Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 80: Kế hoạch sai lầm

- Buổi sáng cháu cũng vừa mới nghe các vị đồng liêu nói, lần này La Hiên bá gây ra động tĩnh cũng không nhỏ.

Vị Thiếu úy kia không khỏi cười nói, buổi sáng lúc thiết triều trong suốt gần một canh giờ, bách quan đua nhau đứng ra hặc tội, trong đó không ít người đứng ra hặc tội Nguyễn Vô Niệm, chủ yếu chính là việc huấn luyện của Thiên Định sở bị cho rằng gây mất trật tự bên trong Hoàng thành, điều này là không nên. Ngay cả dạng tể thần như Lê Ê cũng tỏ ra vô cùng khó chịu, các vây cánh của Lê Ê đua nhau hặc tội Nguyễn Vô Niệm nhưng đều bất thành. Điều làm hắn ngạc nhiên chính là không chỉ bệ hạ mà Lê Khang, Lê Liệt cũng đứng ra để bảo vệ Nguyễn Vô Niệm.

Trong khi đó Lê Thụ nghĩ một chút liền nói.

- Ngươi cũng đừng nói như thế, ta chợt suy nghĩ không hiểu sao lại thấy La Hiên bá quen thuộc đến như thế, giờ nghĩ lại mới thấy, cái tính cách kia chẳng phải là giống cha của ngươi hay sao. Nếu nói đến tài cầm quân trong chúng tướng đi theo Thái Tổ, ngoại trừ Đinh Lễ thì có ai có thể sánh bằng được với cha ngươi. Chỉ là tính cách cha ngươi xung động mới dẫn đến cái sự kiện kia... ây.

- Chú Thụ nhắc đến ta mới để ý, quả thực lúc buổi sáng khi thấy qua La Hiên bá, không hiểu sao bản thân cháu lại thấy một sự quen thuộc đến kỳ lạ, gương mặt kia có nét giống với cha cháu. Trên đời liệu có có người giống nhau như vậy sao.

Viên thiếu úy cũng không khỏi thắc mắc, nhờ Lê Thụ nhắc nhở hắn mới nhận ra được cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu, chẳng phải là vì thiếu niên kia có nét giống cha mình hay sao, dù đã mấy chục năm không thể gặp lại cha, thế nhưng hắn chưa bao giờ quên được những đường nét đó. Lê Thụ cười nói.

- Vậy ngươi thử đi tìm hiểu xem, biết đâu hai trăm năm trước các ngươi chính là họ hàng với nhau.

Dừng một chút hắn nói tiếp.

- Nói đi cũng phải nói lại, trên người của hắn ta quả thực cảm nhận được khí chất từ cha của ngươi. Một phần vì vậy mà ta cũng để hắn tùy tiện huấn luyện binh sĩ của mình thử xem kết quả đạt được sẽ như thế nào. Nếu có thể thuận lợi, Đại Việt ta xuất hiện thêm vài vệ quân Thiết đột nữa cũng không phải là việc khó.

- Chú Thụ, vậy tại sao không để một thời gian nữa chúng ta liền kiến nghị bệ hạ tổ chức trên một trận để cấm binh thi đấu xem sao, coi như cũng là để luyện tập, hơn nữa càng chứng thực thử xem liệu rằng La Hiên bá huấn luyện binh sĩ liệu có thể xứng với danh Thiết Đột hay không.

Nghe nói như vậy Lê Thụ a lên một tiếng nói.

- Có lý, nhưng ta tâu lên thật không tiện. Thế này đi, ta sẽ nói chuyện với Lê Liệt, chờ tháng sau Lê Liệt và ngươi cùng tâu lên, tin rằng bệ hạ cùng quần thần cũng sẽ không phản đối.

Qua một canh giờ, bắt đầu có binh sĩ đã không chịu nổi, thân hình lung lay ngày càng nhiều hơn. Đứng nghiêm nhìn rất đơn giản, thế nhưng khiến cơ thể gánh vác rất lớn, đòi hỏi sự kiên trì, bền bỉ đồng thời là ý chỉ không bị xao nhãn, bỏ cuộc. Nguyễn Vô Niệm quát lớn.

