Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 81: Tý thông tuệ

Thứ bản lĩnh này người Việt thua kém người tàu rất nhiều, trên tuyến đường thương mại của khu vực và thế giới, ít nhất là Đông Á và Đông Nam á, đâu đâu cũng có dấu chân của người tàu, nhưng thực sự rất ít sự góp mặt của Đại Việt, có chăng cũng chỉ là một trạm trung chuyển, một nguồn nhập hàng trên tuyến đường đó mà thôi, lợi nhuận thu vào không lớn.

Hiện tại ở nhà Minh chính sách hạn chế mậu dịch trên biển mới được triển khai không lâu, những thương nhân của nhà Minh đã bắt đầu đánh hơi được có mùi không thơm, bắt đầu di chuyển gia quyến, hàng hoá, các cơ sở làm ăn ra các quốc gia khác để lưu trú lâu dài. Chiêm Thành, Đại Việt, Xiêm La chính là những nơi đến yêu thích của bọn hắn, khi đó Vô Niệm muốn cạnh tranh với bọn hắn ngày càng khốc liệt.

- Ông chủ, còn có một việc, mấy ngày qua liên tiếp có mấy nhà buôn án đến nói muốn bàn việc hợp tác với chúng ta.

Mạc Khoa lại nói. Tiệm Điềm làm ăn được cũng khiến cho không ít người đỏ mắt. Thế nhưng bọn hắn rất rõ ràng thị trường tại Đông kinh chỉ e khó tranh được, bởi biển chữ vàng do bệ hạ ngự phong còn đó, chẳng khác nào là đánh bóng thương hiệu cho Vô Niệm, vì vậy bọn hắn tranh không nổi.

Tuy nhiên các lộ phủ khác thì chưa hẳn, bởi vì Nguyễn Vô Niệm còn nhỏ yếu, chưa thể vươn xa đến được, ngược lại bọn hắn là những người làm ăn lâu năm, các lộ, phủ đều sẽ có cửa hàng của bọn hắn, do đó nếu có thể được tiềm Điềm nhượng quyền kỹ thuật, bọn hắn sẽ có thể ăn được thị trường ở các lộ, phủ, dù rằng cộng tất cả nhà giàu ở lộ, phủ lại cũng không thể bằng được Đông kinh, nhưng con số vẫn rất lớn.

Nguyễn Vô Niệm nghe Mạc Khoa nói xong, ngón tay không ngừng gõ gõ lên ghế, đây chính là thói quen của hắn một khi tập trung suy nghĩ về một điều gì đó. Nhượng ra kỹ thuật cũng không phải không thể, dù sao kỹ thuật làm đường không phải là quá khó, dù rằng bọn hắn tạm thời còn chưa thể cải tiến được kỹ thuật để sản xuất theo mô hình công nghiệp như Nguyễn Vô Niệm, thế nhưng bọn hắn có thể làm thủ công, vẫn thu được những hạt đường tinh thể, thậm chí còn tốt hơn đường cho Nguyễn Vô Niệm sản xuất một chút.

Vì vậy Nguyễn Vô Niệm cũng không có ý định giữ kỹ thuật này lại cho mình lâu dài, bán đường không phải là con đường kiếm cơm duy nhất của hắn. Nguyễn Vô Niệm càng rõ nếu muốn đi nhanh thì đi một mình, nhưng muốn đi xa phải đi cùng nhau, buôn có bạn, bán có phường, Nguyễn Vô Niệm cần người đồng hành với mình trên suốt quãng được đó.

Nghĩ xong, Nguyễn Vô Niệm nói.

- Trước tiên tạm thời chưa trả lời bọn hắn, để Nguyễn Trình đi điều tra từng người một, thử xem thế lực sau lưng của bọn hắn là ai ở trong triều đình.

Đi buôn không đơn giản, không có người trong triều chống lưng sẽ gãy, hơn nữa ai cũng biết tiệm Điềm là của La Hiên bá được hoàng đế ngự phong, vậy mà bọn hắn vẫn thản nhiên đến yêu cầu hợp tác, sang nhượng kỹ thuật, rất rõ ràng bắp tay bọn hắn cũng không nhỏ. Thậm chí Nguyễn Vô Niệm nghi ngờ nếu như hắn không đồng ý thì những kẻ kia sẽ gây khó dễ cho hắn. Dù sao hiện tại đến bệ hạ bọn hắn còn dám gây khó dễ, huống chi chỉ là một bá tước nhỏ nhoi.

- Dạ ông chủ, ta lập tức đi sắp xếp.

Mạc Khoa tuân lệnh, sau đó không lâu liền quay trở lại tiệm Điềm. Đến chiều tối đám người ở tiệm đều trở về ngoại trừ Hoàng Võ. Tiệm bây giờ danh khí rất lớn, dễ câu kéo đến phường trộm cắp, nên bọn hắn tự quy định với nhau mỗi đêm phải có một người ở lại canh gác. Dù sao tiệm có phòng nghỉ, có thể thoải mái ở, không gò bó như trước kia.

Đến ban đêm, đa số các căn nhà trong thành Thăng Long đều đã tắt đèn tối om. Thế nhưng bên trong La Hiên bá phủ đèn đóm vẫn sáng trưng. Một trăm quan tiệm Điềm cấp cho La Hiên bá phủ có một phần lớn chính là để mùa đèn dầu và đèn cầy thắp sáng.

