ, liền ôm lấy Kero giấu ra đằng sau, ấp úng hỏi

“Herm..es, sao bạn lại ở đây”

“Mình thấy đám mây hơi kỳ lạ nên đến xem, mà hình như các bạn giải quyết xong rồi thì phải” Hermes cười đáp

Lúc này Lee cũng hơi giật mình, nhìn quanh xong hướng về phíaHermes hỏi

“Bạn….thấy hết rồi hả?”

“Ừ, rất tuyệt vời”

“Cái…cái này….” Sakura không biết giải thích làm sao

Lúc này Tomoyo cũng chạy tới, Hermes hướng về phía Tomoyo mỉm cười

“Tomoyo, chào bạn, mình có thể gọi bạn Tomoyo được không?”

Không đợi Tomoyo trả lời Hermes liền quay về phía Sakura

“Có thể cho mình mượn tấm thẻ bài vừa rồi được không? Sakura?”

“Tấm….tấm thẻ bài này hả?” Sakura hơi bỡ ngỡ, Lee thì nhìn chằm chằm Hermes như muốn nhìn thấu Hermes, còn Kero thì không còn núp sau Sakura nữa mà bay lên ngồi trên vai Sakura, hơi trầm ngâm suy nghĩ 1 chút liền hướng về Sakura nói

“Cho cậu ấy mượn đi”

Sakura rụt rè đưa thẻ bài cho Hermes, chỉ thấy một đợt ánh sáng lóe lên, một đạo ánh sáng từ thẻ bài chui ra, hóa thành Sunder, Hermes mỉm cười hướng về Sunder bước đến trước sự ngờ ngàng của 4 người còn lại, Thunther vẫn là đang gầm gừ cảnh cáo Hermis, Hermes chẳng quan tâm lấy ra trong túi quần một bịch thịt khô, lấy ra 1 miếng đưa về phía Thunther

Kero giật mình hét lên “Cẩn thận, nguy hiểm đó”, tiếng hét của Kero thức tỉnh 3 người, đều chạy về phía Hermes, nhưng trong tưởng tượng Hermes bị đánh cháy, đánh bay không xuất hiện, mà lại trước mắt Hermes 1 tay đang xoa đầu Thunder, tay còn lại thì lấy thịt khô cho Thunder ăn, cảnh tượng này đơn giản khiến Kero đầu óc không đủ dùng

Khi bịch thịt khô đã hết, Hermes liền nói với Thunder

“Không sao đâu, cậu ấy là người tốt, trở về với chủ nhân của ngươi đi”

Thunder nhắm mắt lại, hóa thành 1 đạo ánh sáng nhập vào thẻ bài, Hermes liền cầm thẻ bài hướng về Sakura đi tới

“Trả bạn nè, ngày mai gặp ha”

Không đợi Sakura nói gì Hermes đã chạy mất

….……………………………………………………………………………………………………………………………

Sáng hôm sau, khi Hermes bước vào lớp, chỉ thấy Sakura đang nói chuyện với Lee,hắn liền khẽ ngưng thần lắng nghe

“Phép thuật của bạn cao tới mức có thể nhìn thấy được tương lai hay sao?”

“ahaha mình nghĩ là….” lúc này Tomoyo cảm thấy không ổn liền lên tiếng, đột nhiên một người khác tiến đến, là Yamazaki

“Nè Lee, bạn và Hermes vô đây được mấy bữa rồi, tới phiên bạn đó”

“Tới phiên gì?” Lee thắc mắc

“Tới phiên trực nhật, bạn và Hermis phải viết thông báo nè, lau bảng nè, vò giẻ lau thì phải hát nè, múa nữa chớ, trực lớp đều phải vậy thôi”

“rầm”

Đột nhiên tiếng té ngửa truyền tới, Hermis ngưng thần nghe lén, nghe được lời Yamazaki kìm không được té một cái, bò dậy đi đến chỗ của mình, bị Yamazaki kéo đi Lee mặt méo xẹo, Hermes đi ngang qua Tomoyo kìm không được liền hỏi

“Mình nhớ có đọc qua các quy định của trường, trực nhật có múa với hát từ hồi nào vậy”

“Làm gì có”

Yamazaki thấy Hermis vẫn đứng đó liền đi đến kéo Hermes ra ngoài vò giẻ lau, Hermes thì đang thở phào nhẹ nhõm. Múa với hát…….