- Đỗ Quân Đao!

- Có mặt!

Đỗ Quân Đao lúc này sắc mặt cũng đã hơi tái đi, thân thể run rẩy dù đã gồng lên hết mức, nhưng hắn vẫn cố sức đứng vững hô lớn. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Gọi y quan của vệ quân đến.

- Dạ!

Đỗ Quân Đao lập tức mang theo thần hình mỏi mệt rời đi, bên trong vệ quân có hai y quan, hay nói cách khác chính là quân y để trị liệu cho các binh sĩ, so với quy mô của một vệ quân mà nói hai y quan vô cùng ít ỏi. Thế nhưng không có cách nào, người biết y thuật không phải dễ dàng có thể kiếm ra được. Do đó trên chiến trường người chết trong trận chiến thực tế không quá nhiều mà chủ yếu đến từ những người bị thương không thể chưa trị kịp thời. Nguyễn Vô Niệm đã nhìn thấy có những người sắp đạt đến giới hạn, sắp ngất xỉu, lúc này hắn cần chính là các binh sĩ có thể duy trì thân thể bằng ý chí của mình. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Đội phiên gác thứ hai bước ra khỏi hàng!

Những người trong phiên gác thứ hai mừng như được mùa, đôi chân lảo đảo lập tức bước ra, nhận lệnh đi về phía Đoan môn. Lát sau, mười hai binh sĩ của phiên gác đầu tiên trở về nhìn thấy những người khác vẫn còn đang đứng đó, ai cũng mồ hôi chảy ròng ròng, thân hình lun lay sắp đổ, bọn hắn không khỏi sợ hãi, lúc này bọn hắn mới biết rằng mình vừa rồi như trốn được một kiếp, bây giờ trở về như tự chui đầu vào chỗ chết. Bọn hắn đã nghe mười hai binh sĩ thay phiên trực nói về sự khủng bố của bài tập này rồi. Một người nói.

- Vệ úy, nếu không bọn ta tình nguyện quay trợ lại phiên trực, trực cả ngày cũng được.

- Vào hàng!

Nguyễn Vô Niệm quát lên một tiếng, đám binh sĩ vội vã vào vị trí đứng nghiêm lại không dám hó hé nửa lời. Thêm một đoạn thời gian nữa, lần lượt vài binh sĩ ngã xuống được y quan kéo đi trị liệu. Một người nói.

- Vệ úy đại nhân, cứ tiếp tục như vậy e rằng bọn hắn sẽ không chịu nổi mà sinh bệnh mất, triều đình kinh phí có hạn...

- Tiền thuốc cứ tính vào ta.

Không để cho y quan nói hết lời Nguyễn Vô Niệm đã nói một câu chắc nịch. Dùng tiền đập người, thứ này hắn rành nhất. Y quan nghe như vậy cũng không nói gì thêm, vác binh sĩ trở về chỗ nghỉ. Ngày hôm đó Nguyễn Vô Niệm cho bọn hắn đứng nghiêm suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng chỉ còn chưa đến hai mươi người trụ vững, đương nhiên là phải trừ những nhóm phải đi trực tại Đoan môn ra. Đối với kết quả này Nguyễn Vô Niệm đã rất hài lòng, rõ ràng ý chí của Cấm quân vô cùng tốt, tốt hơn các sương quân rất nhiều, Nguyễn Vô Niệm cũng nhờ vậy mà đỡ công huấn luyện hơn. Thế nhưng thể lực của bọn hắn còn phải cải thiện hơn nữa.

Ngày hôm đó Nguyễn Vô Niệm hủy tất cả các buổi tập trong ngày, để các binh sĩ có thể nghỉ ngơi, hồi phục lại. Hắn cũng có thể tranh thủ được nửa ngày nghỉ quay trở về xem xét tiệm Điềm như thế nào. Nguyễn Vô Niệm không đi đến tiệm mà trở về phủ để tắm rửa, Nguyễn Lộc lại cho người tìm Mạc Khoa đến để báo cáo tình hình.

Không mất bao lâu, Nguyễn Vô Niệm tắm rửa xong thì Mạc Khoa đã chờ sẵn hắn ở phòng khách. Mạc Khoa nói.

- Ông chủ, đây là thống kê về doanh thu của tiệm ta trong nửa tháng qua. Lãi ròng có chừng bảy trăm quan, điều này đến từ việc phía triều đình còn chưa kết toán số đường đưa vào bên trong cung đợt đầu tiên. Theo lệnh của ông chủ ta đã chuyển về Lôi Dương bốn trăm quan để tiến hành dựng đồn điện, mở rộng nhà xưởng để sản xuất. Năm mươi quan để mua nông cụ, muối lương thực chuyển lên La Hiên, một trăm quan đưa về phủ Bá tước để chi tiêu, một trăm quan khác dùng để mua lương thực, thực phẩm cung ứng cho binh lính Thiên Định sở, vì vậy hiện tại tiền lưu động trong tiệm cũng chỉ còn chừng năm mươi quan mà thôi.

Tiền Nguyễn Vô Niệm kiếm rất nhanh, nhưng tiêu cũng không ít, Nguyễn Vô Niệm rõ ràng tiền nằm trong kho chỉ là tiền chết, chỉ khi đem tiền tái đầu tư trở lại thì tiền mới sinh ra tiền. Hiện tại thị trường của tiệm Điềm ngày càng lớn, yêu cầu sản xuất phải ngày càng mở rộng. Nguyễn Vô Niệm dự kiến ngoại trừ mua đất mở rộng đồn điền thì hắn cũng thử một chút làm máy quay ty tâm chạy sức nước thử xem như thế nào.

- Ta để ngươi liên hệ các nghệ nhân làm gốm ngươi đã làm chưa?

Nguyễn Vô Niệm hỏi. Duy trì liên tục vị trí của Đại Việt trong tuyến đường thương mại gốm sứ trên thế giới đó là nhiệm vụ tiên quyết. Nguyễn Vô Niệm dự định tuyển một nhóm thợ thủ công bắt đầu mở công xưởng. Thế nhưng Mạc Khoa lắc đầu nói.

- Thưa ông chủ, ta đã cho người bắt liên lạc, thế nhưng các nghệ nhân làm gốm đều thuộc về một làng nghề, thế lực nào đó, nên rất khó lấy người.

Nguyễn Vô Niệm nghe vậy trong lòng không khỏi suy nghĩ, dường như hắn đã nhầm với một điều gì đó. Nếu như nói Nguyễn Vô Niệm kinh doanh tất cả ngành nghề bao trọn ngoại thương đi chăng nữa chỉ e rằng hắn không dư thừa tinh lực để làm, nhưng cho dù hắn có đủ sức làm đi chăng nữa thì cũng chỉ là làm giàu cho một mình bản thân, đối với Đại Việt tác động có lẽ cũng cực kỳ nhỏ.

Nguyễn Vô Niệm trong đầu không khỏi suy nghĩ, đợi một lát hắn mới nói.

- Tạm gác lại kế hoạch đó đi, hiện tại nhiệm vụ của ngươi là phải đi thu thập thông tin thị trường gốm sứ và vải lụa, ta muốn có tin tức của các thương nhân thu mua hai thứ mặt hàng này, đặc biệt là người nước ngoài. Còn nữa, sắp đến nhân thủ có thể không đủ, hiện tại tranh thủ còn đang lúc dư tiền thì tuyển người đi, cứ y theo cách cũ mà làm, đám người Hoàng Võ là do ta bồi dưỡng nên, cũng không nên để bọn hắn suốt ngày trông tiệm, ta có sắp xếp khác cho bọn hắn...