Nguyễn Vô Niệm biết thời gian của mình rất có hạn, nên ban đêm không thể lãng phí. Hắn thường dành ra ban đêm để tiến hành thiết kế lại những máy móc mà hắn đã từng đọc qua trong thư viện của Vatican. Có những thứ có thể dùng được, nhưng có những thứ không phù hợp với Đại Việt hiện tại, vì vậy Nguyễn Vô Niệm phải phải dựa trên kiến thức về kỹ thuật cơ khí của mình tiến hành chỉnh sửa lại sao cho phù hợp với thực tiễn, ví dụ như máy xúc chạy bằng cơm chính là một phiên bản như vậy.

- Ông chủ, vì sao ngài có thể thiết kế ra những vật thần kỳ như vậy?

Lúc này Tý hầu cạnh bên cạnh Nguyễn Vô Niệm để học tập. Bình thường Nguyễn Vô Niệm không có quá nhiều thời gian để dạy Tý, phần lớn thời gian là do đám người ở tiệm phụ trách dạy, gần đây trong tiệm khá bận rộn, thời gian học tập của Tý và Lê Hốt giảm nhiều, vì vậy Nguyễn Vô Niệm tranh thủ thời gian hắn còn rảnh rỗi dạy Tý vài điều.

Nhìn những bản vẽ lần lượt từ tay ông chủ xuất ra là những cổ máy, những mô hình thiên kỳ bách quái, Tý không khỏi khâm phục. Nguyễn Vô Niệm cười nói.

- Đây chính là sức mạnh của tri thức biết không. Mỗi thứ trong đây nhìn như phức tạp, thế nhưng chúng nó đều được kết hợp từ những tri thức vật lý đơn giản. Nếu như ngươi tính toán được một cách chính xác và kết hợp chúng lại thì sẽ tạo ra những cỗ máy không tưởng.

Nguyễn Vô Niệm lại xách ra một bản vẽ, đây chính là một bản vẻ máy bơm nước chạy bằng sức nước với bánh xe là những vòng tròn bơm khí, Nguyễn Vô Niệm nói.

- Bánh xe này thấy không, nó chạy bằng sức nước, những ống tròn này sẽ thu khí vào trong không ngừng nén lại và có thể đẩy nước lên cao, nhưng vậy nếu nó được chế tạo thành công, người dân ở vùng cao sẽ không cần phải đi thật xa để lấy nước nữa.

Tý nhìn chăm chú nghe Nguyễn Vô Niệm giảng giải, đôi mắt ngày càng sáng lên, nó nói.

- Ông chủ, ông chủ có thể dạy con vật lý không?

Nguyễn Vô Niệm cười thu lại mấy cái bản vẽ đáp.

- Được chứ, nhưng mà ngươi phải học toán cho giỏi cái đã. Toán nhìn tuy không làm được quá nhiều điều, thế nhưng nó lại là một bộ môn khoa học nền tảng cho các môn khoa học khác. Vì vậy trước tiên phải học toán cho tốt cái đã.

- Con biết rồi ông chủ.

Tý cái hiểu cái không, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Nguyễn Vô Niệm hôm nay lại tiếp tục dạy Tý toán học về giả sử mệnh đề. Hắn phát hiện ra Tý đối với những con số thực sự tiếp thu rất nhanh, tính toán cũng rất tốt. Tý đặc biệt giỏi về tính nhẩm, sau khi học thuộc nhuần nhuyễn bản cửu chương nó đã có thể tự giải được rất nhiều bài toán thuộc lớp 4 lớp 5 thời hiện đại. Trong khi đó nó chỉ mới được học toán được gần một tháng mà thôi, đây chẳng phải là tốc độ bình thường nữa.

Nguyễn Vô Niệm cũng rất vui lòng dạy nó, thậm chí nếu có thể, hắn thật muốn truyền thụ hết y bát của mình cho nó. Thế nhưng Vô Niệm rõ ràng sức người có hạn, hắn cũng không có nhiều thời gian đến thế.

- Tý, mẹ của ngươi biết chữ không? Trước đó đã từng có ai dạy ngươi làm toán à? Sao ngươi có thể tiến bộ nhanh đến vậy?

Nguyễn Vô Niệm không khỏi tò mò hỏi, hắn cảm thấy điều này thực sự quá không bình thường, tốc độ phát triển của Tý đến Lê Hốt còn phải hoảng sợ. Tý suy nghĩ một lát liền lắc đầu nói.

- Không có, mẹ chưa từng dạy con chữ hay làm toán.

Nguyễn Vô Niệm âm thầm lấy làm kỳ lạ, thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đối với thân phận của Nguyễn Thị Lanh cũng tò mò, thế nhưng không đến mức phải đi sâu vào tìm hiểu câu chuyện của người khác. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Được rồi, hôm nay học đến đây thôi, trở về đi.

- Dạ, ông chủ.

Tý đáp, sau đó liền đem tập vở của mình ôm chặt trong ngực như đang ôm ấp một món đồ gì đó rất quý giá, từng bước chân của nó đạp gió hấp tấp chạy về sau nhà.

Nguyễn Vô Niệm hơi vươn cái lưng mỏi mệt của mình lên một chút, sau đó hắn lại rút ra từ kệ sách một bản vẽ chi tiết, một thứ rất quen thuộc, là một khẩu súng hoả mai, thế nhưng tại bộ gõ của nó lại là đá lửa, nên có thể gọi nó là súng kíp đá lửa để phân biệt với súng hoả mai mồi thừng...