Phí Duyên thu thập dược liệu , chiến đấu với vô số thủ hộ linh vật yêu thú cũng sắp mệt chết rồi . Vận chuyển xong chuyến cuối cùng thì nàng ngồi xuống tại chỗ bắt đầu vận chuyển công pháp để hồi phục .
Băng Thần khẽ giọng hỏi :
" Sẽ không quá lâu chứ ?"
Nàng ta nhép miệng :
" Khoảng nửa ngày ."
Dứt lời thì nàng cảm giác được Băng Thần tới gần .
Thanh Tẩy Thuật
Cả người nàng bỗng chốc mát lạnh vô cùng , ô uế trên người bị cuốn sạch hoàn toàn , Băng Thần quả nhiên vô cùng chu đáo .
Băng Thần biết nàng ta mệt mỏi thế này nếu cứ im lặng luyện công thì tinh thần sẽ có vấn đề :
"Há miệng ra ."
Phi Duyên nghệ hắn nói liền mở miệng ra , một viên đan dược được đặt vào , nàng giật mình vội khép miệng lại .
Hắn cười trêu :
" Cần gì phải sợ như thế , một viên Phục Nguyên Đan giúp khôi phục nguyên khí thôi mà , chẳng lẽ ta lại đi hạ độc ngươi ."
Nàng ta cau mày nhưng không đáp , Băng Thần thấy thế đột nhiên nghĩ tới cái gì cười lên :
"Không lẽ ngươi sợ ta cho ngươi uống xuân dược ."
Bị nói trúng tim đen nàng ta tức giận mắng :
" Khốn nạn ngươi có im đi được không , có tin ta đánh ngươi một trận hay….. ực"
Nàng bị trêu đùa liền bùng nổ :
"Ngươi lại cho ta uống cái gì ?
Băng Thần cười nói :
" Đương nhiên là thứ ngươi tưởng tượng khi nãy , không phải ngươi nghĩ ta là người xấu hay sao , chính xác ta là người xấu đấy . "
Nàng giật mình ngay sau đó chửi bới :
" Ngươi cho ta uống xuân dược , làm như thế ngươi không cảm giác mình có lỗi với Thiên Hà hay sao ? Lương tâm của ngươi bị chó tha mất rồi hay sao ?"
Băng Thần gãi đầu nói :
" Hình như vậy , mà ta có lỗi quen rồi ngươi thông cảm ."
Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy cả người nóng rần rần , loại cảm giác này nàng chưa trải qua thế nhưng có nghe miêu tả qua . Vội vàng muốn lao ra ngoài thế nhưng bị Băng Thần chặn lại , nhìn nụ cười thô bỉ của hắn ta nàng liền bối rối vô cùng .
Thực ra Băng Thần đùa dai chút thôi , luyện đan để dùng trong chiến đấu đã đủ mệt, ai còn hơi sức để luyện xuân dược . Thứ nàng ta uống là Hoả Tâm Đan , uống vào thì sẽ có được khả năng kích phát lực lượng vượt trội trong thời gian ngắn , tinh thần cũng bừng bừng .
Chỉ cần trong lòng có cảm xúc gì liền sẽ được Hoả Tâm Đan dược hiệu khuyếch đại lên gấp trăm lần , thứ này thường được dùng cho tử sĩ . Khuyết điểm duy nhất là trước khi uống phải có tâm tình tích cực , nếu là tiêu cực thì đây chẳng khác gì độc dược .
Nàng ta sau khi dùng thuốc chắc chắn sẽ muốn đánh cho Băng Thần một trận , hắn thông qua đó cũng kiểm tra được dược hiệu của hai loại đan dược mình luyện ra . Để nàng dùng thử xem tác dụng như thế nào để còn biết số lượng đưa cho nàng , với lại nếu thiếu thì phải luyện thêm .
Có điều hắn chờ một lúc vẫn chưa thấy nàng ta lao tới , thấy vì thế nàng nằm dưới mặt đất quằn quại như con mèo cái động dục vậy . Hắn lấy lọ đan dược ra xem thì đúng là Hoả Tâm Đan không sai , rốt cuộc nàng bị cái gì hắn ta không biết nữa.
Hắn đưa tay sờ vào vai nàng lắc lắc mấy cái hỏi :
" Ngươi làm sao thế ?"
"....."
Vẫn không hề có tiếng đáp trả , Băng Thần sau đó hết sức giải thích thì nàng mới đáp lại một tiếng :
"Để ta một mình ."
Băng Thần không biết tại sao nàng bị như vậy nhưng hắn cảm giác mình đùa hơi lố rồi , thế là hắn nhanh chóng vọt ra ngoài sau đó bắt lấy một vài yêu thú nhỏ để nướng ăn . Làm cho nàng ta một bữa ăn ngon còn như chuộc lỗi , hắn cảm thấy mình chân thành như thế thì chắc nàng sẽ không giận đâu .
Đến tận tới hoàng hôn thì nàng mới từ trong động đi ra , Băng Thần trong lòng có chút thấp thỏm , trong lòng thầm trách bản thân quá trẻ con .
Hắn lên tiếng xin lỗi :
" Xin lỗi , ta không nên đùa như thế ."
Nàng ngồi xuống cạnh hắn nhẹ vuốt mái tóc dài của mình khẽ giọng :
" Không sao ."
Băng Thần giật mình khi nàng không có chửi bới hắn , quả nhiên nữ nhân tâm tình vô cùng khó đoán , muốn đoán họ nghĩ gì chẳng khác nào mò kim đáy bể .
