Thú Tu Thành Thần

Chương 1346 : Vô Tình

“Công tử khi nãy có cho tỷ tỷ của ta uống thuốc giải không thế ?”

Băng Thần mỉm cười nói :

“Trà nàng đã uống và bình trà nàng ta mang về tất cả đều là thuốc giải .”

Nàng nhíu mày tỏ rõ vẻ lo lắng :

“Công tử uống vào không có cảm giác gì lạ sao ?”

Hắn nhấp một ngụm trà rồi nói :

“Ngươi cứ yên tâm đi , ta đây là Đan sư kiêm Dược sư , chế ra một phương thức hóa giải Vô Tình Đan cũng không phải chuyện gì khó khăn . Quan trọng chỉ tỷ tỷ của ngươi có nghi ngờ về việc mình bị trúng dược hay không thôi .”

Hai chuyện có vẻ không liên quan gì cả :

“Rốt cuộc loại trà kia có tác dụng phụ gì hay không ?”

Băng Thần bình tĩnh đáp :

“Ngươi cứ yên tâm , ta đã điều chế để nó có dược tính nhẽ nhàng hơn dùng trực tiếp đan dược để giải Vô Tình Đan . Nàng chỉ cần mỗi ngày uống một ly trong vòng một tháng sẽ hóa giải hết toàn bộ Vô Tình Đan , người khác có kiểm tra số trà đó cũng vô ích .

Dược tính của nó không rõ ràng đến mức kiểm tra là được , ta hơi mất công một chút nhưng ít ra cũng không lo bị người ta phát hiện . Tỷ tỷ ngươi cũng không gặp tác dụng phụ giống như sử dụng đan dược bình thường , rủi ro không cần thiết ta đã giúp nàng bỏ qua .”

Đạm Đài Thiên Hà cúi đầu :

“Đa ta Băng Thần công tử chiếu cố , không nghĩ ngươi lại có lòng như thế .”

Tiếu Hoan Hỷ cười nói :

“Ngươi còn không hiểu Băng Thần rồi , hắn làm thế bởi sợ nàng ra chuyện thì sẽ khiến người hoài nghi hắn . Cứ chậm rãi như thế này thì lúc nàng khỏi rồi cũng đừng hòng có ai hoài nghi đến số trà mà hắn ta đưa cho nàng .

Việc chế tạo giải dược với hắn ta cũng không mất thời gian như ngươi nghĩ đâu , căn bản chỉ mất vài tiếng của hắn thôi . Quan trọng nhất là tỷ tỷ của ngươi sớm muộn gì tỷ tỷ của ngươi cũng khỏi thôi , bây giờ thì thật sự quá khổ cho nàng ta rồi .”

Băng Thần mỉm cười nói :

“Loại trà đó có thể đảm bảo tỷ tỷ của ngươi trong tròng một tuần trở lại bình thường , có điều nàng vẫn phải chịu rất nhiều chuyện khó chịu . Ví dụ như những chuyện trước đó nàng cảm thấy làm sai cảm xúc sẽ càng sâu đậm hơn bình thường rất nhiều .

Tuy không đến mức tệ hại như phản ứng của đan dược nhưng nàng ta chắc hiện tại cũng không dễ chịu gì cho lắm . Dù sao đầu tiên ai cũng sẽ nhớ đến những thứ buồn rầu trước rồi mới nghĩ đến những chuyện vui vẻ .”

Đạm Đài Thiên Hà vui mừng nói :

“Không sao cả , chỉ có điều ta lo tỷ của ta sau đó lại bị người lừa uống Vô Tình Đan tiếp thì công sức của chúng ta chẳng phải vứt hết rồi sao ?”

Băng Thần lắc đầu :

“Người trước đó tại sao không nghĩ tới chuyện này , tuy nhiên không cần phải lo lắng làm gì . Ngươi không nghĩ tới không có nghĩa ta đây không nghĩ tới , dùng trà kia trong vòng một tháng thì sau đó Vô Tình Đan chẳng khác gì kẹo cả .

Bây giờ chuyện của tỷ ngươi ta có thể bỏ ra khỏi đầu rồi , thứ làm ta cảm thấy thú vị là ngày mai tên kia sẽ có kết cục như thế nào . Còn bây giờ ba người chúng ta nhanh chóng đi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ ẩn thân đến sáng rồi hẵng ra .”

Tiếu Hoan Hỷ gật đầu chủ động vào trước , Đạm Đài Thiên Hà ngạc nhiên hỏi :

“Chúng ta đi vào trong đó làm gì ?”

Băng Thần mỉm cười nói :

“Ngươi nghĩ một con chó bị dồn vào chân tường sẽ làm gì , tất nhiên là nó sẽ cắn cho ngươi một phát trước khi chết rồi . Bây giờ không trốn trước đợi tên điên Hạng Hổ phái người đến giết hay sao , nhanh lại đây với ta .”

Lặng yên đi tới bên cạnh Băng Thần sau đó cả hai người đi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ ẩn nấp tránh đi khoảng thời gian nguy hiểm này . Cùng lúc đó từ trong hoàng cung một cái thái giám đi ra , đích đến của hắn đương nhiên là nơi thái tử Hàng Hổ đang ẩn náu .

Băng Thần tính toán thời gian cũng tương đối hợp lý , cũng hoàn toàn đoán trúng tâm trạng của Hàng Hổ lúc này . Lúc thái giám tới thì Hàng Hổ ngược lại tỏ ra vô cùng bình thản đón chờ quyết định của Hoàng đế .

Thái giám nhìn thẳng vào hắn ta nói :

“Bệ hạ có việc cần tìm ngài , thái tử ngay lập tức về cung .”

Bình thường thái độ của thái giám luôn kính cẩn với hắn ta , nếu thể hiện rõ ra mặt như thế này thì hắn đã hiểu được quyết định của lão cha . Rõ ràng là Đạm Đài Thiên Thanh tiếng nói có giá trị hơn đưa con này rất nhiều .

Thẩm Tuyệt Giao mỉm cười nói :

“Thế nào ? Thái tử ?”

Thái giám chắp tay :

“Xin phép Thẩm thánh nữ để cho chúng ta hoàn thành công việc của mình , ít nhất phải cho hoàng thượng một câu trả lời .”

Thẩm Tuyệt Giao thản nhiên ra hiệu mời :

“Đương nhiên rồi , dù sao cũng chỉ là chờ lâu hơn một chút thôi , các ngươi mau chóng mang hắn ta về hoàng cung đi .Mấy hôm nữa ta sẽ đến đón hắn đi , chuyện này các ngươi chuyển lời tới hoàng đế giúp ta .”

Mấy cái thái giám nhìn nhau rồi không khỏi rùng mình một cái , Thẩm Tuyệt Giao đã ghim ai thì người đó coi như chết chắc rồi . Hoàng đế cũng buông bỏ thì mạng hắn còn không đáng tiền hơn mấy cái hoàng tử , tuyệt đối sẽ vì vui lòng Thẩm Tuyệt Giao mà giao hắn ra .

Khẽ nhấp một ngụm trà sau đó Hàng Hổ đứng lên , hắn ta rốt cuộc đã tỉnh táo , chỉ là đã quá muộn màng rồi . Nhưng hắn ta chưa từng hối hận vì đã không cúi mình trước Băng Thần , từ bé đến lớn chỉ có phụ mẫu đủ sức làm hắn cúi đấu thôi .

Khi cùng mấy thái giám bước qua cánh cửa trong đầu hắn bỗng nảy lên một câu hỏi :

“Mình không hối hận vì thật sự sẽ không hối hận hay tại không còn cơ hội để hối hận nữa .”

Thẩm Tuyệt Giao vừa lòng mãn ý rời khỏi căn phòng này , Hắc gia tỷ đệ cũng âm thầm rời đi từ sớm . Khi mọi việc đã được định đoạt thì có ở lại hay không cũng không có tác dụng gì cả , dù sao mọi chuyện cũng đúng ý của bọn họ .

Người duy nhất cần phải lo lắng lúc này chính là Đạm Đài Thiên Thanh bởi quyết định của nàng hoàn toàn không thông qua Đạm Đài gia chủ . Không mất quá nhiều thời gian để Đạm Đài gia chủ biết chuyện , Đạm Đài Thiên Thanh ăn xong cũng liền chuẩn bị đi gặp .

Nha hoàn từ bên ngoài thông báo :

“Thưa tiểu thư gia chủ mời .”

Đạm Đài Thiên Thanh mở cửa đi ra :

“Ta đã biết rồi , ngươi thông báo lại là ta sẽ tới ngay .”

Nha hoàn rời đi trước còn Đạm Đài Thiên Thanh thì chậm rãi đi , nàng là đại tiểu thư của gia tộc nên cách đi đứng trong nhà cũng phải tỏ ra quý phái . Đồng thời nàng cũng chuẩn bị trong đầu những lời nói hợp lý nhất để có thể thuyết phục cha của nàng .

Đoạn đường này nàng đi mất nửa giờ đồng hồ , bước vào trong sảnh đường liền thấy cha mẹ nàng ngồi ở bên trong đợi sẵn . Dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhất có thể nàng bước vào hành lễ như bình thường , cả hai người chỉ gật đầu nhẹ nhàng .

Ngồi ở đại vị đương nhiên là gia chủ Đạm Đài Thiên Thu cha của Đạm Đài Thiên Thanh , hắn ta đặt ly trà trên tay xuống rồi hỏi :

“Chuyện ngươi làm cha đã biết rồi , có thể cho ta biết nguyên do có được hay không ? Hàng Hổ dù sao cũng là bạn chơi cùng với ngươi và Thiên Hà . Với lại loại bỏ hắn thì cũng nên báo lại cho phụ thân trước mới phải , ngươi lần này tại sao lại tự ý hành động .”

Nàng thản nhiên đáp :

“Người mà Hàng Hổ đắc tội có giá lớn hơn hắn rất nhiều , cha mẹ chẳng phải hay nói với ta nếu có lợi cho Đạm Đài gia thì ai cũng có thể hi sinh hay sao . Đừng nói Hàng Hổ đổi lại bất cứ ai lâm vào tình thế như hắn ta cũng có thể đem ra hi sinh không chút do dự .”

Đạm Đài Thiên Thu nhíu mày :

“Bất kể ai ? Nếu là chúng ta thì sao ?”

Đạm Đài Thiên Thanh không cần suy nghĩ đáp :

“Vì nghĩa diệt thân , gia tộc quan trọng .”

Tám chữ này vang lên khiến cho Đạm Đài Thiên Thu không chút vui vẻ , nữ nhân ngồi ở kế bên cũng không khỏi run lên một cái . Tác dụng của trà đã phai bớt thế nên nàng nói chuyện vô cùng tự nhiên , tự nhiên đến mức làm người ta không khỏi rùng mình ...