Giờ ra chơi lại đến, lúc này Hermes đang đi dạo trong sân trường, đột nhiên thấy Tomoyo, Sakura, Lee và Kero đang xem 1 đoạn băng gì đó, tò mò liền lặng lẽ đến đằng sau nhìn lén, chỉ thấy trong đoạn phim Hermes đang ngồi trên 1 cây trượng trên không trung, đột nhiên đứng dậy rơi xuống, cây trượng cũng biến mất, sau đó Hermes đang rơi tự do thì đột nhiên đình chỉ đứng trên không trung cách mặt đất vài cm, sau đó rơi xuống

Xem đến đoạn này Lee và Kero đột nhiên thốt lên “Phép thuật thật cao”

Sakura quay qua hỏi “Phép thuật? Tại sao vậy?”

“Bạn không thấy sao, khi câu ta ở trên không trung, cây trượng hoàn toàn không hề có một chút phép thuật phủ lên, hoàn toàn là dựa vào bản thân đứng ở trên đó, khi rơi xuống, dựa vào tốc độ rơi như thế chắc chắn phải phát ra tiếng, nhưng lúc đó mình chỉ nghe 1 tiếng chạm đất rất khẽ, rất có thể chính cậu ta cố ý gây ra, nếu không thì chúng ta cũng sẽ không biết được” Kero nhìn video nói

Trầm ngâm đôi chút lại nói “Nhất là quần áo cậu ta, cậu thấy không, rơi từ trên cao như thế xuống lại không hề có 1 tý gợn sóng nào, tức là cậu ta đã dùng phép thuật bao phủ toàn bộ cơ thể, làm được như vậy không hề đơn giản tý nào”

Lúc này Lee tiếp lời

“Hơn nữa lúc đó Thunder đang rất tức giận, là lúc nguy hiểm nhất, vậy mà cậu ta lại có thể chạm vào, hơn nữa lại chẳng làm sao cả, dù cho là ông nội của mình cũng không có khả năng làm được, cậu ta rất mạnh, mạnh kinh khủng”

“Cám ơn đã khen ngợi” Chợt một tiếng nói vang lên, cả đám như ăn chất kích thích đột nhiên “Á” 1 tiếng la to

“Bạn có thể giải thích không, Hermes?” khi mà tất cả ngồi xuống, Kero lên tiếng hướng về Hermis hỏi

“Không hiểu sao mấy bạn người thì bé mà la lại to như vậy, đến bây giờ tai mình còn ù nè” Hermes 1 tay ngoáy lỗ tai trả lời

“Mình là Hermes, không phải đã nói rồi sao, còn chuyện mình biết phép thuật có gì lạ đâu, không phải các bạn cũng biết sao? Hermes cười cười

“Nhưng mà…” Sakura muốn nói gì đó nhưng lại không lên tiếng

Thấy vậy Hermes liền nói “Có 1 số chuyện mình không thể nói, mình chỉ đến đây đi chơi thôi, à mà nè, mình thấy hình như Lee hơi có thành kiến với Sakura thì phải”

“Mình chỉ cảm thấy cậu ấy không hề giống như người có khả năng nắm giữ thẻ bài Clow, năng lực của cậu ấy quá kém” Lee thẳng thừng đáp

Sakura nghe vậy liền cúi đầu, hôm qua nếu không phải Lee giúp mình, không biết mình có thể thu phục thẻ bài Sunther không nữa, Sakura suy nghĩ miên man

Hermes lắc đầu

“Không đâu, mình thấy Kero là người rõ nhất, tuy rằng cậu ấy năng lực chưa tốt lắm, nhưng cậu ấy chỉ vừa mới nắm giữ phép thuật thôi, còn bạn thì đã luyện tập từ bé, thời gian luyện tập cách nhau quá nhiều, không thể nói như vậy được”

Sakura nghe vậy liền đầy hy vọng ánh mắt nhìn về phía Hermes

“Nếu bạn muốn, mình có thể dạy bạn” Hermes nở nụ cười..

Có thể bạn cũng muốn đọc: