Đạm Đài Thiên Hà đôi khi vẫn liếc xuống phía dưới , Thẩm Tuyệt Giao nhìn thấy trong ánh mắt của nàng ta là sự mơ ước . Lúc này Thẩm Tuyệt Giao nghĩ tới có khi nào Đạm Đài Thiên Hà không được sủng ái hay không .
Nhưng chuyện này dù thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không thể nào can thiệp được , nhiều nhất chỉ có thể đưa ra lời khuyên thôi . Chính nàng cũng chỉ từng bị người ta theo đuổi chứ chưa từng yêu đương hay theo đuổi bất cứ nam nhân nào .
Thời gian trôi qua rất nhanh , mọi người đều đã đến lúc rời đi rồi , chỉ có vài người ở lại thôi . Những người khác thì ai cũng có công việc trong tay không thể nào bỏ đi , Hắc Ngọc và Hắc Cốt cũng ở lại , ngoài ra còn có một số thành viên tương đối rảnh rỗi khác .
Băng Thần hai người vẫn cứ nằm đó từ đến tận bây giờ , Thẩm Tuyệt Giao nhìn xuống rồi hỏi :
“Bọn họ lúc nào cũng như thế sao ?”
Đạm Đài Thiên Hà lắc đầu khẽ giọng :
“Băng Thần thật sự rất thích đồng cỏ , ta cũng không rõ lý do nhưng nơi ở của hắn trước kia cũng nằm giữa một đồng cỏ rất lớn . Khi đó mỗi khi rảnh rỗi hắn cũng rất hay ra đó hóng gió mỗi đêm , ai muốn nhìn thấy hắn có thể từ xa nhìn vào đồng cỏ .”
Trước kia Đạm Đài Thiên Hà vì muốn hòa nhập cùng người của Thiên Long Bang đã từng cùng mấy cái nữ đội trưởng khác tới khu vực xung quanh nhà của Băng Thần . Thường xuyên thấy được Băng Thần và Giáng Trần nằm trên đồng cỏ , nhưng khi đó ngoài đẹp nàng chẳng nghĩ gì .
Bây giờ nằm bên cạnh Băng Thần lại trở thành trong những chuyện nàng vô cùng ước ao , nàng cũng muốn hắn dịu dàng đối xử với nàng . Tuy rằng bây giờ hắn vẫn luôn thế nhưng lúc nào nàng cũng cảm giác được một chút xa cách .
Hai bàn tay của hai người vẫn nắm chặt từ đầu đến giờ , mở mắt nhìn qua gương mặt của Băng Thần nàng bỗng có chút chạnh lòng . Bỗng nàng ngồi dậy kéo hắn một cái khá mạnh khiến Băng Thần cũng giật mình nhìn sang nàng đầy khó hiểu .
Hắn ta đứng dậy cùng với nàng rồi hỏi :
“Rốt cuộc nàng có chuyện gì ?”
Tiếu Hoan Hỷ lấy ra một thứ gì đó nắm chặt trong tay khẽ giọng :
“Thời gian chúng ta quen biết không quá lâu nhưng chưa có một ngày ngươi không tốt với ta , mấy năm vừa rồi cám ơn ngươi đã cho ta một gia đình . Cám ơn ngươi đã cho ta quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời đầy buồn chán .
Vô cùng cám ơn ngươi đã cho ta cha mẹ hết mực yêu thương ta bất kể ta là ai , những tỷ muội luôn muốn làm ta vui dù chẳng biết ta nghĩ gì . Ta hiện tại muốn làm tỷ muội thật sự của bọn họ , muốn cùng họ xây dựng Băng gia .”
Quỳ xuống một chân nàng mở bàn tay của mình ra , bên trong một chiếc nhẫn màu tím đầy huyền bí lơ lửng giữa không trung .
Nàng hít một hơi thật sâu khẽ giọng :
“Làm nam nhân của ta nhé ?”
Băng Thần đặt chiếc nhẫn vào trong tay của nàng rồi nói :
“Chiếc nhẫn này ta không thể nhận được .”
Đỡ nàng đứng dậy sau đó chính hắn lại quỳ xuống lấy ra một chiếc nhẫn rồi nói :
“Ta đã từng nghĩ tới ngày hôm nay thế nên có chuẩn bị trước , nàng chắc chắn vẫn luôn muốn làm lão đại nên ta chuẩn bị cho nàng thứ nàng muốn . Có giữ được chiếc nhẫn này không còn tùy vào nàng nữa , hi vọng nàng có thể làm người ta nể phục .
Còn chiếc nhẫn kia ta biết nếu mình đeo vào thì nàng sẽ gặp những khó khăn gì , nữ nhân của ta thì dù mạnh hơn ta ngàn lần ta vẫn muốn bảo vệ . Có thể một ngày nào đó ta sẽ đeo nó vào nhưng chắc chắn không phải hôm nay .”
Chiếc nhẫn đó chính là nhẫn của điện chủ Vô Ảnh Điện , khi trao cho người khác tương đương chọn lựa xong người kế vị . Trong một vạn năm người kế thừa có thể giữ lên tại vị bất cứ lúc nào , thứ này đặc biệt có ý nghĩa với Vô Ảnh Điện .
Trình Tử Tinh từng nói rằng chiếc nhẫn này chỉ cần có người đeo vào thì ngay lập tức toàn bộ các trưởng lão cấp trở lên của Vô Ảnh Điện sẽ cảm nhận được . Băng Thần tuy rất tự tin vào bản thân nhưng hắn chưa nghĩ mình đủ mạnh để thuyết phục tất cả .
Nàng ấy muốn hắn đeo vào thứ này liền có thể bỏ qua mọi nguy hiểm an tâm tới Thượng Thần Chi Giới . Nhưng Băng Thần hiểu nàng sẽ phải chịu những cái gì , bao nhiêu áp lực và sự nghi ngờ từ trong Vô Ảnh Điện sẽ ấp tới .
Khả năng tốt nhất là nàng và hắn sẽ phải chịu đựng ở Thượng Thần Chi Giới , tệ hơn thì nàng sẽ phải quay về Thượng Thần Chi Giới . Còn Băng Thần thì vẫn phải ở đây đi đến tận cùng con đường để chứng minh bản thân mình chọ họ thấy .
Cả cánh đồng cỏ xanh bỗng sáng lên rực rỡ , từng đốm sáng nhỏ bay lên không trung như thiên địa đang chúc phúc cho hai người bọn họ vậy . Giống như vui mừng vì đứa con của mình và tác phẩm hoàn mỹ nhất mình tạo ra cuối cùng cũng ở cạnh bên nhau .
Đạm Đài Thiên Hà nước mắt không hiểu vì sao cứ thể trượt xuống trên gò má , rõ ràng không có gì phải buồn nhưng nước mắt không kìm được . Nàng khóc nấc nên như đứa trẻ , chẳng biết lần cuối nàng khóc là lúc nào nhưng chắc chắn không thảm như thế này .
Băng Thần cảm thấy bờ vai của mình càng lúc càng nặng hơn , tiếp nhận một người như Tiếu Hoan Hỷ đồng nghĩa hắn phải làm nhiều hơn . Tô Anh và Tiếu Hoan Hỷ nhiều lần thoát chết trong cuộc đại chiến hắn không biết tên .
Nhưng hắn không muốn các nàng lại phải đi mạo hiểm nữa , chỉ là so với các nàng hắn vẫn chỉ là con kiến hôi không có sức chiến đấu . Băng Thần có thể tự kiêu nhưng không bao giờ ảo tưởng về sức mạnh của mình bởi hắn vẫn chỉ là phàm nhân .
Dù là ở Siêu cấp vi diện hắn vẫn phải dùng thân phận của người khác để giữ an toàn thì nói gì đến chuyện dùng sức mạnh của mình để có thể bảo vệ nàng . Phải biết kẻ thù của nàng có thể giết chết nàng tức hắn cũng chỉ là con kiến hôi không đáng chú ý với bọn chúng .
Như cảm nhận được nỗi niềm của hắn , muôn vàn đốm sáng tụ lại vây quanh Băng Thần như muốn an ủi hắn ta . Trong cánh đồng gió cũng lay động mạnh mẽ hơn rất nhiều , đứng trên đồi mấy người tóc tai quần áo đều bị gió làm rung động liên tục .
Thẩm Tuyệt Giao ôm lấy Đạm Đài Thiên Hà từ phía sau rồi nói :
“Đừng buồn , muội có thể làm tốt hơn , tốt đến mức nam nhân kia có thể nhìn thẳng vào muội như một người xứng với hắn , Tin ta đi , ta sẽ giúp muội cho tới khi mình còn thở , hai chân còn đặt trên mạnh thiên địa này ta sẽ vẫn luôn ủng hộ muội .”
Bỗng mọi người cảm nhận được tu vi của Băng Thần kéo lên nhanh đến rợn người , thăng cấp lên Hư Vô Cảnh nhưng chẳng hiểu sao Thiên Kiếp không hiện . Tu vi cứ thế kéo lên tới tận Hư Vô Tam Trọng thì dừng lại , vầng trán của Tiếu Hoan Hỷ hơi cháy lên .
Một biểu tượng Bạch Hồ nhỏ bé giống mấy người Tô Anh hiện lên , tuy chưa hề có quan hệ xác thịt nhưng tinh thần đã hoàn toàn giao dung .với nhau thành một thể . Thể xác của nàng chưa bị hắn chạm vào nhưng linh hồn đã hoàn toàn ký thác vào nam nhân này .
Băng Thần như một con cáo gian xảo khiến bất cứ đối thủ nào của hắn cũng phải sợ hãi , đêm nằm ngủ không yên ổn . Nhưng đối với nữ nhân của mình hắn như một tên ngốc chỉ biết yêu thương và tha thứ vô điều kiện .
Bây giờ nàng mới hiểu rõ Trình Tử Tinh nói không sai , nàng thì thầm :
“Có nam nhân của mình thật sự không tệ .”..
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.