Hắn nhìn sang bên cạnh xem vẻ mặt của nàng liệu có tức giận hay không thì không khỏi ngây người . Có lẽ đây là lần đang tiên hắn nhìn nàng như thế , không biết tại sao đôi mắt như nước của nàng lại cuốn hút như thế .
Đôi mi dài khẽ chớp động , gương mặt non nớt toát ra vẻ ngây thơ như cô gái đôi mươi , chứ không phải người mẹ đã có cô con gái lớn . Tóc của nàng cũng không cột lên mà xoã xuống hơi bồng bềnh trong gió đêm , màu vàng của tóc như sáng lên trong ánh lửa .
Nàng hơi cười khiến cho núm đồng tiền trên má bánh bao khiến người ta muốn gặm một cái , suy nghĩ này lướt qua khiến Băng Thần không dám nhìn thẳng mặt của nàng . Có điều rất nhanh hắn phát hiện nhìn xuống dưới cũng là một sai lầm , một đại đại sai lầm .
Chiếc cổ thon gọn cùng làn da trắng muốt , xương quai xanh phối hợp khiến chúng hoàn mỹ như được điêu khắc mà ra . Chiếc áo rách nhiều chỗ sâu những lần chiến đấu làm lộ ra nửa đôi bồng đào căng tròn , vòng eo mượt mà cảm giác nếu chạm vào vuốt một cái chắc chắn sẽ rất thoải mái .
Váy hồng nhàn nhạt khiến vùng đất thần bí của người phụ nữ như ẩn như hiện , Băng Thần không khỏi căng mắt ra xem có nhìn thấy gì không . Nhưng rất nhanh tầm mắt của hắn lại chuyển sang đôi chân trắng như tuyết của nàng , tùy không thể so với Tiếu Hoan Hỷ nhưng cũng có mỹ cảm riêng .
Khi hắn đang ngơ ngác thì nàng bỗng nhiên hỏi :
" Nhìn gì thế ?"
Giọng nói đầy yêu mị cùng nụ cười như mời gọi khiến Băng Thần binh bại như núi đổ , hắn vội vàng đứng lên khẽ giọng :
" Ta đi luyện đan , đồ ăn còn nhiều ngươi cứ từ từ dùng đi , nếu thiếu ta có thể làm thêm nữa ."
Nàng mỉm cười đứng lên sát bên cạnh như thì thầm một mình :
" Đồ ăn ngươi làm đương nhiên ta phải ăn , nhưng còn ngươi muốn ăn cái gì nào ."
Băng Thần liếc nàng một cái nuốt nước miếng rồi tránh né , sau đó quay đi thật VN nhanh giống như bỏ chạy :
" Ta không đói , bây giờ ta đi luyện đan nếu không có chuyện gì thì tuyệt đối đừng làm phiền ."
Chớp mắt thôi đã không thấy hắn ta đâu nữa , nàng ta nhìn theo không biết nghĩ gì , ngồi xuống mặt đất gặm một miếng thịt nhỏ rồi chống cằm cười híp mắt . Nàng giống như rất mãn nguyện , có thể vì một món ăn ngon , chắc là như vậy , cô gái nhỏ bé giống như quay lại những ngày còn chưa biết một cái gì .
Ăn no nằm ra tảng đá ngoài bờ suối , nhìn lên bầu trời đầy sao , một tiếng thở dài , một nụ cười vô nghĩa . Nàng âm thầm tự hỏi nếu bản thân mình được quay lại thời gian liệu nàng có thay đổi gì hay không , nói thật lòng thì nàng cũng không phải là một người rộng lượng gì cho cam .
Có thể nàng yêu quý con gái của mình , càng yêu những gì mình đã trải qua trong suốt thời gian này nhưng có lẽ bằng này thì chưa đủ . Khi câu hỏi này lóe lên nàng ngay lập tức nghĩ tới mình sẽ không dính tới Đạm Đài gia nữa , đấy là suy nghĩ đầu tiên , mỗi lần lập lại như một tần số .
Mỗi lần ý nghĩ đó lóe lên rồi lại biến mất thì nàng lại cảm thấy vô cùng tội lỗi , chỉ là nàng không thể thay đổi được , có lẽ cuộc sống ác mộng ở Đạm Đài gia đã làm nàng quá ám ảnh . Có lẽ đổi lại bất cứ ai cũng sẽ như thế , chỉ là nàng cảm thấy rất ganh tỵ với Tú Anh , không hiểu tại sao nàng ta trải qua những thứ khủng khiếp hơn nhưng thoát ra lại rất dễ dàng .
Ban đầu nàng còn vì thế mà phủ nhận cuộc sống ở Thiên Long Tinh , nhưng rồi thời gian trải qua khiến cho một cái hoàn cảnh khác biệt hoàn toàn khiến cho nàng thay đổi hoàn toàn .
Vài ngày nữa nàng sẽ phải trải qua thử thách mà khả năng sống sót nhỏ vô cùng , nàng đột nhiên muốn quay trở lại những ngày xưa khi mình còn chưa nhiều lắng lo , cô đệ tử nhỏ lòng mang đầy nhiệt huyết chỉ muốn hành hiệp trượng nghĩa .
Khi vừa nãy nàng dùng Hỏa Long Đan xong thì phát hiện cảm xúc của mình không nhiều , đơn giản chỉ là dục vọng chiếm giữ khủng khiếp với người nam nhân làm nàng tức giận , trêu trọc nàng mọi khi có thể , mang lại cho nàng tiếng cười .
Nàng từng rất khinh bỉ Khương Ngọc Hà , Tử Mộng..... nhưng cuối cùng trong thâm tâm khi bỏ đi vài tiểu chuẩn đạo đức thì nàng cũng chẳng khác gì những người kia ...
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.